Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 197: Chương 197: Mê đắm




Sau nửa tiếng, Tô Lam ngồi trước vị trí bên cửa sổ ở quán C.Straits Cafe

Vừa ngước mắt đã nhìn thấy Tiểu Ninh với chiếc váy liền xanh biếc mỉm cười đi về phía cô.

“Chị Tô, chị vẫn vậy.” Tiểu Ninh ngồi đối diện Tô Lam.

Tô Lam quan sát Tiểu Ninh mặt mày rạng rỡ, cười nói: “Em ngày càng chói lọi đấy.”

Tiểu Ninh vươn tay sờ má mình, hơi thẹn thùng nói: “May mà hồi đó chị dẫn em ra ngoài, luật sư Quan lại chịu dẫn dắt em, nếu không làm gì có em của ngày hôm nay?”

“Em làm việc có cố gắng, cũng thông minh, thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ có thành tích.” Tô Lam thật lòng nói.

Trò chuyện thêm đôi câu, Tiểu Ninh bỗng chuyển đề tài, cúi đầu sờ cốc cà phê, khó nhọc lên tiếng: “Chị Tô, xin lỗi chị, thực ra hôm nay còn có một người muốn gặp chị.”

Nghe thấy thế, Tô Lam cau mày, không hiểu ý Tiểu Ninh.

Ngay sau đó, Tiểu Ninh quay đầu, Tô Lam cũng nhìn theo ánh mắt cô ấy.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc vest xám bạc đi tới, thấy anh ấy, Tô Lam khẽ nhíu mày.

Thoáng chốc, ánh mắt Tô Lam rơi trên mặt Tiểu Ninh, cô thầm nghĩ: Chẳng trách trùng hợp như vậy, mình vừa đinh rời khỏi Giang Châu thì Tiểu Ninh đã gọi cho mình muốn gặp mặt, thì ra tất cả đều do Quan Khởi Kỳ đứng sau sắp xếp.

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ chất vấn của Tô Lam, Tiểu Ninh vội thấp giọng giải thích: “Chị Tô, xin lỗi, luật sư Quan nài nỉ em rất lâu, em cũng hết cách.”

Sắc mặt Tô Lam sa sầm, mặc dù biết Quan Khởi Kỳ là sếp của Tiểu Ninh, Tiểu Ninh cũng rất khó xử, nhưng tâm lý cô vẫn hơi khó chịu, dù sao thì cô cũng xem Tiểu Ninh là bạn nên mới đến.

Lúc này, Quan Khởi Kỳ đi tới, giải thích: “Tô Lam, em đừng trách Tiểu Ninh, là tôi yêu cầu cô ấy hẹn em ra, muốn trách thì cứ trách tôi đi.”

Tô Lam ngồi đó, rũ mi mắt, không lên tiếng.

Quan Khởi Kỳ nhìn Tiểu Ninh, Tiểu Ninh hiểu ý đứng lên, nở nụ cười gượng gạo: “Chị Tô, em vẫn còn chút chuyện, em đi trước nhé, hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp!”

“Ừm.” Tô Lam gật đầu, không muốn khiến Tiểu Ninh khó xử.

Thấy Tô Lam cuối cùng cũng chịu trả lời mình, Tiểu Ninh cười rồi xoay người rời đi.

Sau khi Tiểu Ninh đi, Quan Khởi Kỳ ngồi đối diện Tô Lam, thái độ cẩn thận dè dặt.

Tô Lam ngước mắt nhìn Quan Khởi Kỳ, có chút không vui hỏi: “Anh tính toán mọi cách bảo Tiểu Ninh hẹn tôi ra là có việc gì?”

Quan Khởi Kỳ ngập ngừng chốc lát mới vội giải thích: “Tô Lam, tôi chỉ muốn mời em ăn bữa cơm mà thôi, tôi gọi cho em mấy lần nhưng em luôn mượn cớ bảo bận, không có thời gian. Hôm nay là cuối tuần, tôi chỉ có thể mặt dày nhờ Tiểu Ninh giúp.”

Nghe thế, Tô Lam không lên tiếng.

Những gì Quan Khởi Kỳ nói đều là sự thật, đúng là mấy hôm trước anh ấy gọi cho cô mấy lần, có điều cô đều từ chối.

Hiện tại quan hệ giữa cô và Quan Triều Viễn đã rất loạn, cô thật sự không muốn dính dáng gì đến Quan Khởi Kỳ nữa, thế nên lần này cô kiên quyết không đi ăn với Quan Khởi Kỳ, chỉ không ngờ anh ấy sẽ lợi dụng Tiểu Ninh để hẹn cô ra.

Thấy Tô Lam hồi lâu không nói gì, Quan Khởi Kỳ lúng túng, chỉ đành nói: “Tất nhiên, nếu em thực sự không muốn gặp tôi, tôi... cũng hết cách, đúng không? Thấy em sống tốt tôi cũng yên tâm, tôi... đi đây.”

Nói xong, anh ấy từ từ đứng lên.

