Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 60: Chương 60: Người kết hôn với tôi không phải là cô




Người phụ nữ trước mặt này không có dáng vẻ ngang ngược mà một kẻ thứ ba nên có, buồn cười là có lẽ bây giờ cô lại trở thành người thứ ba chen giữa bọn họ.

Ngay cả giọng nói của cô ta cũng dịu dàng, bỗng nhiên Tô Lam hiểu được vì sao Quan Triều Viễn vẫn nhớ mãi không quên cô ta.

“Cô Phương đúng không? Có việc gì thì cô cứ nói thẳng ra đi, lát nữa tôi còn có việc bận.” Tô Lam không muốn ở lại nói bất cứ chuyện gì với cô ta nữa, chỉ muốn biết mục đích hôm nay tới đây của cô ta.

Nghe vậy, Phương Ngọc Hoan cúi đầu nhìn hai tay đang cầm ly cà phê, trông có vẻ rất khó mở miệng.

Tô Lam nhíu mày, lúc này Phương Ngọc Hoan mới ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt nhìn cô.

“Cô Quan à, thật xin lỗi, tôi cũng biết rằng tôi không nên đến tìm cô, nhưng tôi và Triều Viễn thật lòng yêu nhau, tôi không thể không có anh ấy, anh ấy cũng không thể không có tôi, xin cô tác thành cho chúng tôi có được không?” Phương Ngọc Hoan dùng ánh mắt cầu xin nhìn chằm chằm Tô Lam.

Hiện giờ Tô Lam cảm thấy hình như người bị hại là đối phương, còn cô mới là người thứ ba.

Mặc dù Tô Lam không nắm chắc, nhưng cũng biết bây giờ mình nên có lập trường.

Cho nên, gương mặt cô không chút cảm xúc nói với Phương Ngọc Hoan rằng: “Đúng ra cô nên đi tìm Quan Triều Viễn, nếu như bây giờ anh ta muốn ly hôn với tôi, sau đó cưới cô, anh ta hoàn toàn có thể làm được!”

Phương Ngọc Hoan lau nước mắt mới nói: “Triều Viễn là một người trọng tình trọng nghĩa, bây giờ cô đã có con của anh ấy, anh ấy không thể nào ly hôn với cô được, cho nên tôi sẽ đứng ra gánh tội này!”

“Lời này của cô là có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn tôi nói ly hôn với Quan Triều Viễn sao?” Bỗng nhiên Tô Lam cảm thấy người phụ nữ trước mắt này không hề lương thiện ngọt ngào như vẻ bề ngoài của cô ta, thủ đoạn và đề nghị của cô ta quá mức vô lý.

Phương Ngọc Hoan vẫn luôn tỏ ra yếu đuối, không ngừng lấy khăn tay lau nước mắt: “Tôi biết yêu cầu của tôi rất quá đáng, nhưng mà bây giờ cô vẫn muốn hôn nhân hạnh phúc sao? Cô có thể cảm nhận được Triều Viễn yêu cô không?”

“Đây là việc của tôi, không cần cô quan tâm!” Bây giờ Tô Lam cảm thấy rất phản cảm với Phương Ngọc Hoan này.

Cô ta có thể trực tiếp cướp Quan Triều Viễn, vì sao còn muốn tới đây làm nhục đả kích cô?

“Tôi thấy cô cũng là một người phụ nữ rất độc lập, chẳng lẽ cô vẫn cam tâm làm kẻ thay thế người khác sao?” Đột nhiên Phương Ngọc Hoan ngừng khóc thút thít, nhìn chằm chằm hỏi Tô Lam.

Lời này giống như mũi dùi đâm thẳng vào trái tim của Tô Lam, cô nhìn lại bản thân mình, trái tim đã sớm thủng trăm ngàn lỗ.

Việc này tự mình biết là một chuyện, bị đối thủ ngang nhiên lấy ra nói lại là chuyện khác. Giờ đây khuôn mặt của Tô Lam chỗ đỏ chỗ trắng, từ trước đến giờ miệng lưỡi của cô vẫn ghê gớm, nhưng hiện tại đã không còn sức lực nào đỡ nổi, vậy mà cô không biết nên đáp trả thế nào.

Nhìn chăm chú Tô Lam hai giây, Phương Ngọc Hoan lập tức nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi không hề cố ý tổn thương cô, chỉ là tôi thuận miệng nói ra thôi, nhưng thật ra lời tôi nói cũng là sự thật có đúng không?”

Tô Lam dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, hiện giờ cô đã biết sự đáng sợ của người phụ nữ này. Đừng thấy bề ngoài cô ta có vẻ như yếu đuối, nhưng nói câu nào câu nấy đều đang đè nặng lên ngực của cô, có lẽ cô ta là một người rất ghê gớm.

Tô Lam vẫn luôn im lặng suy nghĩ, Phương Ngọc Hoan lại nói: “Triều Viễn đã đi một tuần, anh ấy có nói với cô là đi làm gì không?”

“Cô muốn nói gì?” Tô Lam không ngu, vội vàng đáp lại, chắc cô ta đang định đào cho mình một cái bẫy.

Phương Ngọc Hoan hé miệng cười, nhìn có vẻ như có chút tiếc nuối: “Hai năm qua tôi vẫn sống ở Mỹ, con người tôi rất ngốc, ở bên đó gây ra không ít rắc rối, lần này Triều Viễn qua đó chính là vì giải quyết hậu quả giúp tôi.”

