Tối nay, Tô Lam nằm trên giường, mở mắt ngẩn người nhìn lên trần nhà.
Kiều Tâm nằm trên giường lớn ở phòng bên cũng trằn trọc không ngủ được, hỏi: “Tô Lam, cậu định làm thế nào?”
Lúc này, trong đầu Tô Lam vẫn hiện lên cảnh tưởng sân thượng của khách sạn bị cúp điện.
“Còn có thể làm thế nào nữa? Đợi thứ hai binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi!” Tô Lam nhẹ nhàng trả lời, nhưng đầu mày cô vẫn nhíu chặt.
Nghe thấy câu này, Kiều Tâm trở mình, nằm bò trên giường, chống cằm nhìn Tô Lam ở bên ngoài, nói: “Chi bằng thứ hai cậu đừng đi, dứt khoát gửi đơn từ chức cho Khải Hàng thôi.” “Không được, đã nói là thử việc một tháng rồi, dù không nhận chính thức thì công ty cũng phải trả lương thử việc cho tớ. Tớ đã làm ba tuần rồi, cố thêm một tuần nữa là có thể nhận được lương một tháng. Nếu thứ hai tớ không đi, chẳng những tớ bị gạch tên mà còn đổ sông đổ bể ba tuần vất vả làm việc đấy!” Tô Lam day đầu mày, đáp.
Nghe vậy, Kiều Tâm gật đầu nói: “Nói cũng phải, ba tuần này cậu chịu đựng chẳng ít, Tôn Ngọc Như gây khó dễ, Lam Dịch Bân quấy rối, còn phải vất vả làm sổ sách dự toán cho Vu Đàm Chính, nếu không đưa một đồng nào cho cậu thì cậu lỗ to rồi!” “Lỗ hay không thì tớ chưa nghĩ tới, tớ chỉ biết giờ tớ cần tiền.” Bây giờ Tô Lam cảm thấy trong tay có tiền mới có thể khiến cô có cảm giác an toàn, nếu trong tay có đủ tiền, cô có thể có đủ thời gian để ở bên Minh An và Xuân Xuân, không cần một tuần mới được gặp Minh An một lần, buổi tổi mới có thể chăm sóc cho Xuân Xuân.
Nghĩ đến một tuần nay không thể gặp Minh An, không hiểu sao trái tim cô nhoi nhói đau. Còn cả Xuân Xuân, con bé chưa bao giờ ở qua đêm với người khác, không biết chị Hồng chăm con bé, con bé có khóc hay không?
“Đúng là một đồng tiền làm khó anh hùng.” Kiều Tâm cảm khái nói.
Nhưng Tô Lam lại cười bảo: “Dạo này tớ không thấy cậu than thở gì là biết chắc cậu điên cuồng mua sắm rồi!”
“Đừng nói nghe nghiêm trọng như vậy được không? Chẳng phải tớ là chim bị nhốt vừa ra khỏi lồng sao? Ôi, đợi tớ hưởng thụ cuộc sống đủ rồi tới sẽ liều mạng tiết kiệm tiền như cậu thôi.” Kiều Tâm trở mình, gối đầu lên cánh tay.
Nghe vậy, khóe miệng Tô Lam cong lên, sau đó không biết đầu óc lại trôi dạt đi đâu, chỉ có điều ngón tay vô thức sờ lên môi mình, cảm giác ở đó như vẫn còn dấu vết của anh...
Khi trời vừa tờ mờ sáng, Kiều Tâm bị tiếng ồn đánh thức.
Cô ấy mở đôi mắt lim dim, quay đầu lại nhìn thì thấy một bóng người đang quỳ gối trong phòng khách nhỏ hẹp, lúc này cô đang bận rộn gói hàng.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mới hơn năm giờ sáng, Kiều Tâm không khỏi lên tiếng: “Chị hai à, giờ cậu muốn làm gì đấy? Mới hơn năm giờ, cậu không ngủ là lại làm mấy thứ này à.”
Nghe thấy tiếng phàn nàn phía sau, Tô Lam đang mặc quần đùi áo ba lỗ quay đầu nhìn người vẫn đang mơ màng buồn ngủ trên giường, cười áy náy nói: “Xin lỗi cậu, đánh thức cậu rồi.” “Cậu cũng phải ngủ đi có được không hả? Tối qua một hai giờ mà cậu còn chưa ngủ, cả đêm cậu mới ngủ có mấy tiếng đâu. Ban ngày cậu lại mệt, phần lớn thời gian còn phải chăm con, cậu còn thế này nữa thì không chịu nổi đâu.” Kiều Tâm lo lắng nói. Nghe thấy thế, Tô Lam cũng hơi chua xót, nhưng cô ngập ngừng giây lát rồi lại cười nói: “Không sao, tớ trụ được! Tớ sắp thất nghiệp lại rồi, may mà cửa hàng online của tớ phát triển cũng ổn, xem ra tới phải duy trì cửa hàng này, tiền kiếm được từ nó đủ cho phí sinh hoạt cuộc sống của chúng ta, hơn nữa còn có dư ra.”
