Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 123: Chương 123: Liếc mắt đưa tình




Kế tiếp, Tô Lam len lén liếc mắt nhìn người trước mắt rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

Tại sao anh lại quay về? Anh muốn làm gì? Hay là muốn mình xấu mặt chăng?

Mà hiện tại Quan Triều Viễn cũng đang buồn cười không ngớt, cúi đầu sờ cằm một cái, khóe môi vẽ lên một nụ cười nhạt.

Cũng may lúc này trong phòng bệnh còn một y tá, cô ấy trải giường gấp ra một chỗ trống trước cửa sổ, lại rất chu đáo trải đệm chăn lên trên, sau đó cuối cùng là nở một nụ cười hoàn hảo và nói gì đó với Quan Triều Viễn.

Tô Lam không nghe thấy bọn họ đang nói gì, chỉ nhìn thấy cô y tá trẻ tuổi xinh đẹp nhìn Quan Triều Viễn đến mắt cũng sáng lên, cứ như con thỏ thấy cà rốt, con chuột thấy gạo trắng, như phụ nữ lầu xanh thấy khách làng chơi.

Tội lỗi, tội lỗi quá, sao cô có thể thốt lên những lời bỉ ổi đến vậy? Trông cô y tá người ta có vẻ ngây thơ lắm.

Lúc Tô Lam nhìn thấy cái miệng của Quan Triều Viễn khép khép mở mở nói mấy câu với nữ y tá, cô tức muốn bể phổi!

Cô không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này? Nhưng bây giờ nó thực sự tồn tại.

Bọn họ nói chuyện với nhau khoảng chừng hai phút, cô y tá nhỏ kia mới lưu luyến không rời nhích từng bước ra khỏi phòng bệnh.

Còn lại Tô Lam với khuôn mặt lạnh lùng, nhìn cơm hải sản chỉ còn một nửa, thậm chí xíu thèm ăn cũng chẳng còn.

“Em ăn no chưa?” Lần này Quan Triều Viễn không lấy điện thoại đánh chữ, mà móc một cuốn sổ nhỏ trong ngực ra, cầm bút viết lên đó.1

Tô Lam liếc anh một cái, thầm nghĩ: Tức đến no rồi, còn ăn gì nữa?

Nhưng mà chắc chắn cô sẽ không nói mấy lời thiếu chừng mực như vậy, khiến anh tưởng mình quan tâm đến anh.

Cho nên một giây sau, cô giành lấy cây bút trong tay Quan Triều Viễn, viết một câu ngay dưới câu hỏi của anh: “Tại sao anh lại trở về?”

“Tôi đi tìm y tá lấy giường, không thì đến buổi tối tôi phải ngủ ở đâu?” Quan Triều Viễn lấy bút qua viết.

Nhìn câu nói sau cùng, Tô Lam giận mà không có chỗ trút, lập tức viết một hàng chữ: “Ai muốn chen trên một cái giường với anh? Tôi thấy anh muốn gần gũi với cô nữ y tá bé bỏng kia lắm? Nhìn dáng vẻ cô y tá nhỏ đó cũng đẹp.”1

Đọc mấy dòng này, khóe miệng Quan Triều Viễn giãn gia, để lộ một nụ cười.

“Anh cười cái gì?” Tô Lam viết thật nhanh.

“Em nói đúng, y tá nhỏ đúng là đẹp, đẹp hơn em.” Vẻ mặt Quan Triều Viễn vui vẻ viết một hàng chữ rồng bay phượng múa, hơn nữa chữ viết còn rất đẹp.

Tô Lam đọc những lời này, tức giận giật cây bút trong tay Quan Triều Viễn, nghiến răng nghiến lợi viết: “Vậy anh đi tìm cô ta đi?”

Cô viết xong rồi quăng cả sổ lẫn bút lên người Quan Triều Viễn, còn mình thì xoay người nằm trên giường, đắp chăn lên, chỉ để lại cho Quan Triều Viễn một bóng lưng.

Tô Lam đưa lưng về phía anh, tức chết người! Trong lòng lẩm bẩm: “Quan Triều Viễn chết tiệt, Quan Triều Viễn hư hỏng, cô không thèm quan tâm đến anh, anh là một tên lăng nhăng, đến cả một cô y tá nhỏ cũng không tha.

Cảm thấy có một bàn tay chạm vào vai mình, Tô Lam hung hăng hất ra, tay anh lại sờ mặt cô, cô lập tức giấu cả khuôn mặt vào trong chăn.

Sau đó không còn ai đụng chạm cô nữa.

Vài phút sau, Tô Lam cảm thấy có gì đó là lạ, vì cô không nghe được, nên cũng không biết người sau lưng còn ở đó hay không.

Bỗng nhiên, đèn trong phòng bệnh phụt tắt!

