Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu, do dự một lát mới lên tiếng: “Được.”
Nói xong, cô đẩy xe đẩy đến trước mặt chị Vu, nói: “Chị Vu, chị giúp tôi trông Xuân Xuân và Minh An một lát nhé.”
“Vâng.” Chị Vu gật đầu, sau đó nắm tay Minh An, tay kia đẩy xe đi chỗ khác. Tô Lam biết mặc dù cô không muốn dính dáng gì đến Quan Triều Viễn nữa nhưng giữa họ còn có hai đứa trẻ, bất kể bây giờ hay sau này họ đều sẽ cùng nhau nuôi nấng hai đứa, cho nên tiếp xúc là chuyện không thể tránh khỏi, Tô Lam đã sớm nhận ra điều này.
Quan Triều Viễn xoay người ngồi xuống ghế, Tô Lam chọn ngồi ở đầu còn lại của hàng ghế, cách anh chừng nửa mét.
“Em và Khởi Kỳ... khi nào thì cử hành hôn lễ?” Quan Triều Viễn do dự một lát, cuối cùng cũng khó khăn mở lời.
“Ba ngày sau.” Tô Lam trả lời.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn nhíu mày, cuối cùng vẫn nói: “Tô Lam, em có định suy nghĩ kỹ lại lần nữa không?”
“Anh có ý gì?” Tô Lam dùng ánh mắt sắc bén nhìn Quan Triều Viễn, câu nói của anh khiến cô rất ngứa tai. Quan Triều Viễn đương nhiên nhận ra sự khó chịu của cô nhưng vẫn cố gắng thuyết phục: “Dù sao giữa chúng ta còn có hai đứa trẻ, coi như không phải vì tôi, tôi cũng hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ lại, cuộc hôn nhân của em và Quan Khởi Kỳ chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới bọn trẻ sau này...” Nghe đến đây, Tô Lam cũng hiểu ra ý của Quan Triều Viễn, cho nên cô lập tức ngắt lời anh: “Quan Triều Viễn, tôi sẽ không thay đổi quyết định kết hôn với Quan Khởi Kỳ. Xuân Xuân từ khi sinh ra đã được anh ấy chăm sóc, anh ấy coi Xuân Xuân như con ruột của mình, mặc dù Xuân Xuân không có anh bên cạnh nhưng con bé vẫn được hưởng tình yêu thương của người ba là Quan Khởi Kỳ dành cho nó, vì vậy cuộc hôn nhân của tôi và Quan Khởi Kỳ đối với Xuân Xuân mà nói có lợi chứ không có hại, hơn nữa Minh An cũng rất hiểu chuyện, tôi nghĩ thằng bé sẽ dần dần thích ứng thôi!”
Nghe được Tô Lam kiên quyết như vậy, tuy rằng trong mắt Quan Triều Viễn đầy vẻ đau khổ, nhưng cũng không thay đổi được gì, lúc này đây, anh cảm nhận được sâu sắc rằng mọi thứ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, đối với chuyện xảy ra trước mắt dù anh có giỏi đến đâu cũng không thể làm gì được nữa.
“Tôi biết là tôi nợ em và Xuân Xuân, cũng có lỗi với Minh An, không thể để thẳng bé hưởng tình yêu thương của mẹ, tất cả đều là lỗi của tôi.” Quan Triều Viễn tự trách.
“Anh không nợ tôi, mà tôi cũng chẳng nợ anh bất cứ điều gì. Tôi và anh vốn không chung đường, sau này không thể ở bên nhau. Xuân Xuân và Minh An đều là cốt nhục của anh, sau này anh cố gắng bồi thường cho bọn trẻ là được.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng giọng nói của Tô Lam nhất thời nghẹn lại.
Nghĩ về những ngày tháng gian khổ trong quá khứ, nghĩ đến những khó khăn mà Minh An phải chịu đựng, nghĩ đến Xuân Xuân, cô cảm thấy để có được ngày hôm nay thật sự không dễ dàng chút nào.
Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Tô Lam, trái tim của Quan Triều Viễn nhói lên một cái, vô cùng đau đớn.
Anh đưa tay vào túi, nắm lấy một góc khăn tay, nhưng khi nhìn thấy vẻ tuyệt tình trong mắt cô, anh lại không lấy khăn tay ra, chỉ cảm thấy có một hòn đá đang đè lên ngực, khiến người ta không thể thở nổi.
Ngay sau đó, Tô Lam điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Tôi nghĩ chúng ta vẫn cần bàn lại về cách nuôi dạy Minh An và Xuân Xuân.” Minh An và Xuân Xuân đều là những đứa trẻ có đầy đủ cha mẹ, Tô Lam đã suy nghĩ về điều này rất lâu, cô không muốn ích kỷ tước đoạt quyền được hưởng tình yêu thương của cha mẹ của hai đứa nhỏ, cho nên cô muốn hai đứa con đồng thời có được hai loại tình thương này. Nhưng cô và Quan Triều Viễn không thể quay lại với nhau, nên lúc này họ cần phải bàn bạc kế hoạch nuôi dạy con cho hợp lý.
