Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 94: Chương 94: Đừng loạn, bà xã đại nhân - Anh mới đừng loạn...




- Lục tiểu thư, chủ nhân nói đã đăng ký lớp học võ phòng thân cho cô. Hiện tại, cô mau thay đổi đồ ra ngoài.

Lục Nan Hy đang tắm cho Tommy, tay liên tục vuốt vuốt ở màn hình ipad, ngước mắt ngây thơ chớp chớp nhìn Mộ Phi một cái, quần áo ngủ còn chưa thay nhìn cô xộc xệch đầu tóc rối mù. Có phải đêm qua hắn tưởng cô bị ức hiếp, đồ đạc bị làm bẩn cho nên trốn phòng vệ sinh quyết không ra, không hé miệng nửa lời? Nghĩ đến lại quê cứng người không chịu được aaa~~ Cắn môi vô thức ngẫm kỹ lại, trong hoạ có phúc nga, dù sao hiểu lầm như vậy cũng không phải không tốt, cứ chiều hướng này tiến đi cho yên lành, hắn cũng không cần tìm hiểu tới lui...

- Lớp võ phòng thân? Tại sao? À, tôi đi thay đồ ngay.

Mộ Phi thật tình lắc đầu. Tích Lãng không có thói quen ra lệnh rồi giải thích cho anh nghe, cũng không bổ sung nhắn nhủ gì cả. Lục Nan Hy cũng ngán ngẩm bỏ đi luôn, đã biết Mộ Phi sẽ không hở nhiều lời với cô, vậy mà mỗi lần như vậy cô đều tốn hơi hỏi han anh, tức không? Chỉ là cô cũng có điều thắc mắc.

Đợi Lục Nan Hy đi xuống chính sảnh, Mộ Phi lấy từ trong túi chiếc thẻ hội viên màu đen viền vàng sáng chói. Kèm theo một chiếc thẻ ngân hàng cũng là màu đen. Cô đưa tay cầm lấy, nhét vào trong túi đeo bên người, cũng không quên mang theo điện thoại, từ hôm qua đến nay tìm hiểu, cô còn biết đến nơi kết nối mạng rồi lên mạng này nọ.

Dừng trước cửa khu thể thao Hoàng Gia, Lục Nan Hy được cảnh vệ viên mở cửa, bước vào sảnh lớn đưa mắt nhìn xung quanh sang trọng, phía sau Mộ Phi đã rời khỏi, cô cũng tự hiểu rằng, tự cô vào thôi. Bỗng có một nam nhân tích cực đi đến, bên môi như thường lệ nụ cười “tiếp khách” vô cùng “ thương mại“. Thuận mắt nhìn xuống bảng nhân viên bên trên túi trái. Hai chữ quản lý tạp nổi bật.

- Chào đón quý khách!!! Tiểu thư muốn đăng ký thẻ hội viên hay mua vé ngày?

Nam nhân quản lý nhìn Lục Nan Hy ngơ ngẩn đánh giá anh từ trên xuống, lại đánh giá xung quanh một vòng, chắc chắn là lần đầu tiên đến đây. Nghe quản lý nói, cô liền nhớ đến Mộ Phi nhắc nhở, liền đưa tay vào túi cầm ra hai chiếc thẻ, hai chiếc đều màu đen như nhau, vậy thẻ nào mới đúng. Cô đưa tay ra hai chiếc thẻ cho quản lý nhìn qua. Quản lý môi cười càng tươi, cử chỉ càng cẩn thận quý trọng, mắt chú ý đến chiếc thẻ ngân hàng màu đen Black Card mà muốn run rẩy. Mau chóng khom lưng đưa tay cầm lấy chiếc thẻ đen viền vàng sáng bằng hai tay, cẩn thận trả cô chiếc còn lại tận tay, thiếu điều không bỏ vào túi giúp cô luôn đi. Chỉ là hầu nhân Cẩm Viên trước kia cô còn có thể ý kiến họ không cần đối như thần linh không khác, còn hiện tại đối quản lý phong cách làm việc mười người như một cho nên không tiện lắm.

