- Tích tổng, đã thu mua thành công. Còn có thông qua Doãn thiếu gia...
Mộ Phi sau khi thông báo, Tích Lãng không nhanh không chậm vân vê ly nước lọc trong tay. Uống một hơi cạn sạch trong ánh mắt tia ngoan độc thấy rõ, dửng dưng nghe không chút nào rung động tâm tư. Dám đến Cẩm Viên làm loạn sao? Cho dù có tự nguyện hay bị sai khiến cũng đều không được thoát. Hắn ngoan độc cái con ngươi hổ phách, nếu còn không thu mua được các thị, hắn sẽ tàn phá cổ phiếu vực hay tác động mạnh vào diễn biến thương trường, cũng ít nhất tán gia bại sản hay bị liệt vào danh sách các thị phong trừ, tự động các thị khác sẽ khôn khéo mà lách theo tình hình thay đổi mà tách biệt khỏi không dám rớ đến một chút quan hệ liên can, thị trường sẽ đều đóng băng đối với các thị này một cách nghiêm ngặt tàn nhẫn. Đã tay hắn nắm chặt lại, bóp chặt con đường sống còn. Duy Lăng gia, hắn sẽ đối như con mèo bị buộc dây ở cổ, dẫn đi chơi vòng vòng tiêu khiển cũng không tệ.
- Chị trang điểm đậm một chút nga.
Chu Kết Am tay đang lựa lấy đồ ở tủ riêng. Lục Nan Hy đại khái nhìn qua gian phòng của cô, không ngờ lại sinh động như vậy, gác hình khắp nơi, thảm nổi bật màu hồng ở dưới trầm mềm mại, gra giường cũng màu hồng, chi tiết trái tim lung linh. Thì ra Chu Kết Am lại có tâm tình như các thiếu nữ mới lớn vậy, trong nóng ngoài lạnh.
- Cô vận chiếc váy liền này đi, dễ di chuyển lại mềm mại nền nã, nhưng mà đi vệ sinh sẽ khó khăn, hay cô đi vệ sinh trước đi.
Lục Nan Hy đen mặt muốn ngã tại chỗ, chuyện đi vệ sinh hay không là do cái bụng cô muốn chứ cô nào có thể điều khiển được, giải quyết nỗi buồn cũng phải phụ thuộc vào nỗi buồn mới đi được. Nhưng nếu đã khó khăn vậy thì Chu Kết Am chọn nó làm gì quy cho cô mặc khi biết cô chả phải là người cẩn thận gì.
- Không cần, tôi sẽ không đi vệ sinh đâu. Với lại chị mang chiếc vòng kia vào tay giúp tôi đi.
Chiếc vòng Tích Lãng tặng đối Lục Nan Hy như vật bất ly thân, cô không thể không mang, chỉ phải tắm mới bỏ ra, cô luyến thế nào.
- Vậy mặc vào đi, xong đến tôi trang điểm cho.
Khoảng chừng năm phút sau, trang điểm thay đồ cũng đều xong, chỉ có phần dây kéo phía sau khiến Lục Nan Hy có chút chột dạ, phải nhờ đến Chu Kết Am giúp đỡ mới có thể dễ dàng vận vào, bên dưới Ngô Kỳ Phong cũng vừa vặn đến, Tích Lãng trong tay cầm văn kiện từ phòng ra đến thư phòng nhưng mà phát hiện ra Ngô Kỳ Phong đến cho nên chuyển hướng đi xuống thượng sảnh ghế ngồi. Cả hai ngồi tán dốc một hồi, Lục Nan Hy đi từ trên xuống thang lầu dài, hầu nhân theo giờ có lẽ đã thay đổi thảm lót cho nên lúc này hắn mới để mắt đến, chiếc váy kia dù cũng là màu trắng nhưng lại nổi rõ lên không bị hoà màu, tay bồng bềnh rũ xuống như cánh hoa, váy với tay giống như không liên quan gì đến nhau nhưng lại hài hoà đến kỳ lạ, váy ôm ngang ngực dài đến chân, lồ lộ ra hõm cổ trắng nõn xinh đẹp, thân váy được xuyến các hạt thuỷ tinh hình giọt nước lấp lánh nổi bật, gương mặt phù hoa trang điểm có chút đậm tóc buộc cao đuôi ngựa dài đến hõm cổ, hình như tóc cô đã khá dài trở lại rồi, đôi khi tóc mai bay bay loạn ở hai gò má hồng hào khiến hai người đàn ông này vô tình thẩn thờ.
