Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 196: Chương 196: Phải làm thế nào




Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Lam liên tục lôi kéo đưa Sở Thanh Diên ra ngoài.

Tô Lam đăng ký một chuyến du lịch hai ngày vùng lân cận, toàn tâm toàn ý bầu bạn với mẹ mình. Nhìn thấy mẹ vui chơi rất vui vẻ, trong lòng cô mới coi như dễ chịu lên một chút.

Sau khi quay về, Tô Lam cảm thấy cả người rã rời, cảm giác buồn nôn cũng càng ngày càng nghiêm trọng, Tô Lam biết không thể kéo dài thêm nữa.

Buổi sáng ngày hôm đó, Tô Lam vừa ăn bữa sáng vừa nói với Sở Thanh Diên: “Mẹ, con có chuyện muốn trao đổi với mẹ ạ.”

“Chuyện gì vậy?” Sở Thanh Diên vừa ăn vừa hỏi.

“Hôm qua ông chủ có gọi điện thoại cho con, bảo rằng phía Thanh Sơn bên kia cần một trưởng phòng, hay là để con đi sang đấy làm việc...” Tô Lam còn chưa nói xong.

Sở Thanh Diên lập tức nhíu mày cắt ngang lời cô, bà nói: “Không phải nói là gọi con quay trở về sao? Một đứa con gái một thân một mình như con ở Thanh Sơn thì làm sao có thể khiến người ta yên tâm đây?”

“Mẹ, ông chủ nói để con ở lại bên đó một năm. Một năm này sẽ tăng thêm 20% tiền lương cho con, hơn nữa, một năm sau khi quay về còn sẽ thăng chức cho con nữa. Mẹ nói xem con ra ngoài làm việc vất vả như vậy không phải là vì muốn kiếm nhiều thêm chút tiền sao? Vả lại, nhân viên nam có thể chịu đựng gian khổ hơn so với nhân viên nữ, hy vọng thăng chức của nhân viên nữ vốn dĩ đã thấp, con muốn đi một năm nữa, nhưng con không yên tâm về mẹ.” Lúc Tô Lam nói lời này đã cúi thấp đầu, thật sự cô không muốn đối diện với ánh mắt của mẹ mình, dù sao cô cũng đang nói dối.

Cô dự tính rời đi một năm, khi ấy cô sinh đứa nhỏ ra rồi, đến lúc đó đưa đứa nhỏ trở về thì mẹ cô chắc chắn cũng sẽ chấp nhận mà thôi.

“Về phần mẹ thì con yên tâm đi, tay của mẹ đã ổn, hơn nữa mẹ cũng mới năm mươi tuổi, không cần người khác chăm sóc. Mẹ muốn để con quay về Giang Châu tìm một đối tượng phù hợp.” Sở Thanh Diên nhíu mày nói.

“Mẹ, nếu duyên phận đến thì nói không chừng con sẽ tìm được một người tốt hơn ở Thanh Sơn mà.” Tô Lam cười kéo tay mẹ cô nói.

“Con chỉ nói mấy điều này để dỗ dành mẹ thôi.” Sở Thanh Diên hờn giận nói.

“Mẹ à, con xin hứa với mẹ, một năm sau con chắc chắn sẽ dẫn theo một người trở về gặp mẹ, được không ạ?” Tô Lam đưa tay trái lên thề thốt chân thành.

“Cái này là do con nói đó, đến lúc đó con một mình quay trở về thì đừng trách sao mẹ không cho con vào nhà.” Sở Thanh Diên nắm bắt cơ hội nói.

“Dạ được.” Tô Lam hứa hẹn chân thành mà gật đầu.

Chỉ có trong lòng cô hiểu rõ, đến lúc đó cô chắc chắn sẽ không nuốt lời, nhất định sẽ dẫn theo một người trở về gặp mẹ, có điều người này không phải là chồng cô, mà là con của cô! . Truyện BJYX

Hai ngày sau, Tô Lam lập tức kéo hành lý rời khỏi nhà lần nữa.