- Tiểu thư mời theo tôi.

Trên đường đi đến lớp võ của Lục Nan Hy, quản lý vui vẻ một mặt nhiệt tình giới thiệu cho cô đôi chút những phòng khác. Phía sau còn có hai nhân viên theo sau trên tay cầm chai nước lạnh cầm khăn bông, chính là nữ nhân thuộc bên chăm sóc khách hàng, quả thực thẻ hội viên VIP có hiệu lực vô cùng. Đi thang máy qua một tầng nghe nói là lớp múa tập thể, tầng hướng đang tiến đến là tầng lớp võ. Cô nhìn qua một lớp trước mắt, lớn có nhỏ có tập võ, mỗi lần đến động tác kết, đấm về phía trước dồn hết lực đạo miệng ngân một tiếng hét vừa đủ nhưng lại vô cùng hùng hồn. Võ sư mạo phạm thử dũng mãnh.

- Chỗ này a?

- Thưa tiểu thư, không phải đâu ạ. Tiểu thư có thấy khác nước không?

Lục Nan Hy nghe hai nữ nhân đằng sau nói, chợt nổi da gà, không phải vấn đề thưa gởi, không phải xấu xí không nhìn nổi, mà là cách nói chuyện đưa đẩy mềm mại như ngọc lấy lòng như lấy lòng nam nhân, cô khóc không ra nước mắt, quen chút nào chết liền a.

Cửa kính mở khỏi, hơi lạnh phà tới khiến Lục Nan Hy có chút run rẩy, nữ nhân phía sau đưa vào tay cô chai nước đã sớm tụ nước ở thành ngoài lóng lánh khiến cô tay có chút ướt lại tay cô có tật đổ mồ hôi cho nên rích trịch không chịu nổi, liên tục ma sát tay vào quần bản thân. Nhìn sơ qua, lớp này toàn là nữ nhân, vỏn vẹn cũng chỉ có ba người, có thêm cô là tư. Cái nam nhân được cho là võ sư, chiếc đai đen chính là thể hiện rõ ràng phân cấp một cái đẳng cấp. Mặt mũi khí chất đàn ông khoẻ khoắn, nhìn bộ dạng có vẻ trẻ tuổi, làn da nâu đậm sức sống nổi lên bờ vai rộng rãi vững chắc có thể gánh nổi cả Trường Sơn, nhìn qua có chút dã man nhưng cũng không quá khó nhìn, chắc chắn nữ nhân có thể yêu thích được, dù sao mặt mũi không tệ. Võ sư đến gần, gật đầu như thể chào cô, tay chống lên thắt lưng nhìn chằm chằm cô từ trên xuống khiến cô có chút không quen, dưới cái nhìn kia như thể nhìn cô xuyên quần áo vậy. Làm gì có ai thoải mái khi bản thân truồng như nhộng dưới ánh mắt dò xét kín lửa như bưng của người khác. Nhưng mà đừng khinh thường, cái võ sư kia với một ánh nhìn hao tốn tâm tư vậy cũng tiêu hào vài phần calo đó nha.

- Lý võ sư, đây là Lục tiểu thư, mong võ sư chiếu cố.

Lý Thống sáng mắt, Lục Nan Hy nếu có ý thành học viên, thanh thanh tú tú trắng trắng, sao có thể không chiếu cố. Đó chính là tính hiếu thắng tự nhiên của nam nhân chưa lập gia đình.

- Tiểu thư, tôi giúp cô thay võ phục.

What? Bận đồ cho bản thân Lục Nan Hy có thể tự mình khả năng. Mặc dù là nữ nhân với nhau nhưng cô nhìn hai cái người kia tin tưởng nổi?

- Không cần đâu, cô giúp tôi cầm chai nước này, tự tôi thay được.