Ngô Kỳ Phong thức tỉnh mà đi ra xe trước cùng Chu Kết Am, Lục Nan Hy lựa lấy đôi giầy đế bằng, vốn trước kia Tích Lãng đã chuẩn bị cho cô cả một tủ nhưng cô chưa từng nhìn đến. Cô đã từng nói ăn cho mình, mặc cho mình.
Chưa kịp chồm xuống mang vào, Tích Lãng đã nhanh một bước ngồi ở thềm mà giúp Lục Nan Hy mang.
- Đến nơi gọi cho tôi.
Lục Nan Hy cầm trong tay điện thoại Tích Lãng đưa đến, lật qua lật lại, màn hình cảm ứng nhạy vô cùng, chớp chớp mắt yêu thích. Đưa tay chọc chọc vào, say mê như tiểu nữ tử nhìn thấy đồ chơi giống nhau, môi anh đào đỏ chói, cách trang điểm đậm này dù chẳng hợp với cô nhưng mà vẫn mỹ như thường.
- Phu nhân, đã đến giờ xuất phát.
Lục Nan Hy “A!!” một tiếng khi nghe tiếng tài xế nhắc nhở, quên mất rằng có việc phải đi. Quay người rời đi nhanh chóng không dám chậm trễ, tay ôm khư khư điện thoại trong tay, quả thực bây giờ mới phát hiện bản thân không khác người tối cổ, trước kia nếu cần dùng điện thoại thì cô luôn mượn lấy người bên cạnh thân thiết hoặc là bốt điện thoại công cộng, chưa từng cầm điện thoại riêng, lúc cầm lấy điện thoại của Lăng Khấu Thiên cô cũng chưa từng tìm hiểu, lúc Tích Lãng đưa cô ipad cô cũng đã mò mò tới lui, hiện tại điện thoại trong tay, mắt không ngừng sáng, nhưng cô biết bật chỗ nghe nhạc là khá lắm rồi.
- Cô làm gì mà lâu vậy? Trễ 15 phút rồi.
Có chút bối rối, sau khi đã an vị trong xe, Lục Nan Hy giơ điện thoại trong tay lên. Nhưng suy xét cho kỹ, lúc Ngô Kỳ Phong đến thì đã trễ rồi, tận 15 phút, không thể đổ lỗi cho cô được nga. Quyệt môi, trở lại quẹt mở hoá điện thoại tìm hiểu tiếp. Chẳng hiểu sao cô vào mục đề “Cài đặt” bỗng hiện lên ở chính tâm bảng nhấp nháy đỏ dấu chấm than, bảo cô cài đặt phiên bản mới. Phiên bản mới? Nếu mà quay sang hỏi Chu Kết Am thì chứng tỏ cô không biết, sao có thể tôn nghiêm cô để ở đâu? Nữ nhân với nhau, thân thiết mức nào cũng phải suy xét thôi, cắn môi đắn đo, chợt tay trượt trúng bảng đồng ý. Điện thoại bỗng màn hình tắt tối thui, sau nổi lên quả táo mất một miếng cùng một bình nhỏ chạy thời gian ở dưới, lắc đi lắc lại cũng không thấy phản ứng gì.
- Chị xem nó làm sao giúp tôi với, đứng cứng ngắc luôn rồi...
- Cô chọn nâng cấp phiên bản mới, không sao, gần 1h sau sẽ mở lại.
Chu Kết Am nhíu mày, nhìn Lục Nan Hy lo lắng quýnh cả lên, trắc lưỡi một cái, sau nhìn ra ngoài như cũ, lúc này cô mới hết lo lắng, nhưng mà đã đến nơi rồi. Nơi họp báo này cách Cẩm Viên chỉ một con phố, xe tiến chưa đến 5 phút. Vậy làm sao gọi báo hắn? Nhưng cô đi bên cạnh Ngô Kỳ Phong cơ mà, sẽ có chuyện gì xảy ra? Chắc không sao.