“Ôi dào, dạo này trong mắt cậu chỉ có tiền thôi.” Nói xong, Kiều Tâm cũng không ngủ nữa mà mặc nội y rồi nhảy xuống giường.
Thấy Kiều Tâm ngồi trước mặt mình, sau đó cầm một hộp lên bắt đầu thành thạo gói hàng.
Từ lúc Tô Lam chuyển đến đây, Kiều Tâm nhàn rỗi sẽ giúp Tô Lam gói hàng, có thể nói bây giờ cô ấy cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp rồi.
“Cậu đang đùa gì thế hả? Mau đi ngủ đi!” Tô Lam vươn tay cướp lấy hộp trong tay Kiều Tâm.
“Cậu cứ tạo ra tiếng sột soạt thế này tớ ngủ được à?” Kiều Tâm lại giật lại chiếc hộp trong tay Tô Lam.
Nghe thấy thế, Tô Lam nhíu mày, trong lòng rất áy náy. Thấy Tô Lam áy náy, Kiều Tâm bèn cười nói: “Được rồi, làm nhanh đi, đợi tối Xuân Xuân sẽ được đưa đến đây, chúng ta làm xong sớm thì cậu có thể tranh thủ nghỉ ngơi, cậu mệt rồi bệnh ra đấy, thế là tứ lại phải chăm sóc cậu à?”
Nghe vậy, Tô Lam mím môi cười, nhìn Kiều Tâm bằng ánh mắt cảm kích rồi cúi đầu gói hàng...
Có lẽ Tô Lam là người số khổ, vừa gói hết hàng thì phải điền đơn, sau đó đưa đến công ty chuyển phát.
Vừa ra khỏi cửa công ty chuyển phát thì điện thoại đổ chuông, cô cúi đầu nhìn, là mẹ gọi đến.
Mẹ hẹn Tô Lam ra ngoài gặp mặt, tất nhiên Tô Lam đồng ý. Gần đây hai mẹ con họ gặp nhau sẽ đến công viên hoặc là cửa hàng thức ăn nhanh, bởi vì trong nhà đã bị Tô Yên và Tô Mạnh Cương chiếm giữ. Tô Lam và bọn họ không hợp nhau, gặp là sẽ cãi nhau, thế nên bây giờ mẹ cũng không để cô về nhà nữa. Tô Lam cũng lười về, gặp hai người kia là thấy phiền.
Trong một tiệm trà sạch sẽ, hai mẹ con Sở Thanh Diên và Tô Lam ngồi đối diện nhau, trên bàn đặt giữa hai người họ đặt một lồng Tiểu Long Bao và vài món ăn khác.
Tô Lam nhìn vẻ mặt buồn bực của mẹ, cô biết chắc chắn tình hình trong nhà không ổn lắm, bèn cau mày hỏi: “Mẹ, nếu mẹ không vui thì đuổi Tô Mạnh Cương đi là được rồi.”
Nghe thế, Sở Thanh Diên thở dài một hơi.
Thấy mẹ vẫn không vui, Tô Lam vội nói: “Mẹ, mẹ có biết tại sao Tô Mạnh Cương tự dưng chạy về xin mẹ tha thứ không? Là bởi vì...”
“Là bở vì Hồ Tinh chạy theo người giàu có, đá Tô Mạnh Cương rồi.” Sở Thanh Diên ngắt lời Tô Lam.
Nghe thấy vậy, Tô Lam ngạc nhiên nhìn Sở Thanh Diên, thầm nghĩ: Chắc chắn là bác Lý chuyển lời rồi.
Sau đó, Sở Thanh Diên mới nói: “Bây giờ không phải mẹ không nhẫn tâm đuổi Tô Mạnh Cương đi mà là cái gì Yên Yên cũng nghe ông ta hết, tình cảm của hai người bọn họ quả thực còn tốt hơn những cặp ba con bình thường, con nói xem mẹ có thể làm được gì?”
Thấy mẹ buồn phiền, Tô Lam cau mày hỏi: “Bây giờ Tô Yên làm sao nữa?”
“Còn có thể làm sao? Ngày nào cũng bế Chi Chi chạy đi làm phiền Trịnh Hạo.” Sở Thanh Diên trả lời.
“Chẳng phải Trịnh Hạo đã từ chức ở trước rồi sao?” Tô Lam gặng hỏi. “Từ chức rồi, bây giờ Yên Yên chạy đến nhà Trịnh Hạo hoặc là bên chỗ ba mẹ cậu ta làm ầm lên, người không ra người mà ma cũng chẳng ra ma. Mẹ sợ nó dạy hư Chi Chi, bây giờ mấy cái ý xấu đó đều là Tô Mạnh Cương bày cho nó, mẹ sợ nếu mẹ đuổi Tô Mạnh Cương đi thì Yên Yên cũng đưa Chi Chi đi theo Tô Mạnh Cương luôn. Ít nhất thì bây giờ mẹ vẫn có thể nhìn thấy nó và con bé, nếu rời khỏi tầm mắt mẹ rồi thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!” Sở Thanh Diên nói đến đây, nước mắt bắt đầu rơi.