Lục Nan Hy thay đồ xong, không biết là cô cơ thể mỏng manh hay là quần áo quá lớn, xộc xệch từ trên xuống chỉ có quần là có thể nói một chút vừa vặn, áo gần như muốn tuột khỏi cô, cổ áo rộng thênh thang. Cô gượng cười dù cả gương mặt phù hoa cứng nhắc khó mà thấy tia hài lòng được, đồ này là ai chuẩn bị? Cái tên Lý võ sư này không có mắt nhìn? Cố ý liếc qua ba cái nhân đằng kia, quả thực đồ họ mặc cũng kích cỡ như cô vậy. Lý Thống bỏ chai nước trên tay xuống bên cạnh, hai nữ nhân kia cùng quản lí đã rời khỏi, đi đến giúp cô thắt đai. Các nữ nhân kia đưa mắt nhìn ở cô không đổi, đương nhiên người mới đến luôn gây tò mò, cô cũng không lấy làm lạ, chỉ là nhìn quá lâu mới là chuyện lạ, định nhìn đến hết buổi học?

Lý võ sư đứng rất gần Lục Nan Hy, cô cứ lùi một bước, anh ta liền tiến một bước, còn biện minh rằng đó là giúp cô thắt đai dễ dàng hơn, còn yêu cầu cô phải đứng yên bất cử bất động mới hoàn thành được. Cô chỉ có hốt hoảng lại mà đưa tay cầm lấy cổ áo muốn “bán” chủ nó thôi.

- Học viên đây, tên gì vậy?

Mùi hương nam nhân xa lạ ở đầu mũi khiến Lục Nan Hy khó chịu, cố gắng tránh mặt đi chịu đựng, chỉ là thắt đai sao chậm chạp quá, võ sư mà phải cần tiêu hao gần mấy phút để thắt đai mà hằng ngày đều lặp đi lặp lại công việc. Nghe lời anh ta hỏi, cô lịch sự mím môi trả lời, nhìn qua cô vô cùng thận trọng. Tóc buộc cao tuỳ ý phồng tự nhiên hoàn hảo, tóc mai bay loạn, nhìn qua thanh tú gương mặt phù hoa khiến Lý Thống có chút thất thần.

- Học viên Lục Nan Hy.

Gật gật đầu tích cực như đã hiểu, tay thắt ngày càng chậm. Thấy tự mình có chút không hợp lý cho nên thể hiện bản thân phải loay hoay một vài khớp đai. Ngược lại Lục Nan Hy lại thấy vô cùng không đúng, cô còn cố tình thể hiện bản thân không kiên nhẫn, chân liên tục lắc lư, đã không muốn thắt thì có thể ngừng lại.

- Lục tiểu thư, sống ở gần đây?

Thắt đai cũng xong, lằn nhằn câu hỏi này Lục Nan Hy dây dưa làm gì? Tránh ánh mắt Lý Thống như thèm khát đến nơi, cô vờ như không có nghe thấy trong lòng vô cùng hoảng loạn, cái tên này thật đáng sợ quá đi, mau chóng hoà vào mấy cái nữ nhân kia đang tự tập, nhìn mà tập theo vài quyền...không khác gì mèo cào là mấy, tay chân cô đã ngắn, hiện tại thấy thật vướng víu. Thì ra mục đích Tích Lãng muốn cô học võ chính là phòng mấy cái nam nhân như Lý Thống kia, chưa học thành tài mà cô đã nhìn thấy rõ lý do, không biết nên cao hứng hay gượng cười bởi quá mức thực tiễn. Thầm nghĩ ngợi, trước kia hay hiện tại, quả thực việc học võ như này chưa từng ý nghĩ qua thần trí cô lần nào, Trầm Phương Lan ưa nói rằng, nữ nhân không được học theo cái cách dã man hung hãn võ đạo như nam nhân, rất rất không tốt cho một nhân phẩm nữ nhân trong mắt tiền nhân.

- Tôi là Quốc Chi Vũ, chào cô.

- Tôi là Lục Nan Hy...

Lục Nan Hy khó chịu, lời cô còn chưa nói xong, Lý Thống đã đến gần không chút lịch sự mà cắt ngang lời cô.