Sau khi xe mà Lục Nan Hy vừa rời khỏi, xe của Lư Phồn Hưng cũng vừa tiến đến. Chu Kết Am không muốn gây nổi bật báo chí liền đi thẳng vào trong khoan ngồi, Lục Nan Hy xoay qua xoay lại nhìn ai cũng lộng lẫy một đường, nhiều diễn viên nổi danh đến mức không dám ra đường họp lại một chỗ, cô trong lòng cũng thật tình hạnh phúc, tay ôm điện thoại vẫn còn chạy chương trình trong tay, tay còn lại ngắt nhẹ vào gò má bản thân một cái, là thật sự đó nha. Những người nhận thiệp vào cửa đây đều không phải thường nhân mà có thể cho nên cô không tiện chạy lại xin chữ ký đâu, chính là tự làm mình xấu hổ, vẫn phải nghĩ đến Tích Lãng nữa, tốt nhất là dùng mắt nhìn đi.
Thẩn thờ hồi lâu, Chu Kết Am đã bỏ xa vào trong, Lục Nan Hy cũng mau chóng chạy theo, đến cửa thông qua luôn, Chu Kết Am đã sẵn tiện thông thư mời.
- Woaaa, poster đẹp quá a!! Lỗi Đồng cô ấy lung linh lung linh.
Khoan ngồi ánh đèn vàng tối màu, chỉ duy nhất chiếu đèn ánh sáng ở màn hình lớn ở trước, nổi bật “Mối tình thiên niên kỷ”, sân khấu hai ánh đèn chiếu ở Lỗi Tiêu Đồng cùng Phong Đường Minh, nhưng là tại sao? Định quay sang hỏi Chu Kết Am nhưng mà ở trên tay cầm của mỗi ghế ngồi có đặt cuốn sách nhỏ giới thiệu khái quát về phim và dự án.
- Kết Am, tôi...muốn giải quyết nỗi buồn.
Chu Kết Am trắc lưỡi nhíu mày phiền phức, cầm một bên tai phone xuống, Lục Nan Hy mau chóng xua tay.
- Tôi không làm phiền chị đâu, tự tôi có thể xoay sở mà. Chỉ tôi phòng vệ sinh đi, giữ giúp tôi điện thoại, chương trình còn chưa chạy xong, vướng lắm.
Chu Kết Am nhìn đặc biệt tâm trạng vô cùng tệ, Lục Nan Hy cũng không dám quấy rầy. Nhìn theo tay Chu Kết Am chỉ đến ngã rẽ ở bên cạnh, mới trao lại điện thoại trong tay, nhẹ nhàng từng nhấc chân bởi sợ sẽ làm phiền người ngồi bên cạnh, lại phải để ý đến chân ở dưới, tránh giẫm phải người ta phiền hà.
- Cô đi đâu vậy?
- Tôi muốn đi vệ sinh. Mau lên, chỉ chỗ cho tôi mau đi.
Ngô Kỳ Phong nhíu mày, chợt nghĩ ra điều gì đó mà nhuếch mép tinh ranh, đưa mặt gần đến dung nhan mỹ mạo Lục Nan Hy vốn đã sớm xanh mét, chân không nhịn được run rẩy, qua rồi lại.
- Đi đâu? Tôi không nghe, nhắc lại lần nữa...
Lư Phồn Hưng dựa vào vách tường nhung bên cạnh, khoé môi không nhịn được cũng run rẩy. Cái tên Ngô Kỳ Phong này muốn chết chắc? Nhìn điệu bộ kia, xem chừng chậm một chút sẽ ra “quần” thôi.
- Rẽ qua cái này, đi thẳng một chút sẽ có bảng dẫn.
Lục Nan Hy đưa tay dùng sức đẩy mạnh Ngô Kỳ Phong ra xa một chút, chính cái này đẩy khiến cô càng muốn “đi” mãnh liệt, hình như nó sắp ra rồi, không chịu nổi nữa, cắn môi dưới mà lấy hơi lên chạy đi. Vào đến nhà vệ sinh thì còn phải lo đến làm sao cởi váy khỏi. Tay cũng ảnh hưởng loạn quạn, miệng nhỏ thầm lạy trời phật phù hộ, mồ hôi ở trán đã dày đặc rồi, thiếu điều cô mới muốn nổi điên. Tay khó khăn đưa ra ngoài sau kéo dây kéo, chân liên tục run rẩy, không xong rồi, không xong rồi...
“Trời ạ!!! 21 cái năm sinh lớn, sắp trải qua thêm một năm mới, lại có thể tè dầm??? Mày là đồ bỏ đi HYYYYYYYYYYYYYYYY AAAAAAAA.” Mọi người có thu vào tai tiếng gì không?
