Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 313: Chương 313: Tình hình thay đổi




Nghe những lời nói bất lực của mẹ, Tô Lam cũng không biết khuyên thế nào nữa.

Từ sau khi làm mẹ, Tô Lam mới thật sự cảm nhận được tình yêu của mẹ rất vĩ đại, chỉ vì bình an và hạnh phúc của đứa trẻ mà có thể không tính toán bất kỳ chuyện gì, có câu nói: nuôi con mới biết công lao của cha mẹ, thật sự rất đúng.

Lúc này, Tô Lam lặng lẽ đưa khăn giấy qua. Sở Thanh Diên nhận khăn giấy lau nước mắt rồi nói: “Nhưng mà mẹ cảm giác bọn họ cũng không làm ầm ĩ được mấy ngày, bây giờ Trịnh Hạo đang ở trong nhà, bố mẹ nó bên đó cũng không thấy nó đâu, gọi điện thoại thì không bắt máy. Sau này Yên Yên tìm không thấy nó thì chắc là cũng sẽ dừng lại thôi!”

Nghe vậy, Tô Lam gật đầu, mong sao chuyện này mau chóng qua đi.

Trên đường về, Tô Lam bất chợt cảm thán, người xưa nói: Đàn ông sợ làm nhầm nghề, phụ nữ sợ gả nhầm chồng, đúng là không sai, mẹ là gả nhầm người, kết quả hủy hoại cả một đời... Buổi tối, Quan Triều Viễn cho xe đưa Xuân Xuân về, đã mấy ngày không gặp, Xuân Xuân vừa thấy Tô Lam thì ôm cổ cô không buông, cô đi vệ sinh con bé cũng muốn đi theo, bất giác mắt của Tô Lam cay xè, thề sau này nhất định phải ở cùng Xuân Xuân vào buổi tối.

Tuy rằng chỉ hai ngày không gặp, nhưng Tô Lam phát hiện hình như Xuân Xuân biết chạy rồi, tuy rằng chạy vẫn chưa ổn lắm, nhưng trong lòng cũng vui vẻ yên tâm, Xuân Xuân đang dần dần lớn lên mỗi ngày.

Sáng sớm hôm sau, Tô Lam đi vào văn phòng, ngồi vào vị trí của mình.

Lúc này, đột nhiên Lam Dịch Bân lại đứng lên, lẩm bẩm một câu trong miệng: “Dự là có người sắp cuốn gói cút đi rồi.”

Mấy người đồng nghiệp nữ nghe thấy câu này đương nhiên là biết câu này nói cho Tô Lam nghe rồi, bọn họ bày ra vẻ đang xem kịch hay âm thầm cười nhạo cô. Tô Lam biết thật ra những đồng nghiệp nữ này không phải muốn cô lập cô, mà bọn họ tin lời nói của Tôn Ngọc Như, nghĩ cô không phải là người phụ nữ tốt, vì thế bọn họ mới có thành kiến với mình, vì thế cô không trách bọn họ, chỉ cần làm tốt chính mình là được.

Chỉ là tên Lam Dịch Bân này hơi đáng ghét, cứ nghĩ mình là một người đàn bà tệ bạc, vì thế luôn muốn lợi dụng mình, nếu như mình là một người đàn ông thì chắc chắn đánh anh ta hai đấm, đánh đến mức rớt đầy răng dưới đất!

Nhưng mà cô chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, tình hình bây giờ chỉ có thể nhịn nhục, chỉ là Tô Lam hận đến răng cũng ngứa ngáy.

Ngay vào lúc này, Tôn Ngọc Như từ bên ngoài đi vào, đôi mắt nhanh chóng dừng lại trên người Tô Lam.

Tô Lam ngẩng đầu nhìn Tôn Ngọc Như nhìn thấy sắc mặt của cô ta không được tốt, ngực đang đánh trống liên hồi, thì nghĩ trong lòng: không biết cô ta tức giận ở chỗ nào, chắc là muốn trút giận lên người mình rồi.

Nhưng mà không sao, dù sao thì cô cũng không muốn ở lại công ty này nữa rồi, lần này cứ để cô ta cười nhạo đi, dù sao thì sau này trên giang hồ vẫn còn có lúc gặp nhau.

Đúng như dự đoán, giây tiếp theo, Tôn Ngọc Như đã nói với Tô Lam: “Tô Lam, cô vào đây một lát, đúng rồi, mang theo bản thảo dự toán vào luôn!”

Nói xong, cô ta sải bước trên đôi giày cao gót đi vào phòng làm việc.

Tô Lam lập tức đứng lên, cầm tập bản thảo dự toán dày cộm lên.

Lúc này, Lam Dịch Bân đột nhiên đi tới, giơ tay gõ lên bàn của Tô Lam, cười lạnh lùng nói: “Tô Lam, bản thảo dự toán lần này chắc chắn cô sẽ không qua được rồi, chúng tôi có phải nên tổ chức tiệc chia tay để tiễn cô không đây?

Lời này khiến cho mọi nhân viên nữ trong văn phòng đều cười lên.