- Lục học viên, em là người mới, phải tập luyện giãn cơ trước. Hay em ra góc đằng kia đi.

Giãn cơ...giãn giãn cái đầu anh ta thì có!!!

Cũng không còn cách nào, Lục Nan Hy cười yếu ớt với Quốc Chi Vũ như chào hỏi. Cô đi đến chỗ Lý võ sư chỉ, trong lòng ngàn vạn lần lặp đi lặp lại, chính là chửi cái dòng họ “Lý” nhà anh ta, xưng hô nghe thật buồn nôn, dù sao ban nãy từ “cô” nghe thật xa lạ nhưng khiến cô thấy thoải mái hơn rất nhiều. Không ngờ anh ta luôn đứng bên cạnh cô quan sát. Hai chân cô từ từ dang ra, hai tay chống ở giữa, nhưng phải phòng cái Lý võ sư kia dòm ngó mà cô có chút ưỡng người về sau, bộ dáng cô nhìn mà không buồn cười chính là đại thánh đó, chật vật đến thánh chật vật chạy theo không kịp. Cả biểu cảm của cô cũng đều là chật vật tiếp.

Cắn răng cách mấy cũng không xuống đất nổi. Vì Lục Nan Hy bài xích cho nên Lý Thống cách mấy cũng không thể chạm vào cô, đưa chân đặt ở dưới gót chân cô mà dùng lực kéo ra, cô đau đớn cắn răng rít ra khỏi kẽ răng tiếng đau. Lý võ sư nhanh chóng dừng lại, ra đằng sau cô, tay đặt ở vòng eo mảnh mai cô mà đỡ cô dậy. Từ trên xuống, cổ áo rộng thênh thang, tiện lợi nhìn thấy rãnh ngực sâu, hõm cổ xinh đẹp, bộ ngực “khiêm tốn” của cô trắng nõn như tuyết kìm hãm trong áo ngực màu trắng ren tinh khôi, chạm tay vào cô cơ thể thom tho mềm mại như đậu hũ non mà không nỡ rời.

Lục Nan Hy như bị điện giật, cảm giác ghê tởm muốn buồn nôn lên tận yết hầu cô buộc nuốt xuống, ngay lập tức như con vịt mắc cạn mà vùng vẫy đưa tay nắm cổ áo tránh khỏi, trừng mắt không che giấu nhìn Lý Thống gương mặt thanh tú phiếm hồng, mà hắn ta khuôn mặt tràn đầy thoả mãn, cắn răng hận không thể móc mắt hắn ta ra, tưởng cô là ai mà ức hiếp? Nhất định bộ phục này cô phải mang về sửa lại vừa vặn mới được.

- Anh nhìn cái gì?

- Không nhìn gì cả.

Hay cho câu “không nhìn gì cả“.

Rốt cuộc cũng trải qua 1 canh giờ đầy “gian nan”, Lục Nan Hy cả người đều chân thật đau nhức, mỗi bước đi đều như đi trên ván gai. Tất cả họp lại một chỗ, cùng chào võ sư ra về. Quốc Chi Vũ đến gần nắm lấy cánh tay cô thân mật, cô khó hiểu nhìn lại, Quốc Chi Vũ này nhìn ra không tệ vừa mắt, nhưng mà nổi bật với các nữ nhân khác, chắc hẳn cũng là đại tiểu thư gia thế giàu có hiển hách nhưng mà hai người kia chắc chắn cũng không giàu thua bởi chiếc thẻ hội viên cô cầm trong tay mới dẫn cô đến cái phòng này cơ mà. Với cô cũng không quên, hình như cô cùng Quốc Chi Vũ nói nhau chưa quá 3 câu, chưa đầy một phút. Hiện tại, tốt nhất nhìn ai cũng phải sâu hơn một chút, nhìn càng lâu càng tốt, nhìn cho “lòi” cái dã tâm có hay không thì thôi.

- Khoan đựng đồ của cô ở đâu vậy? Chúng ta cùng đi đi.