Tiếng lòng Lục Nan Hy đổ vỡ... Quay cuồng gào thét trong lòng như sóng đại dương có thể nuốt chửng một con du thuyền lớn chứa 1000 nhân - nhân bánh bao chỉ đỏ?
Chẳng thú vị chút nào...a!!
Hình như chân Lục Nan Hy có dòng chảy nong nóng xuống, cảm giác đầu thoải mái vô cùng sung sướng tận, đến cảm giác sau mới đau khổ. Mắt nhìn xuống chân đã ướt đẫm, tay cô đã lạnh ngắt cả rồi, cả gương mặt xinh đẹp cũng trắng bệch, nuốt một ngụm nước bọt khó khăn, tay nắm chặt vào váy đến nổi đỏ, hận thiếu điều xé toạc nó ra ngay lập tức, tuyệt vọng đậy nắp toilet mà ngồi xuống, muốn khóc cũng khóc không ra. Cô trên người chẳng có gì có thể liên lạc ra ngoài, chỉ còn duy cách cô nên đợi Chu Kết Am đi tìm cô thôi, kể cả bên ngoài có người tiến ra liên tục khiến cô tự giác run rẩy, không có cách nhờ hỏi. Chẳng khác nào tự lấy dao đâm vào mặt mình cả. Cũng chẳng có thời gian buồn bã nghĩ ngợi sao cô lúc nào cũng gây chuyện.
“Không công bằng, thật là bất công quá cao xanh ơi!!! Thật là bất công, bất công, BẤTTT CÔNGGG. Tại sao con lúc nào cũng không thể suôn sẻ thoát khỏi rắc rối? Hức hức...”
Đã nửa canh giờ trôi qua, sao còn chưa tìm cô vậy? Lục Nan Hy cô muốn chết vì chán rồi đây. Chu Kết Am hiện tại đã nghe nhạc mê man và ngủ quên không biết trời trăng. Ngô Kỳ Phong bận rộn cùng với Phong Đường Minh và Lỗi Tiêu Đồng tiếp khách, Lư Phồn Hưng cũng chẳng để ý mấy, tay nghịch điện thoại trong tay.
Tích Lãng đợi mãi cũng chưa thấy Lục Nan Hy gọi lại, có lẽ cô quên hắn dặn dò đi, cho nên chỉ đành chủ động gọi đến, nhưng lại không thể, liên tục hai ba cuộc cũng như cũ không thể liên lạc, trong lòng bắt đầu xuất hiện lo lắng, có linh cảm không tốt. Chuyển qua đánh cuộc gọi cho Ngô Kỳ Phong, hắn cũng không thể liên lạc, điện thoại rất lâu không nghe bắt máy, một mặt tức giận không nhịn được kiên nhẫn đã cầm áo ngoài, một bước xuống xe mà lập tức khởi động rời khỏi không do dự.
Đến phiên họp báo thì phía trước không còn ai nữa, đã vào bên trong hết rồi. Tích Lãng vừa dừng xe, cảnh vệ quản xe đã nhanh chóng khom lưng chạy ra đến, hắn nhanh tay quẳng chìa khoá vào tay cảnh vệ chưa kịp phản ứng mà chật vật chụp lấy không dám làm rơi cái bảng điều khiển nhỏ phát sáng giá trị, nhanh chân tiến vào trong, khí khái áp bức người, chính là xung quanh càng thêm tôn quý từ lúc hắn nhấc chân tiến cửa.
Hội trường kín tối màu, không thể nhìn rõ ai là ai. Bên ngoài đèm đóm đầy đủ, vào không gian tối có chút không quen cho nên càng khó khăn tìm kiếm. Chỉ có cách tiến gần đến sân khấu lớn, Lư Phồn Hưng chính là dãy đầu nhất hết thảy. Hắn một tay bỏ túi, một tay cầm lấy áo khoác ngoài, áo sơmi lười biếng thả hai cúc áo tuấn mỹ vô cùng, càng tiến gần ánh đèn, càng thu hút nhiều ánh mắt để ý đến. Thật không thể không nói, ánh mắt săn tìm “thịt tươi” của chị em chính là còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng. Thuyết Einstein cũng không lý giải nổi.