“Em nghĩ thế nào?” Quan Triều Viễn hỏi. Tô Lam chần chờ một lát mới nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ xong, muốn xin ý kiến của anh. Hiện tại Minh An đã đi học mẫu giáo, Minh An cần cả ba lẫn mẹ, tôi nghĩ hay là từ thứ hai đến thứ sáu Minh An sẽ ở cùng anh, đến thứ bảy, chủ nhật sẽ sang chỗ tôi?”
“Cứ theo lời em nói đi.” Quan Triều Viễn suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Thấy anh đồng ý, Tô Lam nói thêm: “Còn về Xuân Xuân, bây giờ con bé còn quá nhỏ, cần sự chăm sóc của mẹ hơn. Vì vậy tôi nghĩ để Xuân Xuân tiếp tục sống cùng tôi, khi nào nhớ con bé, anh có thể đến gặp bất cứ lúc nào, hoặc nếu anh có thời gian, muốn dẫn con bé đi chơi lâu hơn một chút cũng không có vấn đề gì cả. Anh thấy thế nào?”
Đây là kế hoạch mà Tô Lam nghĩ ra sau khi đắn đo suy nghĩ suốt hai ngày qua, cô nghĩ như vậy là tốt nhất cho hai đứa trẻ. Quan Triều Viễn suy nghĩ một lát mới nói: “Ở giai đoạn này thì tôi hoàn toàn đồng ý với em, các con còn nhỏ nên chỉ có thể làm như vậy. Nhưng khi các con lớn hơn, tôi muốn Xuân Xuân và Minh An có thể sống cùng tôi, lúc bình thường em có thể đến thăm bọn trẻ bất cứ lúc nào, cuối tuần cũng có thể đưa bọn trẻ đi chơi.”
Nghe vậy, Tô Lam lập tức phát hỏa: “Quan Triều Viễn, anh muốn độc chiếm cả hai đứa con của tôi sao?” Đương nhiên cô không thể chấp nhận được cách làm này của anh, Minh An thì còn chấp nhận được, nhưng Xuân Xuân là cô nuôi dạy từ nhỏ, sao cô có thể để Xuân Xuân qua sống cùng Quan Triều Viễn được? Chuyện này có khác gì moi tim gan của cô ra không? Hai đứa con không đứa nào sống cùng cô, làm sao mà cô chịu được?
Thấy Tô Lam vô cùng kích động nhưng Quan Triều Viễn vẫn bình tĩnh như thường: “Tô Lam, có thể bây giờ em không thể chấp nhận được, nhưng em suy nghĩ mà xem, sau khi em và Quan Khởi Kỳ kết hôn, hai nhất định sẽ có con riêng, đến lúc đó em không thể toàn tâm toàn ý đối xử với con của chúng ta, dù sao chúng cũng không phải cùng cha cùng mẹ, sau này còn có thể bị ghẻ lạnh, Quan Khởi Kỳ không phải thánh nhân, nó sẽ yêu thương con của nó hơn, sống trong một gia đình phức tạp như vậy, nhất định không có lợi cho sự trường thành của bọn trẻ!”1
“Khởi Kỳ sẽ không đối xử bên nặng bên nhẹ.” Tô Lam quả quyết nói.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn cười chế nhạo, nói: “Quan Khởi Kỳ không tốt như em nghĩ đâu, bản chất con người là ích kỷ.”
Nghe vậy, Tô Lam bất mãn nhìn Quan Triều Viễn, nói: “Quan Triều Viễn, Khởi Kỳ sẽ sớm trở thành chồng tôi, xin anh đừng vu oan cho anh ấy trước mặt tôi như vậy!”
Tô Lam nói rất nặng lời, Quan Triều Viễn thu lại ánh mắt, nói: “Được, vậy chúng ta không nhắc tới nó nữa, nhưng tôi vẫn phải nói đây là thực tế mà bất kỳ ai tái hôn cũng đều phải đối mặt, tôi nghĩ không cần tôi nói nhiều em cũng hiểu được.”
Tô Lam biết những gì Quan Triều Viễn nói là đúng, nhiều đứa trẻ sống trong gia đình có cha mẹ đơn thân hoặc tái hôn với người khác sẽ không được khỏe mạnh về tinh thần, cô và Tô Yên cũng coi là mẹ đơn thân nên đương nhiên hiểu hơn ai hết những khó khăn mà họ phải trải qua. Nhưng cô tin rằng sau này dù cô và Quan Khởi Kỳ có con riêng, anh ấy cũng sẽ không đối xử tệ bạc với Xuân Xuân và Minh An. Nhưng bọn trẻ sẽ dần dần lớn lên, sau này ắt sẽ phát sinh nhiều vấn đề, chẳng hạn như bây giờ Minh An khóc lóc van xin cô đừng kết hôn với Quan Khởi Kỳ, đây cũng là chuyện khiến cô đau lòng nhất. Ngay sau đó, Tô Lam cười mỉm mai, hỏi Quan Triều Viễn: “Quan Triều Viễn, tương lai anh cũng sẽ kết hôn và có con với người phụ nữ khác, cho nên anh cũng không đủ tư cách nói với tôi điều này!”