Lục Nan Hy nhìn qua Quốc Chi Vũ vô cùng đơn thuần là mở lời muốn đi cùng cho nên mới gật đầu đồng ý. Cô đi đến khoan đựng đồ đề Tích Lãng, đưa thẻ quẹt một cái, lấy bên trong túi cùng quần áo, sau mới đi vào khoan thay quần áo thay ra.

- Tích phu nhân, cô sao lại ở đây?

- Anh hai...

Lục Nan Hy nhìn qua Quốc Chi Vũ thân mật chạy ùa đến bên cạnh ôm lấy cánh tay Quốc Chiết Manh. Cô có chút ngạc nhiên nhưng cũng không muốn dính dáng liền một mạch đi ra cửa lớn, chính cô còn chưa có quên cái tên không biết điều kia vuốt ve cẩn thận Tích Lãng khi biết Đường Giản Ân trêu đùa cô, chẳng khác nào vừa đánh vừa xoa cô cả. Quốc Chi Vũ cũng ngạc nhiên “Tích phu nhân sao?”

Lục Nan Hy ra đại sảnh nhận lại thẻ, quản lý khom lưng đưa cô đến tận sân ngoài mới chịu rời vào. Nhìn trời đã chuyển chiều, nhớ ban nãy lúc cô mới đến, bên ngoài vẫn còn nắng gắt, không biết lúc đấy mấy giờ nữa. Cô cầm trong tay điện thoại dò đến số lưu Mộ Phi mà gọi đón. Lý Thống cũng đã thay đồ ra, nhìn qua cùng một người nhưng lại có cái nhìn khác hoàn toàn.

- Lục tiểu thư đang đợi người đến đón? Tôi có cơ hội mời cô một ly nước?

- Không cần đâu, Lý võ sư không cần khách khí, nếu mà mời thì là tôi mời mới phải phép.

Lục Nan Hy nói ra xong mới muốn đánh vào miệng mình một cái, là lỡ lời đó. Cũng chỉ là từ phép lịch sự mà ra thôi nhưng cô nhiều lời làm gì, bây giờ còn dính thêm một sự là mời hắn ta nước, không phải chứ? Tự đánh mình chạy vào rọ, mặc địch chẳng làm cái gì liên quan sức với trí.

Xe Mộ Phi đúng lúc Lục Nan Hy nổi điên đã đến, cô không nhịn được liền phi lên xe không mở lời chào tạm biệt nào.

- Lục tiểu thư, hắn ta làm phiền cô?

Nhìn qua cửa kính xe, Lý võ sư vẫn chưa rời mắt khỏi nơi đuôi xe Lục Nan Hy rời khỏi, cô chậm chạp phân biệt rõ ràng mới lắc đầu. Mộ Phi nhíu mày nhìn, sau cũng đánh xe nhanh hơn tốc độ chạy đi.

Trên đường về Cẩm Viên chưa qua năm phút, chỉ bên cạnh đây thôi mà một con phố. Ở gần trung tâm thành phố, quả thực hữu ích. Lục Nan Hy dốc nước uống xuống, nhớ đến mời nước cái tên võ sư hổn đản không biết xấu hổ kia liền tức giận muốn thở không nổi.

- Ở lớp học có gì mới không?

Lục Nan Hy đưa mắt đến Tích Lãng bận rộn ở kia nhưng vẫn không quên cô hôm nay ra ngoài học, hành động không lớn nhưng lại khiến người ta cảm động không thôi, cô không muốn làm hắn lo lắng, thực sự cô rất muốn bốc hoả nhưng mà nếu nói ra, chỉ một việc nhỏ như vậy, chỉ cô trong lòng nghi ngờ, cô cũng chưa nắm chắc trong lòng cái tên võ sư kia ma quỷ gì suy nghĩ, cho nên chưa rõ chưa thể nói loạn. Lại nhớ đến người bạn mới quen biết, phải nói là người bạn đầu tiên không phải là cố hữu gặp gỡ.

- Em có làm quen được một người bạn, Quốc Chi Vũ.