Cả khoan ngồi rộng lớn dần dần lao xao ồn ào. Có người còn mau chóng lấy điện thoại chụp trộm Tích Lãng, không phải lúc nào cũng có thể gặp gỡ. Chỉ một bên sườn mặt hoàn hảo, đã chiếm lấy tương tư nữ nhân không thoát nổi. Sóng mũi cao vút thẳng tắp, đôi mắt chim ưng câu hồn đoạt dẫn, môi bạc mím chặt lãnh đạm vô biểu cảm. Khí phách ngút trời cao cao tại thượng từng bước chân, một tay hờ hững bỏ vào túi, sơmi trên người không chỉnh tề nhưng lại gây ra một mị hoặc khó cưỡng nổi, khiến người ta thầm xuýt xoa yêu thích không rời mắt, chỉ muốn nằm xuống • • • thỉnh anh tiến~~
- Tiểu Hy đâu?
Lư Phồn Hưng cũng có chút bất ngờ nhìn thấy Tích Lãng sao lại ở đây? Nhìn quay lại trên xuống ở trong góc, chỉ nhìn thấy Chu Kết Am ngủ gục, bên cạnh ghế trống không, liền nhíu mày tự hỏi.
- Còn chưa đi vệ sinh ra? Không biết nữa, mới thời còn hỏi hướng phòng vệ sinh.
Ngô Kỳ Phong đang nói nói bỗng đánh vào mắt Tích Lãng đứng ở bên dưới, mọi người cũng dần không chú ý lên nữa. Anh biết hắn tự mình đến chắc chắn phải có việc, đưa lại micro cho Lỗi Tuy Đồng dặn dò cứ tiếp tục, sau tiến gần hắn, nhìn hắn một mặt nhăn nhó, không chút kiên nhẫn lười biếng đưa mắt gắt gao nhìn xung quanh.
- Sao vậy?
- Tiểu Hy đi vệ sinh còn chưa ra. Cậu ấy liên lạc không được.
Ngô Kỳ Phong nhíu mày nhìn qua Chu Kết Am, tiến gần đánh thức cô, cô từ từ dụi mắt, tay đỡ trán mà gỡ bỏ tai phone nhạc bật lớn còn to hơn thanh âm micro trên sân khấu.
- Hy Hy còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh? Cô mau đi xem.
Chu Kết Am nhìn qua Lư Phồn Hưng bắt gặp Tích Lãng nóng giận ở không xa, trợn trừng mắt nhìn Ngô Kỳ Phong lo lắng, mau chóng đưa điện thoại của Lục Nan Hy vào tay anh, mau chóng chạy đi, anh cũng theo sau. Tích Lãng cầm trên tay điện thoại Lục Nan Hy cùng Lư Phồn Hưng cũng tiếp bước theo gấp gáp.
- Lục Hy, cô có trong đó không?
Ba người đàn ông chờ ở bên ngoài, ngóng tai gần cửa lớn một chút chờ nghe Lục Nan Hy ở bên trong đáp lời. Chu Kết Am nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng một ai, chỉ duy nhất phòng vệ sinh cuối dãy đóng cửa, cô tiến gần gõ cửa dồn dập thiếu điều chỉ muốn đá cửa khỏi, cũng không nghe phản ứng. Lục Nan Hy cô chờ quá lâu, vừa mệt vừa sợ, ngủ quên luôn rồi, thật ra ngủ trong phòng vệ sinh, lại không tệ như tưởng tượng, ít nhất cũng có thể chợp mắt.
- Hy Hy.
- A!! có người, tôi ở đây. Là chị sao Kết Am?
Lục Nan Hy đưa tay dụi mắt, vừa định mở cửa nhưng nhanh chóng suy nghĩ lại, thầm lắc đầu.
Tích Lãng bên ngoài đợi lâu không nhịn được tiến vào trong, Ngô Kỳ Phong kinh ngạc nhìn qua nhìn lại xem có ai ở gần hay không, thầm cùng Lư Phồn Hưng tản ra hai bên không cho ai tiến gần.
- Em có ổn không?
- Có chuyện gì vậy? Các anh sao lại đứng ở khu vực vệ sinh của nữ? Chẳng lẽ...
Hai người chịu trách nhiệm làm vệ sinh phòng ốc đang dần tiến đến, Ngô Kỳ Phong chính là đứng ở vị trí lãnh đạn “mồm” đủ.
