Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 61: Chương 61: Rơi nước mắt




Bước ra khỏi quán cà phê, cuối cùng người vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ như Tô Lam cũng rơi nước mắt.

Cô cố sức ngẩng cao đầu, nhưng cách này cũng vô ích, nước mắt vẫn không kìm được chảy xuống như cũ.

Mặc dù bề ngoài Phương Ngọc Hoan trông rất yếu ớt, nhưng ra tay lại vô cùng chính xác và tàn nhẫn, không đánh cũng khiến người khuất phục, mà chính cô cũng đã định trước là cam chịu thất bại ngay từ đầu.

Thẫn thờ đi dưới cái nắng như thiêu đốt, thoáng chốc mồ hôi đã tuôn ướt đẫm lưng, song cô hoàn toàn không có chút cảm giác gì, chỉ có nơi lồng ngực không ngừng đau nhói khiến cô khó mà chịu đựng nổi.

Đến giờ phút này cô mới nhận ra là mình đã đem lòng yêu Quan Triều Viễn từ rất lâu, tuy hiện tại cô vẫn không muốn thừa nhận, nhưng nỗi đau trong lòng khiến cô không thể tự lừa dối chính mình được.

Thậm chí nó còn đau đớn hơn cả khi người cô yêu mấy năm trước là Hoắc Lâm Khải trực tiếp bỏ rơi cô để chạy theo cô gái nhà giàu khác.

Song tình yêu này ngay từ khi bắt đầu đã định sẵn là không có kết quả, cô chỉ là thế thân của người khác, là công cụ sinh đẻ, về sau khi mọi chuyện lắng xuống, cô và Quan Triều Viễn sẽ chỉ còn là người xa lạ vội bước qua đời nhau.

Tô Lam đau khổ không thôi, cho đến khi làn da bị cháy nắng, may mắn thay Kiều Tâm chợt gọi đến.

Nghe thấy Tô Lam khóc, Kiều Tâm không khỏi ngạc nhiên, lập tức chạy tới, bởi vì làm bạn thân lâu đến như vậy rồi mà cô ấy còn chưa từng thấy Tô Lam khóc bao giờ, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

Kiều Tâm dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nước mắt đầy mặt của Tô Lam, cô ấy còn sốc hơn, vội vàng đưa cô tới một khách sạn gần đó bởi vì cô không muốn quay về với bộ dạng này và để mẹ Trần nhìn thấy.

Kiều Tâm vừa bôi gel nha đam phục hồi thương tổn lên người Tô Lam vừa trách móc nói: “Cậu nhìn cậu xem, sao lại biến thành như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải nhà tư bản bắt nạt cậu không? Mau nói cho tớ biết, tớ đi tìm anh ta tính sổ!”

Bấy giờ Tô Lam đã lau khô nước mắt trên mặt. Tính cách mạnh mẽ trong nhiều năm qua đã tập cho cô thói quen không dễ dàng rơi nước mắt, vừa rồi chỉ là một khoảnh khắc không kiềm chế được cảm xúc mà thôi.

“Cũng không thể trách anh ấy, chỉ có thể nói là do tớ quá ngu ngốc.” Ánh mắt Tô Lam trống rỗng, đáp lời.

“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” Kiều Tâm gặng hỏi.

Sau đ, Tô Lam kể lại đầu đuôi sự việc cho Kiều Tâm biết.

Nghe xong, lửa giận của Kiều Tâm lập tức bốc cao ba thước: “Phương Ngọc Hoan là ai cơ chứ? Bây giờ cậu và Quan Triều Viễn là vợ chồng hợp pháp, cô ta nhiều nhất cũng chỉ là vợ nhỏ mà thôi, thế mà còn dám tìm tới cửa, đáng ra cậu nên trực tiếp cho cô ta mấy bạt tai mới đúng!”

“Cậu chưa gặp cô ấy nên mới nói thế, vẻ ngoài cô ấy thật sự rất giống tớ, tớ chỉ là một thế thân mà thôi, người mà Quan Triều Viễn thật sự yêu là cô ấy.” Tô Lam cười khổ nói.

“Vậy thì sao? Nên nhớ hiện tại cậu đang là cô Quan.” Kiều Tâm nói.

“Chẳng qua cô Quan chỉ là tên gọi để cho đứa bé trong bụng có một thân phận hợp pháp, cậu nghĩ rằng sau khi tớ sinh con xong Quan Triều Viễn vẫn để tớ làm cô Quan sao?” Tô Lam hỏi ngược lại.

Kiều Tâm không trả lời được, đành ngồi sang một bên.

Lúc này Tô Lam mới nghĩ: Thay vì chờ sinh xong đứa bé rồi mới ly hôn, chi bằng bây giờ cứ đường ai nấy đi, dù sao cô cũng ly hôn sau khi mang thai, đứa bé đã có đủ tư cách hợp pháp rồi.

Nghĩ đến việc còn phải tiếp tục chung sống với Quan Triều Viễn hơn năm tháng nữa, Tô Lam cảm thấy có chút không thở nổi, gạt bỏ phiền muộn sang một bên, điều cô sợ là sau năm tháng nữa cô sẽ càng không nỡ rời bỏ anh, thế thì càng đau lòng hơn.

