Nhìn thấy Minh An khóc lóc thảm thiết, Tô Lam không biết nói gì cho phải.
Cho dù Tô Lam có dỗ dành thế nào, Minh An cũng không thỏa hiệp.
Cuối cùng, Minh An khóc mệt, ngủ thiếp đi trong vòng tay của Tô Lam.
Tô Lam nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống giường, nhìn nước mắt còn chưa khô trên khuôn mặt con trai, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù Tô Lam sẽ không nghe theo lời của Minh An, hủy bỏ hôn lễ với Quan Khởi Kỳ nhưng chuyện ngày hôm nay cũng để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô.
Tối hôm đó, Tô Lam đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Quan Triều Viễn.
“Alo?” Mặc dù cô không cố ý nhớ số điện thoại của Quan Triều Viễn nhưng khả năng nhận biết số của cô lại rất tốt.
Nghe thấy giọng nói của Tô Lam, đầu bên kia chần chờ một lúc mới nói: “Minh An ở cùng em đã hai ngày, tôi muốn đón nó về đây hai ngày.”
Nghe vậy, mặc dù Tô Lam không bỏ được Minh An nhưng dù sao thằng bé cũng không phải của riêng cô, vì vậy cô gật đầu nói: “Vậy để tôi đưa nó tới đó.”
“Không cần, em còn có Xuân Xuân, không có phương tiện đi lại, để tôi tới đón thằng bé.” Đầu dây bên kia nói nghe rất hợp lý.
“Được.” Tô Lam nói.
Sau đó, Tô Lam vừa định cúp máy, Quan Triều Viễn lại vội vàng nói: “Chờ chút, Tô Lam, tôi... muốn gặp Xuân Xuân, có được không?”
Nghe vậy, tay cầm điện thoại của Tô Lam cứng đờ!
Xuân Xuân bây giờ đã được một tuổi, cô bé chưa được gặp ba lần nào, Quan Triều Viễn đưa ra yêu cầu như vậy, cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Suy cho cùng, tất cả những gì Quan Triều Viễn làm với Xuân Xuân trong quá khứ đều có lý do, cô không thể tước đoạt tình thương của một người ba dành cho đứa con của mình.
Một lát sau, Tô Lam nói vào điện thoại: “Ba mươi phút nữa, anh đợi ở công viên cạnh nhà tôi, đến lúc đó tôi sẽ đưa Minh An và Xuân Xuân xuống.”
“Được.” Nghe được Tô Lam đã đồng ý, đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ.
“Tạm biệt.” Tô Lam nói xong thì cúp máy.
Tuy rằng Tô Lam vẫn còn oán hận Quan Triều Viễn nhưng không giống nỗi căm hận lúc trước, dù sao anh cũng đã phải chịu đựng rất nhiều, hơn nữa còn chữa khỏi bệnh cho Minh An, lại còn dạy dỗ Minh An tốt như vậy.
Nhưng cô không quá ghét anh không có nghĩ là có thể tha thứ cho những gì anh đã làm với cô, anh không có tư cách quyết định mọi chuyện như vậy, cô hoàn toàn không đồng ý với cách làm của anh.
Nửa giờ sau, Tô Lam nắm tay Minh An, chị Vu đẩy xe đầy có Xuân Xuân bên trong, một nhóm bốn người đến công viên dưới lầu.
Xa xa, Tô Lam nhìn thấy một bóng người màu đen đang đợi dưới tán cây đầy lá vàng.
Minh An vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn thì lập tức thoát khỏi tay Tô Lam, chạy về phía Quan Triều Viễn, vừa chạy vừa gọi thật to: “Ba, ba!”
Nhìn thấy Minh An, Quan Triều Viễn đương nhiên tiến lên vài bước, bế Minh Anh lên, nhanh chóng xoay cậu bé một vòng trên không trung, khiến Minh An vui sướng hét lên.
Tô Lam có thể nhìn ra mối quan hệ của hai cha con rất tốt, Minh An rất phụ thuộc vào anh, mà anh cũng rất thương Minh An.
Tô Lam lấy xe đẩy từ tay chị Vu, từng bước đi về phía hai ba con.
Không thể phủ nhận rằng hai năm qua gương mặt của Quan Triều Viễn đã trải qua nhiều thăng trầm, khí chất ngời ngời năm đó đã kiềm chế lại rất nhiều, trở nên trầm ổn hơn, thâm trầm hơn mà cũng hấp dẫn hơn.
Ở anh luôn có một sức hút khó tả khiến phụ nữ khó lòng kiềm chế được, nhưng Tô Lam biết nếu ở gần anh, cô sẽ bị thương tích đầy mình thậm chí là vạn kiếp bất phục, cho nên cô đang cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình.