Đại khái khoảng 10 phút sau, Lục Nan Hy đã thay bộ liền ra, trong lúc chờ đợi vất vả rốt cuộc cô cũng có thể loay hoay mà mò tay đến dây kéo mà điều chỉnh xuống, dây kéo đôi khi lại cứng cáp đến mức cô chẳng thể dời được nữa, nếu mà bỏ tiền mua, khẳng định rằng cô mà chạm đến cái thể loại này mua đến chính là cô điên loạn không đầu óc rồi, thầm mắng rốt cuộc cũng thay áo phông cùng quần jean thuận lợi. Giang Giang cũng đợi ở bên ngoài, cười nhẹ với Chu Kết Am như chào hỏi nhau, một đường khí khái. Vừa mở hé cửa, Lục Nan Hy rất nhanh ngửi qua xung quanh một chút tránh bên ngoài chú ý, sau mới hài lòng mở toang cửa, hai gò má phiếm hồng, lớp trang điểm đậm đã nhoè đi, mascara tràn khỏi mắt cô tạo một vệt đen thùi lùi xấu xí, ôm khư khư bộ đồ bẩn ở trong tay, môi mím chặt thành một đường, cảm giác như toàn thân lạnh toát ngượng ngùng như ai đó tát thẳng vào mặt cô một ráo nước lạnh, Chu Kết Am nhìn cô đầy ý vị nhưng chỉ kéo dài trong một giây chớp mắt ngắn ngủi sau cùng Giang Giang trở ra ngoài đợi. Lục Nan Hy hít một hơi dài, khoé mắt tràn khỏi lệ, không biết là vui hay là do sợ mà khiến cô phát ngốc luôn rồi.
Chỉ là may quá, không ai để ý đến cái quái Lục Nan Hy làm ở trong mà mãi không chịu ra, nói đằng khác là, có tò mò cũng chẳng thu về được sự thoả mãn cái tò mò kia. Chẳng lẽ cô trước mặt nhiều người như vậy lại nhận bản thân tè dầm?
- Không sao, chúng ta về nhà.
Lục Nan Hy gật đầu, vẫn không dám nhìn Tích Lãng, cúi thấp đầu rầu rĩ, sau khi cô kịp phát hiện mình qua gương thảm hại, rửa mặt xong hết thảy, hắn choàng cho cô ác khoác vẫn cầm ở tay, ra đến sảnh lớn. Ở trên xe không khí căng thẳng, cô trong tay túi giấy ôm chặt không rời giây nào. Giải thích cho hắn chuyện điện thoại không hoạt động, còn chuyện kia vệ sinh, quyết định ém nhẹm luôn. Hắn có cạy miệng cô cũng không nói.
Vào đến thượng sảnh Cẩm Viên, chưa hỏi qua Ngô Kỳ Phong lời nào, muốn nói cũng không kịp.
- Tôi nhớ, tôi uỷ thác cậu để mắt đến cô ấy.
Lục Nan Hy vừa muốn mở lời bảo vệ Ngô Kỳ Phong, còn chưa mở miệng đã bị tay Tích Lãng nắm chặt, trừng mắt nhìn cô khiến cô rụt người trở lại. Khí phách áp bức người khác, nó muốn thanh minh thanh nga cũng không có gan hùm mật báo lên lời, dường như lời nào cũng sẽ bị hắn nhìn thấu.
- Tích tổng, tôi...
- Cút...
Chu Kết Am vẫn một mực bình tĩnh, cô mím môi yên lặng như một chú nhím cuộn người bảo vệ tự mình, buồn bã hay nặng trịch mệt nhoài cô cũng bên ngoài như vậy tĩnh lặng. Bước chân không nhanh không chậm, chợt nhanh nhìn lại Tích Lãng ánh mắt ngờ hoặc, cút là cút đi đâu? Bảo cô đi về phòng hay là đi dọn đồ? Nhìn hắn đi, tức giận ngút trời, không nào cứu chữa nổi, cô cũng đánh ánh mắt sang Lục Nan Hy khó hiểu, sau khi rời khỏi nhà vệ sinh cũng chưa từng nói qua nguyên nhân. Đây chính là cảm giác cô ghét nhất, không gì là chắc chắn khi ở nhà người ta, trú hay dọn đi đều phù thuộc ngày một ngày hai. Chắc ý hắn là vế sau rồi.