Nghe cô ta nói như thế, Tô Lam khẽ giật mình, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn. Chẳng trách anh nói muốn qua Mỹ công tác, thật ra ở nước Mỹ phồn thịnh không có công việc gì, anh chạy chuyến này là vì người trước mắt, mà mình còn tin tưởng anh hoàn toàn.

Nhưng mà nghĩ lại Tô Lam cũng không có lý do gì đi chỉ trích Quan Triều Viễn, dù sao cô và anh cũng vì có đứa bé mới tiến tới với nhau, hoặc có thể anh chỉ muốn tìm một người có dáng dấp tương tự với người trước mặt, để thỏa mãn tình cảm nhớ nhung của anh với bạn gái cũ.

“Nếu hai người đã yêu nhau như vậy, tại sao năm đó không ở bên nhau?” Mặc dù Tô Lam biết mình ngu ngốc, nhưng vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng. Phương Ngọc Hoan quay đầu nhìn cửa sổ thủy tinh to lớn, hình như đang nhớ lại chuyện trước đây: “Nhà của tôi và nhà của Triều Viễn đã thân với nhau mấy đời. Chúng tôi cũng xem như là bạn từ nhỏ, cấp ba đại học đều là bạn học, cho nên chúng tôi cứ ở bên nhau như vậy, hơn nữa hai bên gia đều rất vừa lòng. À, dù sao hai nhà chúng tôi cũng môn đăng hộ đối.”

Từ môn đăng hộ đối này khiến Tô Lam cảm thấy không được thoải mái, chẳng những cô và anh môn không đăng, hộ không đối, mà cuộc sống trước đây cũng không có gì giống nhau. Phương Ngọc Hoan và Quan Triều Viễn lại là bạn từ thuở thơ ấu, điều này Tô Lam thật sự không ngờ tới. Phương Ngọc Hoan dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Thật ra ban đầu chúng tôi đã chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nhưng không ngờ rằng nhà tôi lại xảy ra chuyện lớn, ba tôi phạm lỗi ở trong quân đội, bị xử án phạt mười lăm năm tù, mẹ của tôi không chịu được nên tinh thần thất thường, tôi cũng bị ép phải bỏ học. Việc cưới xin của tôi với Triều Viễn cũng gác lại, dù sao lúc đấy nhà họ Quan không thể dính líu quan hệ với nhà của tôi nữa. Sau đó vì chữa bệnh cho mẹ tôi, tôi đã đi tới Malaysia để tìm chú tôi nhờ vả, sau đó nữa thì chúng tôi mất liên hệ, cho đến nửa tháng trước tôi mới trở về từ Mỹ.”

Tô Lam không biết cô ta nói thật hay giả, nhưng cô có thể đoán được trước đây bọn họ từng yêu nhau, vì chuyện gì đó ở giữa mà chia tay, cũng gần đây mới liên hệ lại, bởi vì từ hành động gần đây của Quan Triều Viễn có thể thấy rõ mọi thứ.

“Nhưng Quan Triều Viễn nói cho cô biết là anh đã kết hôn rồi sao?” Tô Lam tra hỏi, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy như vậy thật yếu đuối.

“Đương nhiên, cho tới giờ Triều Viễn cũng sẽ không lừa tôi, anh ấy nói cho tôi biết anh ấy đã kết hôn, và còn có cả đứa bé. Nhưng người anh yêu vẫn là tôi, anh ấy nói chờ sau khi cô sinh con xong sẽ ly hôn với cô.” Phương Ngọc Hoan trả lời.

Mặc dù kết quả này làm Tô Lam cảm thấy không ngoài dự liệu, nhưng nghe được từ miệng Phương Ngọc Hoan cô vẫn cảm thấy rất đau buồn.

“Là Quan Triều Viễn để cô đến tìm tôi đúng không?” Tô Lam nhìn chằm chằm Phương Ngọc Hoan.

Tô Lam cho rằng nhân phẩm của Mộ Triều Viễn sẽ không cặn bã đến mức đó, để hai người phụ nữ ngồi xuống thảo luận vấn đề của anh.

“Dĩ nhiên không phải, Triều Viễn không mở miệng được, cho nên tôi mới tới.” Phương Ngọc Hoan mỉa mai nói. Lúc này, Tô Lam cười, mặc dù nụ cười hơi khó coi, cô nghiêm túc nói với người trước mặt: “Cô Phương, kết hôn với tôi là Quan Triều Viễn, đứa con trong bụng tôi cũng là của Quan Triều Viễn. Cho nến nếu như thảo luận việc ly hôn của tôi với anh ấy, thì cũng cần anh ấy tới đây nói chuyện với tôi, tôi và cô thật sự không thảo luận vấn đề này được!”

“Nhưng mà…” Phương Ngọc Hoan còn muốn nói gì đó.

Tô Lam cũng không cho cô ta cơ hội, trực tiếp đứng lên, cầm lấy túi xách: “Thật xin lỗi, tôi còn có việc, xin đi trước!” Nói xong, Tô Lam quay người đi ra ngoài, không để ý gì đến Phương Ngọc Hoan đang ngồi phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.