Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 311: Chương 311: Mất mặt




Tô Lam nhìn người phụ nữ mặc sườn xám trắng ngồi chật vật trên sàn nhà ở cách đó không xa, xung quanh có mấy người vây quanh, có Diệp Thế Vĩ, Hồ Mỹ Ngọc và cả Diệp Vĩnh Thành. Nhân viên phục vụ của quán rượu vừa mang cáng đến, xem ra là Hồ Tinh bị thương rồi.

“Bà ta bị thương rồi?” Tô Lam híp mắt hỏi. Kiều Tâm cười đáp: “Vừa nãy khi cúp điện bị người ta chen lấn, va vào một nhân viên phục vụ bưng khay, toàn bộ rượu trên khay đều rơi hết lên đầu bà ta, cậu không thấy trên đầu bà ta toàn là máu không à? Cái đó thì còn đỡ, bà ta còn bị người ta giẫm thêm mấy cái, chắc là bị trật khớp chân rồi.”

Tô Lam nghe vậy, miệng hơi nhếch lên. Cô thầm nghĩ không ngờ Quan Triều Viễn dự đoán sẽ có người bị thương do chen lấn gì đó lại rớt trúng đầu Hồ Tinh, xem ra ông trời cũng nhìn ra được bà ta đã làm quá nhiều chuyện xấu.

Kiều Tâm khoanh hai tay trước ngực, vô cùng phấn khởi cười nói: “Đúng thật là ác giả ác báo, sao không dẫm chết bà ta luôn đi nhỉ?”

“Cậu bớt nói vài câu đi.” Tô Lam bất lực lắc đầu.

“À phải rồi, chuyện làm đến rồi?” Sau đó Kiều Tâm vội vàng hỏi.

Tô Lam cười khổ lắc đầu: “Đúng như tớ dự đoán, Diệp Thế Vĩ thích Hồ Tinh thật nên chẳng tin gì lời tớ nói cả. May... may mà tớ chạy nhanh, nếu không ông ta đã cho tớ một bạt tai khiến răng tớ rớt đầy đất rồi.” Tô Lam trơn miệng nói một mạch, suýt chút nói luôn cả chuyện Quan Triều Viễn cứu cô, vòng vo một hồi cuối cùng vẫn chọn giấu đi. Dù gì chuyện mới nãy cũng chẳng vinh quang gì, lúc này, cô còn vô thức xoa môi mình, cảm giác chỗ đó đang bốc lửa.

“Hầy, đúng là bị sắc đẹp làm mù mắt rồi. Cậu nhìn đi kìa, ông già đấy còn lo cho Hồ Tinh hơn cả Hồ Mỹ Ngọc nữa!” Kiều Tâm nhìn sang phía Hồ Tinh.

Tô Lam quay lại nhìn chỉ thấy Hồ Tinh được mấy nhân viên phục vụ dùng cáng đưa đi, người đầu tiên đi theo là Diệp Thế Vĩ, Hồ Mỹ Ngọc cũng đi theo sau ông ta, tên xui xẻo Diệp Vĩnh Thành bất đắc dĩ theo sau Hồ Mỹ Ngọc.

Lúc này, Tô Lam thở dài nói: “Thực ra lúc chúng ta tới đây cũng biết chẳng khả quan mấy rồi, thôi bỏ đi, cùng lắm chỉ là thứ hai tới đi làm bị Tôn Ngọc Như chê cười thôi mà. Mai tớ soạn sẵn đơn từ chức là được.”

“Phải rồi, ở đây không giữ mình thì tự khắc có nơi khác giữ mình!” Kiều Tâm vỗ vai Tô Lam an ủi.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Tô Lam kéo tay Kiều Tâm nói.

Kiều Tâm lại nói: “Từ từ đã, bánh ngọt ở đây đắt lắm đó, còn ngon nữa, chúng ta ăn thêm hai miếng nữa nha?”

“Không có hứng ăn, đi thôi!” Tô Lam làm gì có tâm trạng mà ăn bánh ngọt gì đó. Cô ra sức kéo tay Kiều Tâm đi ra ngoài. Rời khỏi phòng tiệc, trong lúc đứng đợi trước cửa thang máy, Tô Lam bỗng thấy Hồ Mỹ Ngọc cũng đang ở đó. Chắc có lẽ là thang máy chở Hồ Tinh được nhân viên phục vụ dẫn đi đã xuống trước rồi, thang máy quá nhỏ không đủ sức chứa một lúc nhiều người như vậy nên cô ta và Diệp Vĩnh Thành phải đợi chuyến sau.

Tô Lam vốn không định để ý đến Hồ Mỹ Ngọc nhưng Hồ Mỹ Ngọc lại xem cô và Kiều Tâm như cái gai trong mắt, đâm vào thịt.

Hồ Mỹ Ngọc hùng hổ lao đến chất vấn: “Có phải hai người cố ý đến đây gây rối hay không?”

Tô Lam nghe thấy câu hỏi không đầu không đuôi, không nhịn được lạnh lùng đáp: “Tôi không hiểu ý của cô, bọn tôi gây rối gì cơ? Ai biết được mấy người cũng đến.” Nghe vậy, Hồ Mỹ Ngọc đảo mắt, đột nhiên cười đầy nham hiểm nói: “Ồ, tôi biết rồi, chẳng trách hôm nay hai người lại mặc như đi chào hàng vậy, có phải định đến đây quyến rũ đàn ông có tiền hay không? Tô Lam, Quan Khởi Kỳ không cưới cô nữa nên cô vội vã đến đây tìm chủ mới à?”