Nói đến mức này, thực ra trong lòng Tô Lam cũng rất do dự. Nói thật thì Quan Khởi Kỳ đã từng cứu cô hai lần, dường như cô hờ hững với ân nhân cứu mạng của mình như vậy cũng không phải phép cho lắm.

Thế nên ngay sau đó, lúc Quan Khởi Kỳ định đi, Tô Lam bỗng nói: “Đã gọi cà phê với tráng miệng rồi, một mình tôi ăn không hết.”

Nghe cô nói vậy, Quan Khởi Kỳ lập tức nở nụ cười.

Giây tiếp theo, anh ấy ngồi xuống, nói: “Tôi còn chưa ăn sáng, bụng đã đói cồn cào rồi, chúng ta gọi thêm hai phần bánh nhé?”

Tô Lam quét mặt nhìn miếng bánh ngọt nhỏ đến đáng thương trước mặt Quan Khởi Kỳ, chỉ có thể nói: “Nếu là anh trả tiền thì muốn gọi bao nhiêu thì cứ gọi bấy nhiêu.”

“Vậy không thành vấn đề.” Quan Khởi Kỳ cười toe, sau đó kêu phục vụ đến gọi thêm mấy phần bánh ngọt và trái cây.

Sau đó, Quan Khởi Kỳ vừa ăn vừa trò chuyện với Tô Lam mặt vô cùng nghiêm túc.

“Tôi nghe Tiểu Ninh nói em muốn về Thanh Sơn?” Quan Khởi Kỳ hỏi.

Tô Lam uống một ngụm nước ép, đáp lời: “Đúng vậy.”

“Nếu em muốn tiếp tục quay về làm việc ở chỗ Giang Mỹ Uyển, tôi có thể...” Quan Khởi Kỳ vừa định mói sẽ giúp Tô Lam quay lại làm việc ở công ty của Giang Mỹ Uyển.

Tô Lam lập tức ngắt lời anh ấy: “Không cần đâu, lần này quay về tôi muốn vừa làm việc vừa nghỉ ngơi, tìm hai công việc kế toán bán thời gian làm là được rồi. Dù sao thì hai năm trước làm việc hơi quá sức.”

“Làm kế toán bán thời gian rất tốt, ở Thanh Sơn tôi có vài người bạn làm xí nghiệp, tôi có thể giới thiệu giúp em.” Quan Khởi Kỳ vẫn nhiệt tình như cũ.

“Luật sư Quan, đừng có cái gì cũng giúp tôi được không? Như vậy tôi sẽ cảm thấy mắc nợ anh rất nhiều, sau này anh bận rộn hay rảnh rỗi cũng không cần phải chạy đến Thanh Sơn tìm tôi. Tôi với anh chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, tôi không muốn vượt quá giới hạn.” Tô Lam cau mày, nói một cách rõ ràng rành mạch suy nghĩ của mình với Quan Khởi Kỳ.

Cô hiểu tâm tư của Quan Khởi Kỳ với mình, hiện tại cô với Quan Triều Viễn dây dưa không rõ, thật sự không muốn kéo Quan Khởi Kỳ vào nữa.

Mặc dù Quan Khởi Kỳ hơi thất vọng nhưng vẫn gắng gượng cười nói: “Xin em đừng cảm thấy gánh nặng, sau này tôi không làm phiền em đâu.”

Nghe thấy câu này, Tô Lam hài lòng, nhưng thấy ánh mắt thất vọng chán nản của anh ấy, trong lòng cô ít nhiều vẫn hơi lo lắng.

Ngay sau đó, Tô Lam đứng lên, nói: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh.”

Tô Lam che miệng bước nhanh vào nhà vệ sinh, nôn ra mấy ngụm nước chua, sau đó mới cảm thấy đỡ hơn.

Vừa rồi cô đã kiềm nén rất lâu trước mặt Quan Khởi Kỳ, gần như không nôn ra trước mặt anh ấy. Cô luôn chịu đựng là vì không muốn để anh ấy nhận ra tình trạng của cô.

Rửa tay xong, Tô Lam bước ra khỏi nhà vệ sinh như trút được gánh nặng.

Vừa đi tới ngã rẽ để vào đại sảnh thì có một người đang bước nhanh tới, Tô Lam bất cẩn va vào ngực người đó.

Tồi tệ hơn là trong tay người đó đang bưng một tách cà phê, cú va này chẳng hề hấn gì, tay người đó run lên, cà phê trong tách gần như hắt hết lên phần áo trước ngực, chất lỏng màu nâu khiến người ta nhìn mà buồn nôn.

“Cô đi đường để mắt trên trán à? Chiếc áo này của tôi là thương hiệu nổi tiếng thế giới, giờ đi tong rồi!” Cô gái ăn mặt thời thượng quát lớn, hoàn toàn khác với cách ăn vận thanh lịch của cô ta.

“Xin lỗi!” Tô Lam thấy áo người đó mặc là thương hiệu Chanel, cô không khỏi lo lắng. Vì một chiếc váy Chanel ít thì cũng hơn chục nghìn, hơn nữa trông chiếc váy người này mặc có lẽ là hàng thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.