Tô Lam nhìn lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt gợi đòn của tên Lam Dịch Bân đó, nói: “Không cần đâu, anh vẫn là nên nghĩ xem ai sẽ tiễn anh đi đi?”

Nói xong, Tô Lam quay đi đi vào phòng làm việc.

Lam Dịch Bân ngơ ra một lút, lập tức hét lên với bóng lưng của Tô Lam: “Này, cô có ý gì hả?”

Tô Lam không để ý đến anh ta, khi đến trước của phòng làm việc của Tôn Ngọc Như, đột nhiên ra quyết định trong lòng.

Tôn Ngọc Như thì thôi đi, cô cũng không làm gì được cô ta, mình và cô ta kết thù là vì công việc mà thật ra thì chẳng có hận thù sâu nặng gì.

Nhưng tên Lam Dịch Bân đó thì khác, anh ta chính là một tên cặn bã, không được, cho dù lần này mình phải đi thì cũng phải kéo theo một người chịu tội thay.

Trong phút chốc, Tô Lam nghĩ đến Giám đốc kinh doanh Linda Lâm, cô ấy là cấp trên trực thuộc của Tôn Ngọc Như, là cô ấy tuyển mình vào. Buổi chiều, cô đến tìm Linda Lâm, báo cáo Lam Dịch Bân quấy rối cô trong giờ làm việc, cho dù không đuổi việc được Lam Dịch Bân, cô cũng phải khiến anh ta mất sạch danh dự ở Khải Hàng, đương nhiên người của tổ sáu đều biết Lam Dịch Bân là thứ gì, chẳng qua là anh ta vẫn còn đội một lớp da người ở Khải Hàng mà thôi!

Cốc cốc...

Giơ tay gõ cửa hai tiếng, Tô Lam ôm tài liệu vào phòng làm việc của Tôn Ngọc Như.

Tôn Ngọc Như liếc nhìn Tô Lam một cái ra hiệu cho Tô Lam ngồi xuống.

Tô Lam ngồi xuống, anh mắt nhìn thẳng vào Tôn Ngọc Như, đã chuẩn bị xong việc cô ta sẽ sỉ nhục mình. Cô ta còn có thể nói gì mình nữa? Chẳng qua là không đủ năng lực, không thể đảm nhận không việc thôi, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý, nếu như cô ta dám sỉ nhục nhân cách của mình, dù sao thì cô chỉ là nhân viên trong thời gian thử việc, nếu muốn quậy lên thật thì người mất mặt là Tôn Ngọc Như, cô ta làm việc ở đây quá thuận lợi, chắc chắn không muốn đổi nơi khác, tiền cực khổ mà cô vượt qua được hết ba tuần này cứ coi như là công cốc hết đi!

Kế đó, Tôn Ngọc Như nói với Tô Lam: “Nửa tiếng đồng hồ sau người phụ trách của công ty phần mềm Khải Hàng sẽ qua đây thảo luận trực tiếp với cô về bản thảo dự toán này, tuần này cô nên chỉnh sửa lại hết những thiếu sót của bản thảo dự toán này rồi chứ?”

“Ờ.” Nghe những lời này, Tô Lam hơi bối rối.

Không phải bản thảo dự toán bị trực tiếp trả về, hoặc là nói thẳng là không được sao? Sao mà bây giờ còn gặp mặt bàn bạc với người phụ trách công ty phần mềm Khải Hàng nữa?

Tô Lam hơi khó hiểu, vì người phụ trách hạng mục này của công ty phần mềm Khải Hàng không phải Hồ Tinh sao?

Chắc chắn là Diệp Thế Vĩ nói với Hồ Tinh là mình mách lẻo với ông ta, Hồ Tinh không phải người tốt lành gì, xem ra lần này đến là muốn tính sổ với mình.

Tôn Ngọc Như tùy tiện lật bản thảo dự toán của Tô Lam ra coi, rồi giơ tay ném cho Tô Lam, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, cô ra ngoài chuẩn bị đi, chút nữa người đến, tôi sẽ thông báo cho cô.”

“Được.” Tô Lam gật đầu, rồi ôm bản thảo dự toán ra ngoài.

Quay về chỗ ngồi của mình, Tô Lam thầm nghĩ: Lần này mình đi không phải là làm bia đỡ đạn cho Hồ Tinh sao? Nói gì thì Hồ Tinh cũng là khách hàng lớn của Khải Hàng, cuối cùng tội danh đắc tội với khách hàng lớn sẽ chụp lên người cô.

Lẽ nào lần này không đánh mà chạy? Nghĩ thì đây không phải tính cách của cô, hơn nữa cô vẫn còn muốn tiền lương thử việc của một tháng này nữa.

Nghĩ lại thì không đánh mà chạy không phải tính cách của cô, vì thế, Tô Lam vẫn muốn đối mặt trực tiếp, hơn nữa nếu Hồ Tinh đó đã muốn đến gây phiền phức cho mình, thì cho dù cô tránh không gặp, đối phương vẫn sẽ không bỏ qua. Hơn nửa tiếng sau, Tôn Ngọc Như từ phòng làm việc đi ra, nói với Tô Lam: “Người phụ trách của Khải Hàng đến rồi, tôi đi cùng tôi đến phòng họp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.