Một tiếng thét chói tai vang lên, có điện rồi!
Vài giây sau, khi mắt của Tô Lam đã thích ứng với ánh sáng, cô mừng rỡ nói: “Có điện rồi, có thể đi rồi!”
Mà lúc này, ánh mặt thâm sâu của Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên hơi mơ hồ, anh có hơi thất vọng, bởi vì có điện cũng có nghĩa là cô cũng phải rời xa anh rồi.
Tô Lam hứng khởi xoay người một cái, cô vừa muốn cất bước, thì một tiếng bộp vang lên, khắp nơi lại bắt đầu bị bao phủ với bóng tối.
Tô Lam lại càng hoảng sợ, cô lập tức hét lên một tiếng: “A, xảy ra chuyện gì vậy?”
Quan Triều Viễn lập tức lại gần đỡ lấy cô: “Cẩn thận một chút!”
Lúc này, không biết ở đâu truyền đến một loạt âm thanh kỳ là, giống như là tiếng chim hót hoặc là tiếng động vật kêu. Tóm lại là âm thanh kia rất kỳ lạ, thậm chí còn có phần hơi giống âm thanh của bé trai trong những bộ phim truyền hình liêu trai mà cô xem khi còn bé.
“Âm thanh gì thế?” Tô Lam nắm lấy hai tay của Quan Triều Viễn, bây giờ cô thật sự rất sợ, hình ảnh khi còn bé cô xem phim liêu trai hiện rõ mồn một trước mắt. Vì khi còn bé, cô sợ nhất là đoạn nhạc được phát đầu phim liêu trai.
“Không biết.” Cái âm thanh này rất kỳ lạ, Quan Triều Viễn cũng không biết là cái gì phát ra.
U u...
Sau một lúc, âm thanh lại đột nhiên kéo tới.
Tô Lam sợ tới mức cô vội vàng ôm lấy cổ của Quan Triều Viễn, giọng nói của cô vô cùng hoảng sợ: “Có phải có ma hay không?”
“Ma sao?” Lông mày Quan Triều Viễn nhíu lại một chút.
Anh là đàn ông, nên anh chưa bao giờ tin tưởng cái thứ đó, huống chi là sợ sệt.
“Tôi... Tôi sợ!” Trong đầu Tô Lam đột nhiên hiện lên tiếng đồng hồ mà cô đã xem trong phim truyền hình liêu trai, hai tay cô lại ôm Quan Triều Viễn chặt hơn một chút.
Đôi mắt của Quan Triều Viễn nhìn quanh bốn phía trong bóng tối, sau khi xác định có thể là tiếng côn trùng hoặc là tiếng chim chóc phát ra, anh vừa muốn an ủi người trong ngực vài câu.
Thế nhưng, cảm giác được người trong ngực run rẩy, ôm thật chặt hai tay của anh, đôi mắt của anh đột nhiên lại chuyển động.
Anh nghĩ thầm: “Cho phép anh tư lợi một lần thôi, bởi vì cơ hội có thể tới gần cô như vậy thật sự không nhiều lắm, chứ đừng nói là được cô yêu thương nhung nhớ như thế này. Mặc dù là có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thế nhưng Quan Triều Viễn không hề cảm thấy anh hèn hạ.
Sau đó, hai tay Quan Triều Viễn lại ôm chặt lấy Tô Lam, hơn nữa tay anh còn vỗ vỗ phía sau lưng của cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, có tôi giúp em.”
“Tại sao vẫn chưa có điện nhỉ?” Tô Lam lo lắng nhìn xung quanh.
“Chắc là có chút trục trặc, chắc chắn mất điện kiểu này sẽ không lâu đâu, em yên tâm.” Quan Triều Viễn an ủi.
Xì xào...
Lúc này, cái âm thanh kia lại truyền tới rồi.
Tô Lam sợ tới mức ôm lấy cổ của Quan Triều Viễn rồi hét lên: “Rốt cuộc là cái gì đang kêu thế?”
Quan Triều Viễn nhướng mày, sau đó anh quả quyết cúi đầu chặn lại cái miệng của cô!
“Ưm...” Lời nói tiếp theo của Tô Lam bị nuốt trở lại trong bụng.
Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, thoáng cái não của Tô Lam đã chập mạch rồi, cô quên mất việc phản kháng, quên hết tất cả, mặc cho anh hôn cô...
Thời gian trôi qua, nụ hôn này từ tiếng nước suối róc rách trở thành tiếng sóng biển mãnh liệt. Khi anh cắn cô, ngọn lửa trong lòng Tô Lam cũng dần bị thiêu đốt.
Có thể là cô đã quen thuộc với mùi vị đó, hơi thở đó đang bao phủ xung quanh cô. Hiện tại, cô bị toàn bộ hơi thở của anh bao trùm, cô hoàn toàn không có cảm giác với những thứ xung quanh.
Tô Lam thấy rõ rằng trái tim của cô đang đập vô cùng nhanh, dường như nó muốn nhảy thẳng ra khỏi cổ họng vậy.
