Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 272: Chương 272: Thất vọng




Chẳng bao lâu, Tô Lam nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh bị mở ra bởi một lực rất mạnh, nghe thấy tiếng bước chân, cô cũng biết Quan Khởi Kỳ đến rồi.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tô Lam nghe được Quan Khởi Kỳ vô cùng tức giận.

Tên béo đó lại cười nói: “Chẳng muốn thế nào, chỉ muốn tìm luật sư Quan để đòi ít tiền tiêu.”

“Chẳng phải lần trước tôi mới đưa cho các người sao?” Giọng nói của Quan Khởi Kỳ mang theo sự kìm nén lại vừa phẫn nộ. Tên béo đó lại không biết xấu hổ mà nói: “Luật sư Quan, anh em chúng tôi nghe nói rằng anh có thể kiếm được rất nhiều tiền, đại diện cho một vụ án lớn có thể kiếm được mười mấy mấy chục vạn. Nếu như anh đã có thể kiếm tiền dễ dàng như vậy, anh em chúng tôi cũng đã từng bán mạng cho anh, anh đừng keo kiệt như vậy chứ!”

“Vậy các người cũng không thể đòi tiền tôi hết lần này đến lần khác được, tôi không mở ngân hàng.” Quan Khởi Kỳ cố gắng hết sức hạ thấp giọng nói chuyện. Nhìn thấy Quan Khởi Kỳ đang trốn tránh, tên béo đó lại càng được nước lấn tới: “Anh em tôi đang làm việc nguy hiểm đến tính mạng, tôi nói cho anh biết, nếu như hôm nay anh không đưa cho chúng tôi mười vạn, anh em chúng tôi sẽ khiến anh mất hết thể diện. Luật sư Quan ơi luật sư Quan, danh dự của anh quan trọng hơn mười vạn này đúng chứ?”

“Các người…là đồ ăn cướp!” Quan Khởi Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói. Tô Lam đang ở sát vách nghe thấy những lời nói này, biết rằng tiếp theo Quan Khởi Kỳ chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao thì đối với anh ấy, danh dự là thứ vô cùng quan trọng. Hơn nữa hôm nay là ngày bọn họ kết hôn, bên ngoài có rất nhiều khách khứa mà lại đều là những người có uy tín danh dự ở Giang Châu, Quan Khởi Kỳ thực sự không thể để mất mặt được.

Sau đó, Tô Lam để chân xuống rồi chuẩn bị để váy xuống, cô quyết định bây giờ cô sẽ ra ngoài, không thể để cho tên cặn bã đó đạt được ý đồ.

Tuy nhiên, lời nói tiếp theo của tên béo đó lại khiến cho Tô Lam cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Dù cho chúng tôi có ăn cướp thì cũng được thuê bởi Luật sư Quan. Anh chính là luật sư hàng đầu của Giang Châu, anh không những hiểu pháp luật mà còn giúp người ta kiện tụng. Những việc mà anh em chúng tôi làm cho anh đều là liên quan đến giết người, loại tội danh này anh là người hiểu rõ nhất sẽ bị kết tội gì đúng chứ?” Tên béo liếc mắt về phía Quan khởi Kỳ.

Nghe thấy lời nói này, Tô Lam thu tay lại từ bỏ ý định mở cửa.

Giết người? Không phải Quan Khởi Kỳ để cho hai tên này giả vờ làm kẻ cướp để dọa nạt bản thân sao? Nếu muốn nói thì cũng phải là tội cướp bóc cộng với làm nhục phụ nữ, sao lại liên quan đến giết người?

Chẳng lẽ Quan Khởi Kỳ còn muốn hai người bọn họ làm chuyện gì khác? Giây phút này, trong lòng Tô Lam cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nhưng cũng chỉ có thể đứng yên chờ xem tình hình như thế nào, nghe những lời tiếp theo mà bọn họ nói, hy vọng có thể biết được những điều mà cô muốn biết từ trong những lời đó.

“Anh đừng có nói linh tinh, lúc trước tôi bảo anh gây ra một vụ tai nạn giao thông chứ không hề sai khiến anh đụng chạm người, tôi chỉ bảo anh tùy ý đụng một phát mà thôi!” Quan Khởi Kỳ nói với giọng điệu đứng đắn.

Nghe thấy lời nói này, Tô Lam không khỏi ngạc nhiên.

Có ý gì vậy? Gây ra tai nạn giao thông? Quan Khởi Kỳ đã bày mưu đặt kế cho bọn họ đâm ai?

Lúc này, trong lòng Tô Lam cảm thấy vô cùng hoảng sợ, không, là vô cùng hoảng loạn. Quan Khởi Kỳ lại có thể giấu bản thân chuyện gì đó, hơn nữa lại là gây ra tai nạn giao thông, vấn đề nghiêm trọng như vậy.