Dần Chu Kết Am hướng cửa quay lại hướng trên lầu, bộ tiến dần cường độ nhanh hơn. Ngô Kỳ Phong trợn mắt nhìn theo cô sau nhìn qua Lục Nan Hy, không lẽ cô để Chu Kết Am cứ vậy rời đi? Một lần dọn nơi ở đâu phải dễ, với Tích Lãng sớm nắng chiều mưa, thử hỏi Chu Kết Am dưới lệnh hắn không dám không làm, dọn ra dọn vào bao nhiêu lần.
Rất nhanh, Chu Kết Am đã mang xuống hơn hai vali lớn, chật vật chính mình khênh xuống thang lầu dài, do trải thảm lông cho nên bước chân càng cẩn thận, có dọn vào hay rời đi cũng đều rất tác phong nhanh gọn.
- Cái đó...
Chu Kết Am định đưa tay cầm lấy túi giấy trong tay Lục Nan Hy, cô đã nhanh chóng nắm chặt lại hốt hoảng, do cô phát giác quá mức nghiêm trọng khiến ai cũng tò mò nhìn đến chiếc túi giấy như tội đồ nhân loại, muốn chiêm ngưỡng.
- Tôi tự mình giặt, sẽ đưa chị sau a.
Ngô Kỳ Phong mau cùng Chu Kết Am giúp đỡ rời khỏi, Lục Nan Hy đưa mắt trừng Ngô Kỳ Phong còn ngoáy lại thầm mắng cô. Lư Phồn Hưng vẫn còn nằm ở ghế uể oải không đổi, mắt nhắm nghiền xinh đẹp, nhưng cái người đàn ông này nhìn như thể anh ở rất xa, tâm tư không biết ở đâu, vạn lần gặp lại đều chỉ như cũ một hình ảnh, uể oải mệt mỏi, tựa như một cái nhấc tay cũng là vận hết sức lực ở trong người.
- Cô còn luyến tiếc cái gì? Chuyển về nhà mình không phải tiện nghi thoải mái cái không gian hơn sao?
Chu Kết Am trỗng rỗng lại có chút mất mát trong lòng, khó chịu không nói nên lời, khoan miệng xuống đến tận yết hầu đều khô khốc đắng nghét khó chịu. Đưa tay nhanh chóng lau đi khoé mắt đỏ ửng, vô biểu cảm gương mặt nghiêm nghị trở lại vô cùng nhanh. Đúng rồi, cô còn buồn cái gì, chẳng phải về nhà mình ở là tiện nghi nhất sao?
- Tôi luyến khi nào? Mắt nào của anh thấy tôi luyến tiếc?
- Đúng, cô nên như vậy. Trở lại thu xếp công việc ở nước ngoài đi, cô hoãn lại khiến chúng ta tổn thất rất nhiều.
Còn sợ thiếu tiền sao? Hay tiền sài không hết sinh khó ở?
Chu Kết Am không thèm đoái hoài đến Ngô Kỳ Phong nữa, công việc của cô ngày thì bay đến nước này, đêm lại chuyển đến nước khác. Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn chính là Tích Lãng yêu cầu cô chuyển đến Cẩm Viên, dù biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn không nhịn được hoan hỷ trong lòng mấy ngày không dứt khỏi. Công việc cũng đều hoãn, tiền bạc nhiều cách mấy thu về cũng không màng, chỉ nhận đi lại trong nước, càng gọn gàng thì càng được cô phê duyệt. Nhưng đổi lại, cô như được đi nghỉ mát, làm việc bán mạng cũng phải cần có thời gian điều tiết lại, cho nên cô không hối.
Lục Nan Hy ở trong phòng vệ sinh, tiếng nước chảy truyền đến mãi, mãi Tích Lãng cũng chưa thấy cô bước ra. Cô ngẩn người cả buổi trời ngâm mình trong bồn xà phòng chính tay mình hoà, nghĩ đến Chu Kết Am có lẽ tức giận cô lắm, chỉ vì cái chuyện không liên can gì mấy hợp lý mà liên luỵ không đáng, bỗng chốc sức lực như bị rút cạn, ão não sụi lơ ra đó mặc bồng bềnh trong nước, cảm thấy bản thân đặc biệt nặng nề đến nghiến răng, nhưng hắn tức giận như vậy cô không dám có cách tiếp lời. Chính cô còn tự mình mình hậu đậu, quá mức phiền phức, hại đến cả Chu Kết Am vô tội.