Tô Lam giật thót, lập tức bật dậy khỏi giường bệnh.

Tiếp theo, một bóng đen bước vào, bắt lấy bả vai của cô, môi cô bị chặn lại!

“Ưm…Ưm…” Bỗng nhiên bị hôn khiến Tô Lam sửng sốt, sau khi phản ửng lại thì vội phản kháng ngay lập tức.1

Cô lấy tay đập vào vai kẻ đó, nhưng như một viên đạn bắn vào bông, chẳng có chút tác dụng nào, trái lại khiến chính cô mệt đến ngất ngư.

Cô vốn không đỡ nổi tấn công của anh, hiện tại Tô Lam cực kỳ hồi hộp!

Chỗ này là bệnh viện, hơn nữa còn chưa tới chín giờ, đèn đuốc ngoài hành lang sáng trưng, thỉnh thoảng vẫn thấy bóng người đang đi lại phản chiếu trên cửa thủy tinh, trong tình huống thế này mà sao anh dám làm như vậy?

Tuy Tô Lam vừa thẹn vừa giận, nhưng anh hôn rất hung hăng, cứ như Hoàng Hà vỡ đê khiến cô không thể chống cự.

Đến lúc cô thấy mình bị anh ép đến không thở nổi, rốt cuộc anh mới thả môi cô ra, được hít thở không khí trong lành, cô còn tưởng mình sắp nghẹn chết!

Quan Triều Viễn cầm điện thoại di động qua, màn hình điện thoại lóe lên khiến Tô Lam thấy rõ mặt anh, lúc này anh đang nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, chăm chú mà thâm tình, tim Tô Lam chợt run lên!

Lúc ánh mắt của anh và cô va vào nhau, Tô Lam rũ mắt xuống, tay đẩy vai anh ra, nhưng anh vẫn không chịu buông cô ra.

Lúc này, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó nóng rực như lửa chống vào nửa người dưới của mình, cô xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

Một lúc sau, Quan Triều Viễn đánh vài chữ trên điện thoại đưa cho Tô Lam xem.

“Vẻ giận dữ của em trông rất đẹp.”

Tô Lam thấy câu này, buồn bực đánh anh một cái.

Có ý gì? Thấy mình giận thì anh vui lắm sao? Cái tên Quan Triều Viễn chết tiệt này!

Trong mắt Quan Triều Viễn thì đây vốn là liếc mắt đưa tình, khóe miệng anh cong lên, đánh thêm một hàng chữ nữa.

“Lúc nãy em ghen hả?”

Nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, Tô Lam giật điện thoại lập tức, đánh một hàng chữ thật nhanh cho anh xem.

“Anh đánh giá mình hơi cao rồi? Tôi sẽ không ghen vì anh!”

Nhưng mà đánh những chữ này xong, Tô Lam vẫn thấy hơi chột dạ, vì lúc thấy dáng vẻ anh vừa nói vừa cười với cô y tá nhỏ kia, đúng là trong lòng cô thấy rất khó chịu, như bị một tảng đá nặng đè lên ngực.

Quan Triều Viễn nương theo ánh sáng của điện thoại nhìn Tô Lam một lúc, rồi đánh một dòng chữ đưa cô xem.

“Nếu vậy thì, tôi đi nhé?”

Thấy thế mà anh lại uy hiếp mình, chẳng lẽ cô còn thích anh ở lại sao?

“Đi! Tốt nhất là anh đi ngay lập tức!” Tô Lam đánh chữ siêu tốc.

Nhìn dòng chữ này, Quan Triều Viễn chần chờ một chốc, cuối cùng cũng đi ra.

Anh đi ra khiến lòng Tô Lam thoáng cô đơn, cô giương mắt nhìn anh cầm điện thoại di động ra khỏi cửa phòng bệnh.

Tô Lam không ngờ lần này anh đi dứt khoát đến vậy, lúc trước chắc chắn anh sẽ dây dưa không ngừng với mình.

Một phút sau, Tô Lam bỗng thấy trong lòng vắng vẻ, nhìn phòng bệnh chìm trong bống tối, một cảm giác không thể miêu tả quấn quanh cô.

Mấy phút nữa lại trôi qua, Tô Lam tưởng rằng Quan Triều Viễn đi thật, đạp giày dưới giường, đi tới cửa trước, duỗi tay mở cửa phòng, quả nhiên là không có ai.

Tô Lam quay ngươi trở vào, đóng cửa phòng đi tới trước cửa sổ, rũ mắt nhìn ánh đèn trên cửa lớn khu nội trú.

Nhưng một lúc lâu sau, Tô Lam cũng không thấy Quan Triều Viễn đi ra khỏi khu nội trú. Còn đang nghi ngờ thì bỗng nhiên cảm thấy có một đôi tay ôm lấy eo cô từ phía sau, cô hoảng sợ quay người nhìn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.