Quan Khởi Kỳ, rốt cuộc thì anh là người như thế nào? Là thiên thần hay là ác quỷ? Anh có thể làm ra những chuyện như này sao? “Nếu nói thế thì anh cũng đã hại anh em chúng tôi. Anh nói là gây ra một vụ tai nạn giao thông nhưng cũng không nói rằng đối phương là nhân vật lớn ở Giang Châu, anh em chúng tôi đâm hỏng xe người ta, người cũng gãy tay rồi. Bây giờ anh em chúng tôi toàn phải ẩn nấp trốn tránh, người đó luôn cho người theo dõi chúng tôi. Người ta là tổng giám đốc của Thịnh Thế, người như vậy chúng tôi có thể đắc tội nổi sao? Không được, không được, ít nhất anh phải đưa cho anh em chúng tôi năm mươi vạn, chúng tôi không dám ở Giang Châu thêm nữa, chúng tôi phải đi tránh tai họa ập đầu. Nếu như để cho tổng giám đốc của Thịnh Thế đó biết được anh em chúng tôi cố ý, chúng tôi sẽ không gánh nổi, người như vậy chúng tôi không thể đắc tội được!” Nói đến đây, tên béo đó cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Mà nghe đến đây, toàn thân Tô Lam đều đang run rẩy.

Lần trước, lần trước lúc làm giám định quan hệ ba con, Quan Triều Viễn đến muộn, kết quả là trên đường xảy ra tai nạn giao thông, Quan Triều Viễn bị gãy tay, hiện tại vẫn còn bó bột trong khi đó đầu của Minh An bị bầm tím.

Hóa ra, hóa ra vụ tai nạn giao thông này không phải là ngẫu nhiên mà là Quan Khởi Kỳ tìm người sắp đặt chuyện này.

Nghĩ đến đây, tay của Tô lam hoàn toàn run rẩy, Quan Khởi Kỳ, Quan Khởi Kỳ lại có thể làm ra những chuyện như này sao?

Trời ơi! Cô lại có thể kết hôn với loại người gì vậy? Trong chốc lát Tô Lam cảm thấy có hơi choáng váng đầu óc.

Cô đỡ lấy đầu, cố gắng chống đỡ, cảm thấy Quan Khởi Kỳ quá đáng sợ!

Nếu như người như vậy sau này ngày nào cũng sinh sống cùng mình, ngày nào cũng chung chăn chung gối với mình, có phải cô sẽ cảm thấy rất sợ hãi? Lúc ngủ cô có thể nhắm mắt được không?

Lần này, Tô Lam cảm thấy vô cùng hối hận!

Chuyện lần trước, cô đã quá dễ dàng tha thứ cho Quan Khởi Kỳ như vậy, cô còn tưởng rằng anh ấy chỉ nhất thời lầm lỡ nhưng thực ra anh ta chính là một kẻ phạm tội nhiều lần. Cô còn không biết anh ta còn bao nhiêu chuyện dấu bản thân mình, đã làm bao nhiêu việc không có tình người nữa.

Quan Khởi Kỳ ở bên ngoài nghe thấy lời nói của tên béo đó, cũng vô cùng căng thẳng, bước lên trước nắm lấy cánh tay của anh ta và hỏi: “Anh nói gì? Anh nói Quan Triều Viễn cho người canh chừng anh em các người? Mấy lần các người đến tìm tôi có phải anh ấy cũng biết không?” Tên béo đó đẩy Quan Khởi Kỳ ra và nói: “Ít nhất thì anh đưa tiền ngay cho chúng tôi, để chúng tôi lập tức đi tránh tai hoạ, nếu không chúng tôi sẽ bị Quan Triều Viễn bắt được, hoặc là anh ta tìm được chứng cứ gì, chúng ta đều ngồi trên cùng một chiếc thuyền, ai cũng không thoát được!”

Câu nói này có vẻ rất có tác dụng, Quan Khởi Kỳ lập tức nói: “Năm mươi vạn, được, tôi sẽ lập tức bảo thư ký của tôi chuyển vào tài khoản cho anh, ngay bây giờ anh với anh em của anh lập tức cút khỏi Giang Châu!”

Nghe thấy lời nói này, tên béo đó nói: “Được thôi, tốt nhất là anh nói phải giữ lời, nếu không thì anh em chúng tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào!”

“Hiện tại các người lập tức thu dọn đồ đạc, tiền sẽ được nhanh chóng chuyển vào tài khoản của anh.” Quan Khởi Kỳ nói.

“Được, vậy thì anh em chúng tôi rút lui trước, chúc luật sư quan tân hôn vui vẻ!” Nói rồi tên béo đó đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Sau đó, Quan Khởi Kỳ lôi điện thoại ra, nhanh chóng bấm một số điện thoại.

Lúc này, Tô Lam chầm chậm đứng lên từ trong bồn cầu, đặt chiếc váy to lớn xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó giơ tay mở cửa vách ngăn ra rồi bước ra ngoài.

Lúc này, cuộc gọi đã được kết nối, Quan Khởi Kỳ vội vàng nói với đầu dây bên kia: “Lập tức chuyển năm mươi vạn vào tài khoản mà tôi đã đưa cho cô mấy hôm trước…”

Nghe thấy có tiếng mở cửa và tiếng bước chân ở đằng sau, Quan Khởi Kỳ cầm điện thoại và quay người.

Không ngờ lại nhìn thấy Tô Lam lại đang đứng trước mặt mình, hơn nữa lại nhìn chằm chằm bản thân bằng anh mắt xa cách.

Nhìn thấy Tô Lam, đột nhiên lời của Quan Khởi Kỳ dừng lại. Đầu dây bên kia mãi không nghe thấy tiếng nên liên tục gặng hỏi: “Luật sư Quan, luật sư Quan?” “Tô Lam?” Quan Khởi Kỳ gọi tên cô trong sự vô cùng ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.