Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 65: Chương 65: Sao anh còn chưa chịu ly hôn với tôi




“Tôi nói Trịnh Hạo tốt hơn anh, anh ấy mạnh hơn anh gấp trăm gấp vạn lần, như vậy đủ chưa?” Lúc này cơn tức giận đã khiến Tô Lam mất đi lí trí, cô gào to với Quan Triều Viễn.

Lời của Tô Lam làm cho Quan Triều Viễn nổi gân xanh, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lẽo, cô thở hổn hển nhìn anh, mặc dù sung sướng vì có thể đáp trả lại anh, nhưng biểu cảm lạnh lùng của anh giờ đây càng khiến cô sợ hãi hơn.

Bàn tay nắm lấy bả vai Tô Lam của Quan Triều Viễn bắt đầu hơi dùng sức, khuôn mặt Tô Lam đã hơi vặn vẹo, nhưng cô chỉ bướng bỉnh cau mày, không vì đau mà kêu thành tiếng, nói chi đến việc yếu thế cầu xin anh tha thứ.

“Cô có biết mình đang mang thai không hả? Cô đi ra ngoài làm loạn với người đàn ông khác như thế, cô xem cô có còn xứng làm một người vợ, một người mẹ nữa hay không? Cô không biết mình là người đã có chồng rồi à?” Quan Triều Viễn hét lên với cô.

Tô Lam bị anh lay đến hoa mắt chóng mặt, xương bả vai tưởng chừng bị anh bóp nát, cô dùng tay che bụng theo bản năng, cảm giác bụng dưới có hơi đau.

Đúng lúc này, mẹ Trần tình cờ trở về, thấy cậu chủ và mợ chủ dây dưa như vậy, không nhịn được kêu lên: “Cậu chủ, cậu đang làm gì vậy? Mợ chủ là người đang mang thai, không được lôi kéo như thế đâu!”

Sự xuất hiện của mẹ Trần khiến Quan Triều Viễn vốn đã đánh mất lí trí thức tỉnh lại, ngay khi anh vừa nới lỏng một chút, Tô Lam lập tức ngã xuống ghế sô pha.

“Mợ chủ, cháu không sao chứ?” Mẹ Trần hoảng hốt, vội vàng bước tới đỡ Tô Lam dậy.

Thấy sắc mặt Tô Lam tái nhợt, Quan Triều Viễn nâng cằm lộ ra vẻ tiếc nuối và chán nản, sau đó đi tới đi lui trong phòng, nói anh là con ruồi không đầu cũng không ngoa chút nào.

Tô Lam dần tỉnh lại, uống một chút nước mà mẹ Trần đưa tới, rốt cuộc cũng cảm thấy khá hơn một chút.

Nhìn sắc mặt Tô Lam đã ổn, cũng không có gì nghiêm trọng, Quan Triều Viễn đột nhiên lớn tiếng nói: “Mẹ Trần, từ hôm nay trở đi dì trông chừng mợ chủ, không cho phép cô ấy bước ra khỏi nhà một bước!”

Nghe đến đây, mẹ Trần hơi bối rối.

Tô Lam ngây người nhìn Quan Triều Viễn, chỉ thấy anh gài chặt cổ áo sơ mi, sau đó quay người đi về phía cửa.

“Anh không có quyền hạn chế tự do của tôi!” Tô Lam hô to về phía bóng lưng của anh.

Đi tới trước cửa, Quan Triều Viễn dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi là chồng của cô, tôi có quyền hạn chế cô muốn ngoại tình!”

Dứt câu, anh bước thẳng ra cửa.

“Quan Triều Viễn, đồ khốn kiếp!” Cùng lúc cánh cửa bị đóng sầm lại, Tô Lam lớn tiếng chửi bới.

Sau khi anh đi, căn phòng lại trở nên im ắng.

Khóe mắt Tô Lam đỏ lên, cảm thấy vô cùng uất ức. Chỉ cho phép anh châu quan phóng hỏa, chẳng cho phép cô đốt đèn cho trăm họ ư?

Mỗi ngày anh đều có thể ở cùng Phương Ngọc Hoan đến nửa đêm mới trở về, anh có thể vì Phương Ngọc Hoan mà đi suốt một tuần, cái gì anh cũng có thể làm, Quan Triều Viễn, anh thật sự không biết điều, thật sự quá vô lý!

Tô Lam không nhịn được nữa, bắt đầu thấp giọng khóc ồ lên. Nhìn thấy Tô Lam khóc, mẹ Trần ở bên cạnh gấp đến xoay vòng vòng: “Mợ chủ, cháu đừng khóc, không tốt cho em bé trong bụng đâu! Sao cháu lại chọc tức cậu chủ vậy? Làm cho cậu ấy tức giận đến như thế? Làm phụ nữ phải biết tuân thủ chuẩn mực đạo đức, những người đàn ông như cậu chủ rất dễ ghen, sau này cháu đừng qua lại với những người bạn khác giới nữa là được…”

Tiếng lải nhải bên tai của mẹ Trần càng khiến Tô Lam cáu kỉnh hơn, cô đứng dậy chạy lên lầu, buồn phiền như sắp sụp đổ…

Tô Lam sợ cảm xúc của mình sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nên nằm trên giường nghỉ ngơi cả một ngày.