Cô cũng không có lập tức rời khỏi Giang Châu, mà cô đi đến nhà của Kiều Tâm.

Nhiều ngày không gặp, Kiều Tâm nhìn thấy cô thì ngạc nhiên vô cùng, vội vàng kéo cô vào nhà.

“Tô Lam, cậu trở về Giang Châu khi nào vậy? Sao không nói cho tớ tiếng nào mà đã đột ngột đến.”

Tô Lam ngồi trong căn nhà bản thân mình từng thuê, cầm lên ly nước Kiều Tâm rót cho cô, cười nói: “Không phải tớ muốn cho cậu một bất ngờ sao!”

“Cậu thật sự là làm tớ khiếp sợ đó chứ?” Sau khi vui mừng qua đi, Kiều Tâm lại khôi phục dáng vẻ nói chuyện như trước đây.

“Phải rồi, dạo này cậu thế nào rồi?” Tô Lam hỏi.

Tô Lam lựa chọn đến chỗ của Kều Tâm là bởi vì, thứ nhất, bản thân vẫn chưa suy nghĩ ổn thỏa sau hôm nay sẽ đi đâu, thứ hai, cũng là vì hơn nửa năm rồi chưa gặp Kiều Tâm, muốn sang đây thăm cô ấy cùng ôn lại chuyện cũ.

“Tớ không phải vẫn là bộ dáng trước đây sao, làm kế toán ở một công ty nhỏ, đãi ngộ cũng không tệ lắm. Mẹ của tớ bình phục cũng rất tốt, cho nên tháng sau tớ dự định đón mẹ tớ đến Giang Châu, dù sao thì căn nhà này hai người nhà tớ có thể sống thoải mái, cuộc sống của bà ấy có thể tự lo liệu được, hai người chúng tớ vừa có thể bầu bạn, cũng vừa có thể bớt đi chi phí thuê thuê người đến chăm sóc bà ấy ở nông thôn.” Kiều Tâm nhún vai nói.

“Như vậy cũng tốt.” Tô Lam gật đầu.

“Đừng mãi nói về tớ nữa, còn cậu thế nào rồi?” Kiều Tâm truy hỏi.

Tô Lam mỉm cười, cô nói: “Còn không phải vẫn như cũ sao.”

“Lần này vẫn sẽ quay về Thanh Sơn sao?” Kiều Tâm hỏi.

Tô Lam lắc đầu, nói: “Tớ vẫn chưa nghĩ kỹ. Thôi được rồi, đừng nói những chuyện làm phiền lòng này nữa, tớ mời cậu ra ngoài ăn lẩu, thấy sao?”

“Được chứ, chúng mình không say không về.” Kiều Tâm vừa nghe lập tức vui vẻ.

Tô Lam cau mày, thuận miệng nói dối: “Bụng tớ không được tốt lắm, không thể uống cùng cậu rồi.”

Nghe thấy vậy, Kiều Tâm vẻ mặt thất vọng, chỉ có thể nói: “Vậy tớ uống một mình, ầy, tớ còn đang muốn mượn rượu giải sầu!”

“Cậu có chuyện gì phải giải sầu?” Thực ra Tô Lam bây giờ rất hâm mộ Kiều Tâm, từng bước đi làm, từng bước sinh sống, ngoại trừ áp lực cuộc sống ra thì cũng không có những phiền muộn phức tạp rối rắm kia.

“Tớ lo lắng không tìm được người bạn trai tốt, lo lắng không phát tài nổi, lo lắng không thể thoải mái yêu đương chấn động trời đất... Những điều tớ lo lắng nhiều lắm đó!” Kiều Tâm lườm Tô Lam một cái, kéo Tô Lam đi ra cửa.

Nghe thấy giọng điệu của Kiều Tâm, Tô Lam mím môi cười khổ một chút.

