Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 138: Chương 138: Quân tử ước hẹn




Tô Lam tức giận bước đi nhanh, Quan Triều Viễn phía sau bước dài đuổi theo, kéo cánh tay của cô lại.

“Tô Lam!” Quan Triều Viễn cau mày gọi.

“Đừng đụng em.” Tô Lam dừng chân lại, hất cánh tay của anh.

Thấy sắc mặt cô khó coi, Quan Triều Viễn vội vàng nói: “Em nghe anh giải thích có được không?”

“Ôm ôm ấp ấp ở trong phòng bệnh, còn muốn giải thích cái gì? Anh cho em là kẻ mù sao?” Tô Lam tức giận trách móc.

“Không phải như em thấy đâu.” Quan Triều Viễn tiến lên muốn giải thích.

Tô Lam lui về phía sau môt bước, trực tiếp trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau: “Anh đừng tới gần em!”

Nói xong, khoanh hai tay trước ngực, miệng đã sớm vểnh lên cao, lần này tức giận trong lòng đều viết trên mặt.

“Được, vậy anh đi. Nhưng em nghe anh giải thích đã có được ay không? Thật không phải như em nghĩ... Không, không phải như em thấy đâu!” Quan Triều Viễn vội vàng nói.

“Mắt của em sẽ lừa em sao? Còn có thể thế nào?” Hiện tại Tô Lam không nhịn được mắt đỏ lên.

Lúc đầu cho là anh có thể xử lý tốt chuyện này, thế nhưng không nghĩ tới lúc cô quay lại, vậy mà thấy cảnh này, trực giác nói với cô, Quan Triều Viễn vốn tình cũ khó quên đối với Phương Ngọc Hoan kia.

Nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Tô Lam, Quan Triều Viễn càng bất chấp, tiến lên một bước, lại cảm thấy không đúng, lại lui về sau một bước, hai tay rất luống cuống, giọng nói cũng mang theo bất đắc dĩ và uể oải: “Vừa rồi cảm xúc của Phương Ngọc Hoan không tốt, cô ta còn mơ mộng muốn quay lại với anh, đương nhiên anh sẽ không đồng ý, thế nhưng bây giờ cô ta là bệnh nhân, anh... Không đành lòng nói lời cay nghiệt, thật ra... Thật ra anh cảm thấy rất khó xử, kết quả cô ta... cô ta lại đột nhiên nhảy xuống khỏi giường ôm anh, anh…Lúc ấy thật sự rất muốn đẩy cô ta ra, thế nhưng lại sợ cô ta kích động... Sẽ phát bệnh...” Nói đến đây, tài ăn nói luôn cao siêu của Quan Triều Viễn cũng nói không được nữa.

Tô Lam trừng tròng mắt nhìn anh, vừa rồi anh nói không sai, mỗi câu đều là thật, cô ở ngoài cửa cũng nghe được, đã thấy qua cửa sổ thủy tinh, chỉ là do vấn đề góc độ co cũng không nhìn thấy Quan Triều Viễn muốn đẩy Phương Ngọc Hoan ra thôi. Lúc này, bỗng nhiên Quan Triều Viễn sờ đầu, ủ rũ cúi đầu nói: “Hiện tại bất kỳ giải thích nào cũng là phí công, ai bảo mới vừa rồi anh không kiên quyết đẩy cô ta ra chứ? Tất cả đều là lỗi của anh, anh không còn bất kỳ lời giải thích nào, xin em tin tưởng anh, sau này chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa!”

Đây tuyệt đối là Quan Triều Viễn từ trước tới nay cô chưa từng gặp qua, hôm nay anh không những giải thích với mình, hơn nữa còn là lần đầu tiên nói năng lộn xộn, giống như trong lòng vô cùng gấp gáp mình sẽ không tin anh.

Cuối cùng còn ủ rũ cúi đầu không nói, cũng cam đoan sau này với cô. Loại người Giống Quan Triều Viễn vốn không thèm giải thích với bất kỳ ai, càng đừng nhắc đến cam đoan, trước kia chính là nói mớ giữa ban ngày.

Nhìn thấy Quan Triều Viễn uể oải đáng yêu trước mắt, Tô Lam chẳng những không tức giận, ngược lại còn phụt cười.

Nhìn thấy Tô Lam cười, đến phiên Quan Triều Viễn trực tiếp choáng váng.

“Em cười gì?” Hiện tại Quan Triều Viễn mới dám từ từ tiếp cận cô.

Lúc này, Tô Lam tin anh, cũng không bài xích anh.

“Lần đầu tiên em nhìn thấy anh cũng có lúc vội vàng không biết làm sao.” Tô Lam giương mắt nhìn anh cười nói.

Nghe vậy, Quan Triều Viễn mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lên kéo cô vào trong lòng, bàn tay to sờ sau gáy cô nói: “Anh cũng không biết làm sao vừa rồi lại căng thẳng như vậy, chỉ sợ em sẽ không tin, không bao giờ để ý tới anh nữa!”

