Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 264: Chương 264: Mẹ ơi, mẹ đừng kết hôn




Tô Lam cũng cười đáp: “Bây giờ không đòi hỏi anh ấy một chút thì đợi đến khi nào nữa?”

Kiều Tâm chỉ vào Tô Lam rồi nói: “Tớ cứ thích con người này của cậu đấy, rất bản lĩnh!”

Sau đó Kiều Tâm nhìn thấy Minh An đang ngồi ở bàn ăn đang dùng đôi mắt to tròn nhìn mình chằm chằm. Cô ấy không nhịn được liền đi tới.

Kiều Tâm nhìn Minh An rồi hỏi một cách thân thiện: “Con là Minh An phải không?”

Nhưng Minh An lại chỉ nhìn cô ấy chằm chằm rồi tiếp tục ăn cháo chứ không nói lời nào.

Thấy vậy, Tô Lam vội vàng nói: “Minh An, sao con không lễ phép như vậy? Không biết chào hỏi người lớn sao?”

Minh An bất đắc dĩ ngẩng đầu lên chào một tiếng: “Chào dì.” Sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Kiều Tâm xoa đầu Minh An: “Ngoan lắm.”

Tuy nhiên, Minh An ngay lập tức giơ tay hất tay cô ấy ra. Rõ ràng là Minh An không thích Kiều Tâm.

Kiều Tâm hơi xấu hổ. Tô Lam nhanh chóng kéo Kiều Tâm vào phòng khách nói chuyện.

Tô Lam cũng thấy Minh An rất không thân thiện với Kiều Tâm, bèn nói: “Kiều Tâm, Minh An có thể chưa quen với cậu thôi. Cậu đừng để bụng.”

Kiều Tâm cũng trả lời: “Thằng bé còn nhỏ mà, sao tớ lại để bụng được. Này, nhưng mà vẫn phải nói rằng thằng bé này nhìn giống hệt ba của nó, hơn nữa tính cách cũng rất giống nhau!”

Tô Lam vuốt tóc nói: “Thật ra thường ngày thằng bé cũng khá ngoan. Không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.”

Lúc này Kiều Tâm mới liếc nhìn vào bàn ăn rồi nhỏ giọng hỏi: “Này, cậu đã hạ quyết tâm rồi sao? Cậu thật sự sẽ kết hôn với Quan Khởi Kỳ sao? Bây giờ cậu và Quan Triều Viễn đã có hai đứa con rồi.”1

Ánh mắt của Tô Lam rất kiên định nói: “Chuyện này tớ cũng đã nghĩ kỹ rồi, tớ và Quan Triều Viễn là không thể.” Kiều Tâm do dự một lúc rồi mới nói: “Mặc dù Quan Triều Viễn đã làm nhiều chuyện có lỗi với cậu, nhưng bây giờ xem ra những việc đó cũng có lý do của nó. Tuy rằng cách làm của anh ta có hơi cực đoan nhưng dù sao cũng hợp tình hợp lý. Lần này cậu thật sự không muốn cho anh ta chút cơ hội nào nữa sao?”

Thật ra khi Kiều Tâm hỏi thì Tô Lam cũng đã tự hỏi bản thân.

Nhưng bây giờ mọi chuyện cũng đã qua rồi. Sau bao nhiêu biến cố, cô và Quan Triều Viễn thật sự không thể quay lại như trước được nữa.

Hơn nữa cô không đồng ý với việc làm của anh. Nếu trước đây anh không nói dối rằng Minh An đã chết non thì có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra. Nếu anh không chọc tới Phương Ngọc Hoan thì có lẽ Minh An đã không phải chịu nhiều tổn thương như vậy. Dù sao thì tất cả mọi việc đều đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Anh cũng không nói cho cô biết về bệnh tình của Minh An, khiến cô không thể làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Để đến bây giờ cô mới có thể đoàn tụ với Minh An. Tất cả mọi chuyện đều là do anh gây ra.1

Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh được nữa!

Tô Lam nói như đinh đóng cột với Kiều Tâm: “Nếu tớ đã chọn Quan Khởi Kỳ thì tớ sẽ không hối hận.”

Nghe vậy, Kiều Tâm gật đầu: “Được rồi, đừng nói mấy chuyện đau đầu này nữa. Đi thôi, chúng ta đi thử váy cưới và lễ phục đi!”

Tô Lam gật đầu: “Được.” Sau đó hai người xách va li đi vào phòng ngủ. Nửa giờ sau, Tô Lam mặc váy cưới màu trắng ngẩng đầu bước ra khỏi phòng ngủ. Kiều Tâm đi theo phía sau giúp cô kéo khăn trùm đầu thật dài lên, Kiều Tâm cũng mặc một chiếc váy dài cùng màu, mặc dù không long trọng như váy cưới nhưng cũng rất tươi tắn và xinh đẹp.

Hôm nay Tô Lam thật xinh đẹp. Khăn trùm đầu và vương miện thể hiện sự quý phái và lãng mạn. Chiếc váy cưới bó sát trên người, tôn lên đường cong yêu kiều trên cơ thể. Một đôi giày cao gót màu bạc tôn thêm chiều cao của cô khiến cô trông thật mảnh mai và thanh lịch.

