Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 122: Chương 122: Sống sót sau tai nạn




Sự giễu cợt và châm chọc của Quan Triều Viễn khiến Tô Lam tức điên, cô mím môi, uất hận, tay gõ ra một đoạn văn.

“Tổng giám đốc Quan, tôi nghĩ anh quên rồi? Tôi đã ly hôn với anh, dù tôi có tìm ai thì cũng chẳng liên quan đến anh, tôi có bằng lòng bị người đàn ông khác chơi đùa thì người đó cũng chẳng phải anh!”1

Mặt Tô Lam tái xanh, đưa điện thoại cho Quan Triều Viễn nhìn.

Quan Triều Viễn đọc hết hai dòng kia, lập tức ném điện thoại di động vào tường.

Điện thoại di động bị ném vào tường, cạch một tiếng rồi rớt xuống sàn nhà, kết quả triệt để vỡ nát.

Tô Lam vốn không nghe được tiếng điện thoại bị đập vỡ, chỉ thấy điện thoại mình đã bị “hi sinh” nằm trên sàn nhà.

Không ngờ người câm điếc cũng có thể cãi nhau hơn nữa còn khá là dữ dội!

Cô trợn mắt nhìn anh sau đó quay mặt sang hướng khác, không để tâm đến người này nữa.

Quan Triều Viễn xoa đầu sau đó tay chống eo đi tới đi lui rất nhiều lần trong phòng bệnh cuối cùng mới bình tĩnh lại, gân xanh mới nãy nổi lên trên trán cũng dần giản ra.1

Sau đó Quan Triều Viễn đi đến trước giường bệnh, cầm đũa trên bàn lên đưa cho Tô Lam, ra hiệu cô ăn cơm.

Tô Lam không quan tâm, thẳng thừng quay mặt đi.

Quan Triều Viễn bất lực nhẹ nhàng đặt đũa lên bàn, sau đó quay lại đi đến chỗ điện thoại di động rơi vỡ.

Mãi lâu sau, Tô Lam mới liếc nhìn sang thấy Quan Triều Viễn đang ngồi ở ghế, lắp lại chiếc điện thoại đã vỡ ra thành tám mảnh, sau đó thử mở máy lên.

Chỉ tiếc là điện thoại di động đã rơi vỡ, mất rất lâu cũng không mở được nên cuối cùng Quan Triều Viễn cũng chỉ có thể từ bỏ.

Lúc này, trong lòng Tô Lam cũng thấy hơi xúc động.

Mặc dù mới rồi anh rất nóng giận, xuống tay ném hỏng điện thoại di động nhưng hôm nay anh đã không còn giống như trước.

Lúc trước, anh sẽ tức giận bỏ đi hoặc tiếp tục cãi thêm mấy câu với cô, thậm chí còn có thể cho cô một cái tát, mắng cô không biết xấu hổ.

Nhưng hôm nay, anh chẳng những không cãi tiếp với cô, càng không tay đánh cô, mắng cô không có liêm sỉ, mà còn nhặt lại món đồ đã hỏng, muốn làm hòa với cô. Anh thế này đúng thật là mặt trời mọc ở đằng tây.

Nhưng dù có là thế thì Tô Lam cũng không định làm hòa với anh. Cô đã chẳng còn quan hệ gì với anh, tốt nhất là anh có thể giận đến mức bỏ đi, sau này cũng không cần quay lại nữa.

Tô Lam còn đang cúi đầu suy nghĩ thì chợt một cánh tay cầm điện thoại di động đưa qua.

Chiếc điện thoại này là của Quan Triều Viễn, trên đó có một dòng chữ, cô lười nhìn đến, lập tức gạt tay anh ra.

Nhưng tay anh lại đưa đến, hơn nữa còn tóm lấy cổ tay Tô Lam, đặt điện thoại di động vào lòng bàn tay cô, ép cô nhìn.

Tô Lam thấy rất khó chịu, lập tức ném điện thoại di động xuống đất.

Thực ra không nghe thấy cũng tốt, cô sẽ không cần phải nghe tiếng đập đồ, vậy sẽ không tự dọa mình, càng không khiến trái tim cô chịu tổn thương.

Rất lâu sau, Tô Lam liếc mắt thấy anh chậm rãi cúi người xuống nhặt chiếc điện thoại di động rơi dưới giường lên, sau đó yên lặng đặt nó lên giường bệnh, bản thân thì đi đến trước cửa sổ hướng mắt nhìn ra xa.

Tô Lam vừa cúi xuống đã thấy màn hình điện thoại di động đã bị rơi vỡ, trên đó còn có một vết nứt rất lớn.

Lòng Tô Lam không khỏi chấn động! Bởi vì điện thoại của Quan Triều Viễn là hàng đắt tiền, giá của nó cũng khoảng mấy chục nghìn tệ, có thể nói là chế tác đặc biệt, giá trị cực cao.

Nhìn điện thoại, cô thấy hơi xót xa, cảm giác mới rồi bản thân có phần kích động quá.

Mấy chữ vừa nãy anh gõ ra lại đập vào mắt cô, chỉ có ba từ, hơn nữa cỡ chữ còn được chỉnh lên rất to.