Câu nói này khiến Kiều Tâm bên cạnh không nhịn được nữa, tiến lên trước chỉ thẳng mặt Hồ Mỹ Ngọc nói: “Hừ, chó nhà ai mà lại không buộc chặt dây dắt, để xổng ra cắn càn người ta thế này?”

“Cô bảo ai là chó?” Hồ Mỹ Ngọc tức điên chỉ vào Kiều Tâm, cả hai lập tức lên giáp.

Thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, Tô Lam vươn tay ra kéo Kiều Tâm lại. Hồ Mỹ Ngọc là kẻ thù của cô, cô không muốn liên lụy đến Kiều Tâm.

Tiếp sau đó, Tô Lam hất hàm, lạnh lùng cười nói: “Hồ Mỹ Ngọc, đừng suy bụng ta ra bụng người thế, là ai muốn quyến rũ đàn ông có tiền, là ai vụng trộm giao bán bản thân, cô biết rõ hơn bất cứ ai khác mà!”

Nói rồi, Tô Lam liếc mắt nhìn ra Diệp Vĩnh Thành đứng phía sau Hồ Mỹ Ngọc. Lúc này, Tô Lam thực sự thấy thương cho kẻ xun xẻo Diệp Vĩnh Thành, cũng chẳng biết anh ta nhẫn nhịn thế nào để sống cùng Hồ Mỹ Ngọc mỗi ngày nữa. Nhưng cũng chỉ trách khả năng nhìn người của anh ta quá tệ, vướng vào một người phụ nữ bám dai như đỉa đói như Hồ Mỹ Ngọc, bám vào thì dễ, muốn gỡ ra thì còn khó hơn lên trời!

Hồ Mỹ Ngọc bị vạch trần, nổi cơn thịnh nộ, tiến lên trước vừa quát mắng vừa muốn kéo tay Tô Lam lại: “Cô mới bán mình ý, bà đây không dạy dỗ cô thì cô lại tưởng bà đây là mèo bệnh đúng không?”

Thấy Hồ Mỹ Ngọc giơ móng vuốt ra, Tô Lam lùi về sau theo bản năng, né tránh cửu âm bạch cốt trảo của cô ta.

Nhưng Hồ Mỹ Ngọc vẫn chưa chịu thôi, vẫn muốn lao đến đánh nhau. Lúc này, cuối cùng Diệp Vĩnh Thành cũng không nghe nổi lời đàm tiếu của người xung quanh và sự náo loạn của Hồ Mỹ Ngọc nữa, anh ta bước đến nắm cổ tay cô ta, dùng sức kéo cô ta sang một bên.

“Anh làm gì vậy?” Hồ Mỹ Ngọc bỗng ngơ ra, yếu ớt hỏi Diệp Vĩnh Thành.

Mặt Diệp Vĩnh Thành lúc trắng lúc đỏ, anh ta thấp giọng nói: “Em đừng quậy nữa được không? Không sợ mất mặt à!”

Diệp Vĩnh Thành từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình giàu có, người anh ta tiếp xúc đều là những người ưu nhã lịch sự của xã hội thượng lưu, đã bao giờ thấy phụ nữ chua ngoa mắng chửi, đánh nhau ngoài phố đâu, vậy nên mặt anh ta đỏ rần rần, thấy vô cùng mất mặt. Tuy nhiên, trong mắt Hồ Mỹ Ngọc, đây rõ là hèn nhát, cô ta nổi điên chỉ vào mặt Diệp Vĩnh Thành: “Diệp Vĩnh Thành, anh có phải là đàn ông nữa hay không? Người phụ nữ của anh bị người ta bắt nạt, anh đã không nói đỡ hay xả giận giúp tôi thì thôi, lại còn bảo tôi làm con rùa rụt cổ nữa à. Sao mà anh lại vô dụng như thế chứ?”

Giọng Hồ Mỹ Ngọc không những không nhỏ đi chút nào mà còn cao lên mấy tông, tất cả người trong hành lang đều nhìn chằm chằm hay người họ. Diệp Vĩnh Thành không nhịn nổi nữa, quát ngược lại: “Tôi vô dụng như thế, em còn quấn lấy tôi mỗi ngày làm gì?”

Dứt lời, anh ta bực tức quay người bỏ đi.

Hồ Mỹ Ngọc bị vứt lại đó, tức đến mức giậm chân, sau đó mới quay ra nhìn Tô Lam và Kiều Tâm đang đứng một bên xem kịch, không nhịn được hung hãn lườm hai người họ, sau đó hừ lạnh một tiếng, quay đi nhanh chân đuổi theo Diệp Vĩnh Thành.

Sau khi Hồ Mỹ Ngọc rời đi, Kiều Tâm thở phào nhẹ nhõm, vuốt ngực nói: “Ui chao, cuối cùng cũng đi, tớ cứ tưởng hôm nay phải đấu với cô ta một trận ác liệt nữa chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.