Đây đại khái là lời ngon ngọt nhất mà Tô Lam ngheanh nói, Tô Lam lại hơi say mê trong đó.

Tô Lam vùi đầu trong cổ anh, thỏa thích nghe mùi hương thuộc về anh.

Mấy giây, hai người quên hết ân oán trước kia, không thoải mái vừa rồi lập tức tan thành mây khói.

Một lát sau, Tô Lam ngẩng đầu lên trong ngực Quan Triều Viễn, hai tay nắm lấy cổ áo khoác, nghiêm túc nói: “Triều Viễn, trong vòng nửa tháng chúng ta không thể gặp nhau.”

“Không phải em nói không tức giận sao? Em...” Nghe xong lời này, Quan Triều Viễn lập tức nhíu mày thật chặt.

“Không phải em nói nhảm, em rất nghiêm túc.” Mặc dù giọng điệu của Tô Lam rất nặng, nhưng trên mặt cũng không có bất kỳ dấu hiệu tức giận gì.

“Có ý gì?” Quan Triều Viễn nghi ngờ nhìn Tô Lam hỏi.

Tô Lam nhìn một tòa nhà khu nội trú sau lưng, trả lời: “Em không muốn vì chuyện của Phương Ngọc Hoan mà nổi nóng với anh, em cho anh thời gian nửa tháng, anh xử lý tốt chuyện của Phương Ngọc Hoan, đến lúc đó chúng ta không có bất kỳ gánh nặng gì hãy gặp lại.”

Nghe vậy, sắc mặt Quan Triều Viễn hòa hoãn xuống, đành phải gật đầu nói: “Được, tất cả nghe theo em.”

“Nếu như thời gian nửa tháng không đủ, em có thể cho anh thêm...” Ánh mắt Tô Lam nghi ngờ nhìn anh nói.

Thế nhưng lời còn chưa nói hết, Quan Triều Viễn lập tức cắt đứt lời cô.”Không cần tăng thêm, nửa tháng đủ rồi.”

“Được, nửa tháng sau em không muốn được nghe lại, càng không muốn nhìn thấy anh và Phương Ngọc Hoan kia có bất kỳ liên quan, chỉ có một chút cũng không được!” Vẻ mặt Tô Lam vô cùng nghiêm túc nhìn qua Quan Triều Viễn, cho tới bây giờ cô không nghĩ tới có một ngày vậy mà mình lại dùng giọng nói này nói chuyện với anh.

“Anh đồng ý với em!” Quan Triều Viễn nặng nề gật đầu.

“Vậy nửa tháng sau gặp.” Tô Lam đưa tay ôm anh, sau đó quay người rời đi.

Cô vừa xoay người, bỗng nhiên cổ tay xiết chặt, lập tức tạo thành một vòng cung duyên dáng giữa không trung, sau đó lại bị kéo vào lòng anh một lần nữa!

Tô Lam không khỏi chau mày, vừa định đẩy anh ra.

Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Quan Triều Viễn vang lên bên tai cô: “Em quá nhẫn tâm rồi, nửa tháng không gặp, chúng ta có thể tương tư thành bệnh không?”

“Chờ nửa tháng sau chẳng phải sẽ biết?” Tô Lam cười gian xảo, sau đó thừa cơ thoát khỏi lồng ngực anh, nghịch ngợm cầm túi xách chạy đi.

“Trên đường cẩn thận!” Quan Triều Viễn mặc áo khoác màu đen đứng ở đằng xa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua bóng lưng cô cất giọng nói.

“Biết rồi!” Tô Lam giơ túi xách lên, cũng không quay đầu, nhanh chóng tăng tốc bước chân đi ra bệnh viện.

Bởi vì cô sợ mình sẽ thay đổi ý định, sẽ bỏ không được rời khỏi anh. Thật ra nửa tháng không gặp nhất định cô sẽ tương tư thành bệnh, chỉ là cô vẫn muốn kiên trì, bởi vì cô nhất định phải cho anh thời gian đầy đủ giải quyết chuyện của Phương Ngọc Hoan, chuyện của Phương Ngọc Hoan một ngày không giải quyết, trong lòng cô sẽ không thản nhiên, cô cũng không muốn tiếp tục yêu đương, thậm chí là kết hôn.

Bởi vì cô muốn một tình yêu có một không ai, muốn hoàn toàn có được Quan Triều Viễn, dù cho người yêu của cô ưu tú hay không, con người và trái tim anh đều của cô, cô không thể phân người mình yêu cho bất kỳ ai, càng không thể chia sẻ tình yêu và con người của anh cho bất kỳ kẻ nào. Mặc dù cô biết nửa tháng này khẳng định vô cùng gian nan, cô sẽ rất rất nhớ anh, nhưng cô nhất định phải kiên trì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.