“Tôi xin lỗi!”

Lúc mới nhìn thấy ba từ ấy, Tô Lam còn tưởng mình nhìn nhầm rồi.

Nhưng nhìn kĩ lại, rõ ràng những chữ anh đã gõ trong lịch sử ghi chép, Tô Lam thầm thấy rất ngạc nhiên. Anh cũng có lúc nói câu xin lỗi sao? Hình như trong từ điển của anh vốn chẳng có ba từ ấy.

Cô giương mắt nhìn bóng người đứng trước cửa sổ, khoảnh khắc này khiến người ta thấy tịch mịch vô cùng, mặc dù cô không nhìn thấy gương mặt anh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ sự chán nản, ủ rũ của anh.

Giây phút ấy, trong lòng Tô Lam thấy hơi hối hận, tại sao lại phải cãi nhai với anh? Nói gì thì nói, anh cũng có lòng đến chăm sóc cô, bây giờ cô có phải giống chó cắn lại Lã Động Tân,không biết tốt xấu hay không?

Dù có nói gì cũng muộn, cãi cũng cãi rồi, lẽ nào cô phải nói tiếng xin lỗi với anh sao?

Nghĩ đi lại hay là thôi đi, chút nữa, thấy cô không để ý đến mình chắc là anh sẽ bỏ đi thôi.

Sau đó Tô Lam cụp mắt, chìm vào miên man suy nghĩ trong đầu...

Qua một lúc lâu, Tô Lam ngẩng đầu lên không giấu nổi sự ngạc nhiên!

Người trước cửa sổ đi rồi, nhìn quanh trong phòng thật sự không thấy đâu!

Lẽ nào về rồi? Tô Lam thầm nghĩ.

Lúc mới đầu, khi biết anh đã về, trong lòng Tô Lam còn thấy nhẹ nhõm, dù sao anh ở đây cũng khiến cô thực sự rất bứt rứt.

Nhưng một lúc sau, Tô Lam lại thấy có phần mất mát.

Lại qua một lúc nữa, cảm giác mất mát trong lòng Tô Lam càng thêm trầm trọng.

Trong màn đêm yên tĩnh, cô chẳng nghe thấy gì, thậm chí còn chẳng thể nói chuyện. Mặc dù trong bệnh viện phải rất an toàn nhưng một chút cảm giác an toàn cô cũng không có.

Cô muốn gọi điện thoại bảo Kiều Tâm đến chỗ mình nhưng nghĩ rồi lại thôi. Giờ cũng đã muộn, Kiều Tâm đi làm cả ngày chắc mệt lắm, hơn nữa mai còn là cuối tuần, sáng sớm cô ấy còn phải về quê thăm mẹ.

Ọc ọc...

Đột nhiên bụng cô lên tiếng kháng nghị.

Nói cũng đúng, bây giờ trước mặt là món cơm hải sải cô thích ăn nhất, chẳng những kích thích cơn thèm ăn mà cả bụng cũng bắt đầu biểu tình.

Tô Lam nhìn ra cửa, trong đầu nghĩ: “Nếu như anh đã đi mất thì cũng không thể lãng phí cơm hải sản được, chẳng thà ăn xong rồi tính. Dù gì Quan Triều Viễn cũng đâu biết cô sẽ ăn hay vứt đi cơm đâu.”

Vậy là Tô Lam cầm đũa lên, cúi xuống bắt đầu ăn.

Khỏi phải nói, cơm hải sản này vô cùng chính tông, ngon cực kì, cũng không trách được đồ Quan Triều Viễn mua đều là đắt tiền nhất, dĩ nhiên phải ngon rồi!

Tô Lam mải miết ăn, hai hôm nay chắc cũng chỉ có bữa cơm hải sản chính tông này khiến cô còn được vui vẻ sống tiếp. Hai năm nay, số cô đúng là đen tận mạng.

Tô Lam còn đang nhai cơm, ngẩng đầu lên đã đột nhiên nhìn thấy ôn thần đứng ngay ở cửa, cô lập tức mắc nghẹn.

“Hả...”

Trời đất ơi! Sao anh lại quay lại? Hơn nữa sau lưng còn có một y tá, y tá kia còn đang đẩy vào một chiếc giường xếp.

Tô Lam lập tức ngại đến đỏ bừng mặt, ngực còn mắc nghẹn cơm, nhất thời ho dữ dội, nhìn khắp xung quanh tìm nước.

Trời ơi! Cô thực sự sắp bị nghẹn chết, cảm giác thực quản sắp nổ tung!

Quan Triều Viễn thấy tình trạng của Tô Lam, không nhịn được cười, vội chạy đến trước bàn rót một cốc nước, đưa ngay cho cô.

Tô Lam không bận tâm đến ngượng ngùng hay khó chịu, vươn tay nhận lấy cốc nước, cúi đầu uống từng hớp to. Sau khi uống hết nước, phần cơm hải sản trong thực quản của Tô Lam cũng đã chui hết vào dạ dày. Cô lại có cảm giác vui vẻ như vừa sống sót sau tai nạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.