Có người vì tình mà khổ sở, có người cũng bởi vì không có khổ vì tình mà phiền muộn. Thật ra chỉ có chính bản thân cô biết một chữ tình này làm tổn thương người khác cỡ nào, cô thà rằng bản thân cả đời mình tâm tĩnh lặng không vướng bận, cũng không bao giờ nói về chữ tình này nữa.

Đêm nay, quả thật Kiều Tâm uống say.

Tô Lam biết Kiều Tâm mấy năm nay sống không hề dễ dàng, một mình nuôi mẹ, có anh trai và không có anh trai cũng không có gì khác nhau. Một mình đứa con gái như cô, thuê phòng, đưa mẹ đi khám bệnh và áp lực cuộc sống rất lớn, nhất là còn bởi vì lý do của bản thân mình mà đánh mất công việc ở Thịnh Thế.

Tô Lam suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng quyết định vẫn là quay về Thanh Sơn. Dù sao thì môi trường bên đó cô cũng đã rất quen thuộc, thuê một căn phòng nữa cũng rất dễ, cô dự định sau khi qua đó sẽ tìm hai công việc kế toán bán thời gian để làm, như vậy thứ nhất là có thể kiếm chút tiền sinh hoạt, thứ hai là cũng sẽ không để cho mình mệt mỏi, dù sao phản ứng trong thời kỳ mang thai của cô rất lớn, có bài học kinh nghiệm của lần trước, cô cần phải dưỡng tốt thân thể để sau này có thể thuận lợi sinh con.

Buổi sáng, lúc Tô Lam kéo hành lý rời đi, Kiều Tâm đêm qua uống say vẫn còn đang ngủ.

Tô Lam không làm phiền cô ấy, cô đặt hai ngàn nhân dân tệ và một tờ giấy bên cạnh gối đầu của cô ấy rồi rời đi.

Tô Lam đi thẳng đến nhà ga, mua vé đi Thanh Sơn, chỉ là vé xe phải mất ba tiếng tiếng đồng hồ nữa mới khởi hành, cô chỉ có thể chờ ở trong sảnh mà thôi.

Tinh tinh... tinh tinh...

Trong lúc đang chờ đợi buồn chán, Tô Lam nhận được một cuộc điện thoại.

“Chị Tô, em là Tiểu Ninh nè.” Sau khi điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ quen thuộc.

Nghe thấy giọng của Tiểu Ninh, Tô Lam cảm thấy thân thuộc, cô nói: “Tiểu Ninh sao, sao có thời gian rảnh mà gọi cho chị vậy?”

“Em biết gần đây chị trở về Giang Châu, hôm nay là cuối tuần, cho nên em muốn mời chị ăn bữa cơm trưa.” Tiểu Ninh cười nói.

Tô Lam khéo léo từ chối, cô nói: “Tiểu Ninh, xin lỗi em, chị mua vé xuất phát đi Thanh Sơn lúc mười hai giờ rồi, lần sau chúng ta hẹn nhau lại nhé.”

“Sao lại trùng hợp như vậy chứ? Chị lại muốn trở về Thanh Sơn sao?” Tiểu Ninh vô cùng ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy.” Tô Lam trả lời.

Do dự chốc lát, Tiểu Ninh bèn nói: “Bây giờ cách thời gian khởi hành còn ba tiếng nữa, gần nhà ga có một quán C.Straits Cafe, bây giờ em lập tức chạy qua đó, chúng ta cùng nhau uống cà phê, ăn bánh được chứ ạ?”

Tô Lam cuối đầu nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ mới chín giờ, dù sao cũng lâu rồi không gặp Tiểu Ninh, cô cũng rất nhớ, cho nên bèn gật đầu đồng ý: “Vậy vất vả cho em phải chạy đến một chuyến.”

“Không vất vả, em cũng rất nhớ chị, nửa tiếng sau chúng ta gặp nhau ở quán C.Straits Cafe nhé.” Tiểu Ninh nói xong lập tức cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.