“Vậy cậu định làm thế nào? Không phải là muốn ly hôn với Quan Triều Viễn ngay bây giờ đó chứ? Như thế càng thuận lợi cho cô vợ nhỏ kia hơn.” Kiều Tâm hét lên.

Nhưng Tô Lam chỉ hơi cong môi dưới: “Có lẽ tớ mới chính là người thứ ba giữa bọn họ.”

“Uầy, nếu anh ta không thương cậu, vậy cậu cũng không cần phải hi sinh cho anh ta nữa, nhưng nếu muốn ly hôn thì cậu phải đấu tranh quyền lợi hợp pháp cho cả cậu và đứa bé, đòi hỏi thêm chút tiền, không thì về sau con của cậu sẽ không cách nào có cuộc sống đủ đầy được.” Kiều Tâm lo nghĩ cho Tô Lam.

Tô Lam không nói gì, hiện giờ cô chỉ có thể buồn bã cảm nhận nỗi đau đớn trong tim.1

Kiều Tâm ở lại với cô đến khi trời tối, lúc Tô Lam về đến nhà họ Quan thì đèn đuốc đã sáng trưng.

Mẹ Trần thấy Tô Lam quay về, vội vàng tiến đến nói: “Mợ chủ, cuối cùng cháu cũng về rồi, cả ngày nay cháu chạy đi đâu vậy? Dì gọi cho cháu hơn chục cuộc mà chẳng thấy cháu trả lời, gấp chết dì rồi!”

“À, cháu hẹn bạn đi dạo phố, không để ý tới điện thoại.” Tô Lam tìm đại một lí do.

“Đúng rồi, buổi chiều cậu chủ có gọi điện từ nước ngoài về.” Tô Lam đang bước lên lầu, đột nhiên mẹ Trần phía sau cất lời.

Tô Lam dừng chân, cũng không quay đầu lại hỏi: “Nói cái gì?”

“Chỉ hỏi thăm cháu có ở nhà không, đã đi đâu rồi bảo dì chăm sóc cháu cho tốt. Mợ chủ, cháu may mắn thật đấy, bề ngoài cậu chủ lạnh lùng như thế thôi nhưng thật ra trong lòng rất ấm áp, đối với cháu còn là trong ngoài gì cũng ấm!” Mẹ Trần cười nói.

Nghe đến đây, Tô Lam không khỏi nhếch mép cười lạnh nghĩ: Phải nói là anh quan tâm đứa bé trong bụng mới đúng chứ?

“Cháu mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi trước.” Tô Lam nói xong thì đi thẳng lên phòng.

Vừa định đẩy cửa đi vào phòng ngủ, tầm mắt Tô Lam chợt dừng lại ở phòng sách bên cạnh, cô không khỏi dừng chân, sau đó chuyển hướng đi về phía phòng sách.

Vào bên trong, Tô Lam nhìn xung quanh một lượt, sau đó bắt đầu lật xem tủ sách, ngăn kéo và kệ trang trí. Nếu như người phụ nữ kia thật sự quan trọng trong lòng Quan Triều Viễn thì chắc chắn không thể không để lại chút dấu vết nào.

Tùy tiện tìm lung tung một lúc, bỗng nhiên Tô Lam nhìn thấy một bức ảnh kẹp trong một tập thơ. Bàn tay Tô Lam cứng đờ, sững người trong giây lát mới vươn tay cầm bức ảnh kia lên. Bối cảnh bên trong là biển xanh mênh mông mây trắng, phía trên là một cô gái dang rộng cánh tay, mái tóc ngắn ngủn tràn đầy hơi thở thanh xuân, da dẻ trắng hồng, nụ cười rạng rỡ và khuôn mặt cực kì giống cô.

Tay Tô Lam run lên, bức ảnh trong tay rơi xuống sàn, cô cũng thất thần ngồi xuống ghế.

Mắt thấy bức ảnh úp sấp trên mặt đất, mặt sau màu trắng còn có một hàng chữ: “Ảnh chụp lưu niệm sinh nhật lần thứ hai mươi hai của em, mãi mãi yêu em đậm sâu.”

Những gì Phương Ngọc Hoan nói đều là sự thật, cô ta và Quan Triều Viễn đã có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, hơn nữa tình yêu này chưa bao giờ kết thúc, người bạn gái mà Quan Triều Viễn không thể bỏ được chính là cô ta.

Cô chỉ là một thế thân, thậm chí còn không đến mức được gọi là như thế, chẳng qua Quan Triều Viễn thấy cô trông như người yêu của anh cho nên mới cưới về nhà để có thể nhìn ngắm bất cứ khi nào muốn thôi đúng không? Suy cho cùng, cuộc hôn nhân giữa anh và cô chưa bao giờ có liên quan đến tình yêu.

Tô Lam chậm rãi đứng dậy đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm ánh đèn bên ngoài, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, lúc này mới đau đớn quyết tâm.

Nếu cho đến bây giờ anh vẫn không thuộc về cô thì sau này cũng sẽ không bao giờ thuộc về cô, vậy nên tốt hơn hết là chấm dứt mọi thứ, lỡ đâu sau này cô đã quen với sự hiện diện của anh trong đời, e rằng sẽ càng khổ sở hơn… Có lẽ tình yêu này sẽ không lấy lại ngay được, nhưng có thể chôn sâu nơi đáy lòng, nói ra cũng chỉ như một câu chuyện cười, còn khiến người ta thêm phiền não.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.