Hai ngày qua, trong lòng cô đã nói với bản thân không chỉ một lần: Người cô chuẩn bị lấy là Quan Khởi Kỳ, cho dù anh là ba của hai đứa con cô thì sự thật này cũng không thể thay đổi, cuối cùng người cùng cô đi đến cuối đời chính là Quan Khởi Kỳ.1
Khi nhìn thấy Tô Lam và Xuân Xuân, Quan Triều Viễn đặt Minh An xuống đất, sau đó nắm tay Minh An, bước đến chỗ Tô Lam và Xuân Xuân.
Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam, sau đó mọi ánh mắt và tâm trí đều đổ dồn vào Xuân Xuân đang ở trong xe đẩy.
Xuân Xuân mặc một chiếc áo khoác mỏng màu hồng, trên đầu là một chiếc mũ hình con thỏ, một cặp mắt to tròn nhìn xung quanh, hoàn toàn mờ mịt trước tình huống hiện tại.
Sau khi quan sát Xuân Xuân, Quan Triều Viễn có vẻ hơi kích động, ngẩng đầu nhìn Tô Lam: “Tôi có thể bế con bé không?”
“Đương nhiên có thể.” Tô Lam gật đầu.
Sợ Quan Triều Viễn tay chân vụng về, cô bước tới bế Xuân Xuân ra khỏi xe đẩy, sau đó bước đến chỗ Quan Triều Viễn, nhẹ nhàng giao đứa bé vào tay anh.
Quan Triều Viễn cẩn thận ôm Xuân Xuân vào lòng, bởi vì một bên cánh tay bị thương nên tư thế của anh hơi cứng ngắc, rất sợ làm Xuân Xuân ngã hoặc không thoải mái.
Miệng Xuân Xuân y y a a không ngừng, Quan Triều Viễn nhìn chăm chú vào con gái trong vòng tay mình, áp má vào khuôn mặt bầu bình của cô bé.
Ngay giây phút đó, Tô Lam nhìn thấy sự phấn khởi và kích động trong mắt Quan Triều Viễn, cũng như tình yêu thương sâu sắc của người ba dành cho con gái. . Đam Mỹ Hài
Loại tình yêu theo bản năng này không thể giả bộ được, lúc này mũi Tô Lam hơi chua xót.
Dù sao từ lúc sinh ra đến giờ, Xuân Xuân chưa từng được hưởng qua tình yêu thương trọn vẹn của va mẹ, Xuân Xuân vẫn còn là một đứa trẻ, ngây ngô chưa biết gì nhưng người làm mẹ như cô thì cảm nhận được sự khó khăn đó.
Nhưng bây giờ nhìn con trai, con gái của mình đều khỏe mạnh đáng yêu, hoạt bát lại ngoan ngoãn, cô còn gì không hài lòng nữa? Cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, niềm hạnh phúc này đều đến từ Xuân Xuân và Minh An.1
Tô Lam lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mi, bên tai bắt đầu nghe thấy tiếng cười ha ha của Xuân Xuân.
Vừa nhìn lên thì thấy Quan Triều Viễn đang xoay tròn Xuân Xuân trên không trung. Xuân Xuân còn nhỏ không biết sợ là gì, chỉ thấy như vậy rất phấn khích, cánh tay của Quan Triều Viễn vẫn đang băng bó bằng thạch sao, Tô Lam hơi hoảng sợ, tiến lên một bước nhưng hai tay cứng lại giữa không trung, cô rất sợ Quan Triều Viễn sẽ vô ý làm Xuân Xuân bị ngã, nhưng...
Lại không đành lòng ngăn cản, dù sao giờ phút này, Xuân Xuân đang rất vui vẻ.
Lúc này, Minh An bước tới, giơ tay ra hiệu cho Quan Triều Viễn dừng lại: “Ba, ba.”
Quan Triều Viễn ôm Xuân Xuân vào lòng, nhìn xuống Minh An, nói: “Con cũng muốn ba cho con đi máy bay hả?” Nhưng Minh An bỗng lắc đầu nguầy nguậy, cau mày lại như ông cụ non: “Xuân Xuân còn bé, con gái là phải nhẹ nhàng, lỡ ba làm em bị ngã thì sao? Con thì khác, con đã lớn, hơn nữa còn là đàn ông con trai, con không sợ ngã!”1
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi lắc đầu, mỉm cười.
Quan Triều Viễn cũng cười, nói: “Minh An nói đúng, là do ba nghĩ chưa thấu đáo, sau này sẽ không nâng Xuân Xuân lên cao thế nữa.”
Dù sao Xuân Xuân cũng chưa quen với Quan Triều Viễn lắm, vui đùa một lát, anh trả lại Xuân Xuân cho Tô Lam.
Tô Lam bước tới đỡ Xuân Xuân khỏi vòng tay của Quan Triều Viễn, đặt cô bé vào xe đẩy.
Sau đó Tô Lam nói với Quan Triều Viễn: “Minh An trước tiên ở cùng anh mấy ngày, mấy ngày nữa tôi sẽ đến đón nó.” Nghe vậy, Quan Triều Viễn hơi nhíu mày, nói: “Tô Lam, tiện đây em nói chuyện với tôi một lát được không?”