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Tô Yên nộp hồ sơ xong thì chuyện nhập học ở đại học Phương Nam gần như là ván đã đóng thuyền, chí hướng của cô ấy cũng rất rõ ràng. Trong tương lai phải thi lấy chứng chỉ kế toán viên cao cấp, cô còn phải mang cho cô ấy một ít sách kế toán cơ bản.

Tô Lam chật vật đứng dậy, thay quần áo, đeo túi xong thì chuẩn bị ra ngoài.

Từ tận đáy lòng cô cũng cố ý muốn chống lại quyền uy của Quan Triều Viễn, anh không cho cô ra ngoài ư? Thế thì cô càng muốn đi, thật ra trong lòng cô chỉ giận dỗi anh một chút mà thôi.

Thấy Tô Lam ra huyền quan thay giày, mẹ Trần vội vàng chạy tới, ngăn cản nói: “Mợ chủ, cháu không được đi ra ngoài, cậu chủ đã dặn rồi.”

“Anh ta không có quyền hạn chế tự do cá nhân của cháu.” Tô Lam không để ý tới mẹ Trần, tiếp tục thay giày.

Tình thế cấp bách, mẹ Trần đi tới cửa, giang hai cánh tay chặn đường đi của Tô Lam: “Mợ chủ, cậu chủ trách tội xuống dì gánh không nổi đâu.”

“Nếu anh ta biết thì cứ để anh ta trực tiếp tính sổ với cháu.” Tô Lam tiến lên đẩy mẹ Trần ra, bước ra khỏi cửa không quay đầu lại.

Mẹ Trần biết mình không ngăn được, đành đứng phía sau hô to: “Mợ chủ, cháu phải trở về sớm đó, dì gánh vác cho cháu trước, nhất định phải về sớm một chút.”

Tô Lam đến hiệu sách mua sách mang về cho Tô Yên, ở lại nhà mẹ ăn bữa cơm, buổi chiều lại chạy đến dưới lầu Thịnh Thế hẹn Kiều Tâm đi ra ngoài uống trà chiều.

Cô mơ hồ biết mình đang cố ý chọc giận Quan Triều Viễn, có lẽ hoàn toàn khiến cho anh tức giận thì anh sẽ đồng ý ly hôn với cô, nghĩ đến Tô Lam lại có chút tan nát cõi lòng.

Cô biết làm như vậy nhất định bản thân sẽ khiến cho bản thân chịu khổ, nhưng cô đã giận đến mức này rồi, chỉ chờ Quan Triều Viễn đến chỉnh đốn thôi.

Đến khi Tô Lam quay về chỗ ở của Quan Triều Viễn, đèn bên ngoài đã được bật sáng.

Vừa bước vào huyền quan, cô đã thấy mẹ Trần khẩn trương chạy ra đón.

Tô Lam không để ý đến mẹ Trần, cúi đầu thay giày, cô biết chắc rằng Quan Triều Viễn đã về vì cô nhìn thấy đôi giày da của anh.

“Mợ chủ, cậu chủ đang ở phòng khách, biết cháu ra ngoài nên rất không vui, cháu nhanh vào nói chút chuyện tốt đi.” Mẹ Trần ân cần kéo tay Tô Lam nói.

Đối với ý tốt của mẹ Trần, Tô Lam cau mày, nhẹ nhàng đi vào phòng khách.

Khóe mắt liếc thấy một người đang đứng hút thuốc trước cửa sổ sát đất, Tô Lam cũng không dừng chân lại mà đi thẳng lên lầu.

“Đứng lại!” Vừa bước tới cầu thang, phía sau đã vang lên một giọng nói sắc bén.

Tô Lam nắm tay vịn cầu thang, tuy đã dừng bước nhưng không hề quay đầu.

Quan Triều Viễn đè mạnh tàn thuốc vào gạt tàn, sau đó nhíu mày đi đến sau lưng cô.

“Cô cố tình làm như không nghe lời tôi nói có phải không? Tôi không cho cô đi ra ngoài, cô thì hết lần này đến lần khác ở ngoài suốt một ngày mới quay về!” Giờ đây giọng nói vững vàng của Quan Triều Viễn có thể hất tung cả nóc nhà.

Tô Lam chậm rãi xoay người, vẫn hất cằm như trước, khuôn mặt không có vẻ gì là sợ hãi: “Rõ ràng anh yêu người khác không phải tôi, tôi chỉ là thế thân mà thôi, bây giờ người anh yêu quay về tìm anh, sao anh còn chưa chịu ly hôn với tôi? Quan Triều Viễn, tôi không hiểu rốt cuộc trong lòng anh nghĩ thế nào.”1

Cô dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh chằm chằm, đôi mắt của người đàn ông này sâu lắng như biển cả khiến cho người ta khó mà đoán được.

Lời Tô Lam nói khiến cho Quan Triều Viễn sửng sốt một chút, há miệng hồi lâu vẫn không thể cất thành lời.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng Tô Lam rất buồn cười, anh còn tưởng rằng cô không biết gì ư. Ngay sau đó, Quan Triều Viễn mang theo ánh nhìn nghi ngờ hỏi: “Làm sao cô biết được?”1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.