Lúc chị Vu nhìn thấy Tô Lam, chị không khỏi trầm trồ: “Thật sự là rất đẹp!”

Xuân Xuân ngẩng đầu nhìn lên rồi lại nhìn xuống mẹ mình, như là chỉ có một đôi mắt nhỏ không đủ nhìn.

Chỉ có Minh An dùng khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Lam. Một cậu bé hay nói thế mà bây giờ lại im lặng hơn nửa giờ.

Sau khi Kiều Tâm đi vòng quanh Tô Lam, cô ấy cũng cười nói: “Chiếc váy này gần như là hoàn hảo một trăm phần trăm rồi, không cần phải chỉnh sửa gì nữa.”

Tô Lam cười nhìn Kiều Tâm nói: “Cậu cũng là phù dâu xinh đẹp nhất.”

Kiều Tâm vươn tay đặt lên eo mình làm dáng: “Đương nhiên rồi!”

Kiều Tâm ở lại đến chiều mới rời đi.

Tô Lam cẩn thận treo chiếc váy cưới vào tủ rồi mới bước ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn thấy Xuân Xuân đang ngủ say trong ngực chị Vu, cô mỉm cười nói: “Xuân Xuân ngủ rồi sao?”

Chị Vu gật đầu: “Ừ.”

Lúc này Tô Lam mới nhớ tới Minh An, liền hỏi: “Minh An đâu rồi?”

Chị Vu nhẹ nhàng nói: “Thằng bé đang chơi đồ chơi ngoài ban công. Tôi đưa Xuân Xuân vào phòng ngủ trước đã.”

Tô Lam gật đầu: “Được.”

Nhìn chị Vu bế Xuân Xuân đi vào phòng ngủ, Tô Lam xoay người ra ban công.

Minh An ngồi quay lưng về phía Tô Lam, trên tay cầm đồ chơi. Tô Lam nghe được tiếng khóc nức nở.

Cô bước nhanh đến trước mặt Minh An, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé chan đầy nước mắt, cô không khỏi lo lắng!

“Minh An, con làm sao vậy?” Tô Lam nghi ngờ hỏi, chẳng phải vừa rồi vẫn còn đang rất ổn sao, sao bây giờ lại khóc rồi? Tô Lam cho rằng đó là bởi vì cậu bé không quen sống ở đây.

Nghe thấy câu hỏi của mẹ, Minh An ngước mắt lên nhìn cô, sau đó không thể kiềm chế được nữa mà khóc ầm lên.

Tiếng khóc của Minh An khiến Tô Lam vô cùng đau lòng. Cô vội vàng tiến lên ôm lấy Minh An, vỗ về sau lưng cậu bé rồi nhẹ giọng hỏi: “Minh An, có chuyện gì vậy? Con không quen sống ở đây sao? Hay là con nhớ ba?”

Minh An nức nở hỏi: “Mẹ, mẹ thực sự muốn kết hôn với chú luật sư đó sao?”

Nghe vậy, Tô Lam không khỏi nói: “Minh An, không được thiếu lễ phép như vậy!”1

Mặc dù tuổi của đứa bé này còn nhỏ, nhưng tựa như cái gì cũng biết vậy. Thậm chí Minh An còn biết Quan Khởi Kỳ là một luật sư.

Hai bàn tay nhỏ bé của Minh An nắm lấy tay Tô Lam: “Mẹ, mẹ đừng gả cho chú Khởi Kỳ được không?”

Tô Lam nhíu mày hỏi: “Con vì chuyện này mà không vui sao?”

Minh An mếu máo, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ thất vọng: “Con buồn thay cho ba.” Nghe vậy, Tô Lam an ủi: “Minh An, sau này ba sẽ có hạnh phúc của ba, mà mẹ cũng sẽ có hạnh phúc của mẹ. Con vẫn là một đứa bé nên chưa hiểu chuyện này, vậy nên đừng lo lắng việc của người lớn. Con chỉ cần vui vẻ là chính mình là được. Con hiểu không?”1

Minh An nhấn mạnh: “Mẹ, con đã lớn rồi, con biết tất cả!”

Nhìn thấy Minh An bướng bỉnh, Tô Lam đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Cô cho rằng Minh An còn nhỏ, Xuân Xuân lại càng chưa biết gì nên đã không nghĩ đến cảm nhận của hai đứa trẻ. Bây giờ xem ra Minh An thật sự không còn nhỏ nữa, ít nhất cậu bé cũng đã hiểu được mọi chuyện rồi.

Ngay sau đó, Minh An lập tức vừa khóc vừa kéo tay Tô Lam cầu xin: “Mẹ với ba, cả Minh An và Xuân Xuân nữa, chúng ta là một gia đình. Mẹ đừng rời khỏi gia đình của chúng ta được không?” Tô Lam nhíu mày nhìn Minh An. Nhất thời cô không biết nên nói gì, cũng không biết phải giải thích và thuyết phục đứa con trai yêu quý của mình như thế nào.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.