Loại cảm giác tim đập nhanh này chỉ có Quan Triều Viễn có thể cho cô, Quan Khởi Kỳ cũng chưa từng cho cô cảm giác đó. Trước đây, mối tình đầu Hoắc Lâm Khải cũng chưa từng làm trái tim cô đập kịch liệt như thế.
Cảm giác tim càng ngày càng đập nhanh, Tô Lam cũng hiểu rõ tâm ý của mình. Cô vẫn còn yêu anh, hơn nữa cô sẽ không yêu được người khác ngoài anh, chuyện này đau khổ đến nhường nào chứ?
Yêu thì sao chứ? Cô sẽ không thể thoải mái, không thể tháo bỏ nút thắt trong trái tim của mình, cô và anh đã định trước không trở về được lúc trước.
Nhưng mà tại sao bây giờ cô lại không nỡ đẩy anh ra? Hai tay của Tô Lam đặt ở trên vai của anh, cảm giác cả người cô đều mềm mại vô lực.
Lý trí nói với cô rằng cô nên đẩy anh ra, thế nhưng theo bản năng, tay của cô cũng không làm được gì cả.
Mà thôi, bỏ đi, dù sao ở đây cũng rất tối, nếu đẩy anh ra thì cô sẽ sợ, cho nên cô cứ để mặc cho bản thân buông thả một lần đi!
Nụ hôn này giằng co kéo dài tầm năm sáu phút như vậy, cho đến khi cô sắp bị anh làm cho hít thở không thông thì đột nhiên bốn phía bừng sáng.
Có điện rồi!
Tai của bọn họ truyền đến một loạt tiếng hoan hô, nhưng mà dường như bọn họ lại mắt điếc tai ngơ, vẫn tiếp tục kéo dài nụ hôn này.
Cho đến khi Tô Lam mở mắt ra, bị ánh sáng rực rỡ làm chói mắt, cô mới khôi phục lý trí, dùng sức đẩy anh ra.
Quan Triều Viễn có chút vội vàng, anh không kịp chuẩn bị, vì vậy anh lui về sau một bước, thân thể cũng bị đẩy cho lảo đảo về một phía.
Tô Lam lấy tay lau đi lau lại đôi môi có chút sưng đỏ bị anh hôn ban nãy, bây giờ cô thật sự vô cùng xấu hổ!
Vừa rồi cô đã làm gì vậy? Có phải đầu óc cô bị úng nước hay không? Chẳng những cô không có ngăn cản anh mà cô còn giống như rất hưởng thụ vậy.
Nhìn dáng vẻ bối rối của Tô Lam, khóe miệng của Quan Triều Viễn cũng nhếch lên, trong ánh mắt anh mang theo một tia hy vọng, cũng mang theo sự thỏa mãn.
Nét mặt của anh càng làm cho Tô Lam giận dữ không có chỗ để phát tiết, cô trừng mắt hét về phía anh: “Anh cười cái gì? Anh có ý gì hả?”
“Tôi...” Quan Triều Viễn nhướng mày, anh vừa định giải thích.
Tô Lam vốn không muốn nghe anh nói, cô quay đầu giẫm giày cao gót rồi chạy đi.
Nhìn bóng lưng Tô Lam kéo váy chạy trốn, khóe miệng Quan Triều Viễn khẽ nhếch lên ý cười. Tô Lam kéo váy chạy ra khỏi sân thượng, trong nội tâm cô muốn sầu não bấy nhiêu thì có bấy nhiêu sầu não. Người ta vẫn nói rằng đàn ông thường bị sắc đẹp mê hoặc, ngay cả phụ nữ cũng không ngoại lệ. Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra? Sao cô có thể khát khao như vậy chứ? Chẳng lẽ là quá lâu rồi cô không có đàn ông bên cạnh sao?
Tô Lam tự châm biếm bản thân.
Đi vào trong sảnh của buổi tiệc một lần nữa, Tô Lam không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Trong phòng yến hội vô cùng bừa bộn, đầy đồ ăn, rượu, cái bàn và hoa tươi đều bị đổ ngã. Mọi người đều đang sửa sang lại bản thân, thậm chí còn có cả nam cả nữ bị xô đẩy dẫn tới bị thương, hiện đang được dìu ra khỏi buổi tiệc.
Sự thật đúng như lời Quan Triều Viễn đã nói, có lẽ là bởi vì tạm thời mất điện nên mới dẫn tới khung cảnh loạn như vậy. Những người trong buổi tiệc lại nhiều, một khi có người hoảng sợ, việc giẫm đạp nhau có thể xảy ra với tỷ lệ rất cao.
Đúng lúc này, ở phía sau có một người đột nhiên vỗ vai của cô một cái!
Tô Lam quay người lại thì thấy Kiều Tâm mặc một bộ đồ màu đỏ đứng trước mặt mình.
“Cậu thế nào rồi? Cậu có bị thương hay không?” Thấy Kiều Tâm, Tô Lam vội vàng dùng ánh mắt kiểm tra cô ấy một lượt từ đầu đến chân.
Kiều Tâm cười đắc ý, nói: “Tớ không bị gì hết, nhưng mà có người lại không có may mắn như thế!” Thấy Kiều Tâm nhìn về một phía trong phòng với ánh mắt hả hê, Tô Lam cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt của cô.