Lục Nan Hy nghĩ đến rất nhiều thứ, có phải cô im lặng không nói gì về việc Chu Kết Am rời đi chính là cô ghen? Nhưng thầm khẳng định chính là không phải, cô chưa hề có nghi ngờ nào với Chu Kết Am, cô theo tư tưởng não ngắn cho nên chỉ có nghĩ nhiều, hiểu vừa đủ bản thân ngộ nổi.
Cả cái bể dâu này, cư nhiên sẽ nhặt không hết... giống như sự đời, cư nhiên sẽ không dành Lục Nan Hy đãi ngộ nào ;-; xui xẻo đến mức chính mình còn tự khinh mình, cô đúng là nên dùng tỏi khử chính cô mới đúng.
- Lãng, điện thoại anh đưa em... của em luôn hả?
Tích Lãng đưa tay cất văn kiện lên, lững thững đi đến bên giường mà nằm xuống, tay ôm lấy Lục Nan Hy gần mình, gật đầu một cái. Ánh đèn sáng phản chiếu vào mắt hắn khiến hắn khó chịu nhìn xuống, cô trong tay ipad lại là chăm sóc mèo Tommy... cái con mèo quái này, thật phiền.
- Chuyện ban nãy, em làm sao vậy? Có thể nói tôi nghe?
- Đừng hỏi chuyện đó, em không muốn nói đâu.
Tích Lãng dừng lại một chút, như chưa từng hỏi hay nói bất cứ thứ gì, khẩu khí không đổi. Chính Lục Nan Hy chủ ý không muốn nói nhưng vẫn không nhịn được kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn tự nhiên như không, sao có thể?
- Được, vậy chuyện bên hãng Zegna vừa gọi điện đến bên Kỳ Phong, tấm hình của em để lại, bên Kỳ Phong họ muốn nói chuyện qua.
Lục Nan Hy nhíu mày hồi lâu, nghĩ đi nghĩ lại Zegna là cái gì? Cô không nhớ rõ. Zegna là đồ thức ăn sao? Cô còn để lại tấm ảnh, trí nhớ cô dạo quá kém. Muốn đánh vào đầu một cái cho tỉnh táo, hình như cái chuyện tè dầm đã đóng băng não cô rồi~~ xấu hổ chết đi được.
- Zegna? Giao thức ăn?
- Là hãng tây trang, không phải thức ăn.
Áo vest? A!! Nhớ ra rồi. Chính là cái vest mắc như quỷ đó nga. Lúc đó họ yêu cầu cô chụp lại một tấm hình sẽ giảm cô 10% giá cho chiếc áo mới nhất phát hành. Cô cứ tưởng đó là các hãng lớn chăm sóc khách hàng dịch vụ, như thể chụp lại khách hàng chọn sản phẩm để lấy ý kiến. Tích Lãng ôm cô càng chặt, thể hiện rõ hắn đang tức giận, có thể chuyện trước hắn không để ý nhưng chuyện này không thể không để mắt, cô mua vest cho ai? Lăng Thanh sao?
- Có, em có mua ở đó một lần. Họ bảo em cho phép chụp một tấm hình bên áo vest kia, sẽ giảm 10% so với giá gốc, em vẫn thấy còn mắc muốn chết luôn, em...aa đau...
Tích Lãng không kìm được ong ong đầu óc, cắn mạnh một cái vào hõm cổ Lục Nan Hy trắng nõn như tuyết một vết bằm không hề muốn nương tay. Cô theo phản xạ chạm đến vết thương, quyệt môi anh đào đáng thương phòng bị muốn cách xa khoảng cách một chút nhưng là vô phương có thể nhích khỏi.
- Chống cự?
Thầm nghĩ trong lòng, cắn môi nhìn Tích Lãng, chính cái biểu hiện này của Lục Nan Hy, trên trán hắn hằn rõ “giấu đầu lòi đuôi“.
- Em mua cho anh thật mà, anh cũng đã mặc vào rồi, còn cắn người ta...hứ... anh thậm chí còn tự mình khoác lấy, em còn chưa kịp chính tay mình tặng. Tâm tư là người tặng quà, không hảo tí nào đâu nga.
- Vậy còn chuyện ban nãy...
Lục Nan Hy hiểu và không hiểu chuyện rất đúng lúc.
- Em đã nói là không được đề cập đến nữa mà, không muốn nói... KHÔNG MUỐN NÓI...