Tích Lãng thầm nhíu mày nhưng chỉ xảy qua rất nhanh hồi phục lãnh đạm như cũ, mắt chưa từng rời từng câu từng chữ ở văn kiện. Có những chuyện không phải đợi Lục Nan Hy nói thì hắn mới được biết. Lại người không ưu tiên bạo lực, thích đáng, hắn sẽ xử lý bằng giấy và bút so với bạo lực càng tàn nhẫn hơn. E rằng...khó mà thoát nổi.

- Em gái Quốc Chiết Manh?

- Đúng vậy, em còn thấy anh ta đến đón em gái mình nữa.

Lục Nan Hy chỉ là thuận miệng nói, nhưng dừng hồi lâu nghĩ lại, có phải Tích Lãng đang nghĩ cô đang thầm trách hắn không đón cô? Nhưng mà, hắn phải biết thừa rằng cô ý không phải và cũng chưa từng để ý, dù vậy, trong lòng vẫn không yên.

- Ý em là...ừm một người bạn mới.

Nói ra giải thích, lại càng thấy không thoải mái, quá đường đột lời nói, càng khiến Tích Lãng hiểu nhầm hơn. Lục Nan Hy buông ipad trong tay, cắn môi nhìn qua Tích Lãng không chút biểu cảm, chỉ là đã dừng bút nhìn cô.

- Đến đây.

Lục Nan Hy nghi hoặc tắt đi ipad, để lên ở bàn, chậm chạp đến gần Tích Lãng, hắn rất nhanh động tác nắm lấy tay cô; cô thuận tiện ngồi ở trong lòng hắn, cô không những bối rối mà còn nhìn chằm chằm hắn, sao hắn lại tức giận? Cô nói ý cô không phải vậy rồi cơ mà.

- Quần áo tập không thoải mái?

Chợt trong lòng Lục Nan Hy như có bóng ma, hoảng hốt. Đối hắn trước mắt, cô chắc chắn cô không phải vì già mà chết, chính là vì đau tim mà chết.

- Có hơi rộng.

- Còn chuyện Kỳ Phong làm sao rồi? Em chưa nghe gì hết, nếu vậy tuỳ anh định đi. Nói chuyện với em, cũng có gì để nói đâu.

Còn chưa có nghĩ đến, vẻ mặt Ngô Kỳ Phong lúc Chu Kết Am rời đi Lục Nan Hy lại câm như hến, chắc chắn đã giận cô rồi, dù sao họ cũng là cộng sự, bạn hữu thân thiết, sao lại có thể cố gắng hiểu cho một nữ nhân tiếp xúc chưa tới 1 tháng mà còn có thể đếm trên đầu ngón tay.

- Hầu nhân đã được bố trí như cũ, chỉ là thay mới hoàn toàn.

Lục Nan Hy không biết Tích Lãng có nghe cô nói không song song vẫn gật đầu, nghĩ đến tự dưng hắn trở lại thuê hầu nhân thường trực, trước hay hiện tại đều không khác cho nên cô không có ý kiến gì. Hắn đôi mắt chim ưng híp dài tay ôm lấy cô càng chặt. Nam nhân khác đối cô ham muốn, không phải đang tự mình tìm đường chết? Chỉ là theo công bằng mà nói, nam nhân kia chưa làm gì quá đáng, ít ra cũng còn phải biết đường xấu mà tránh, cho nên một đường lui hắn cũng chừa nốt, còn dám mắng hắn không rộng lượng? Đó chỉ là cảnh cáo nhẹ.

- Với lại, em đừng thất vọng, tôi thật sự...không thể cho em nuôi thú cưng.

Thật sự là nỗi khổ riêng đó. Tích Lãng lời nói qua vô cùng nặng nề, tay đặt ở cằm Lục Nan Hy mà dịu dàng nâng gần đến, nhìn vào đôi đồng tử đen tuyền trước mắt, mắt phượng thanh mục chớp chớp. Có thể thấy hơi thở cô bắt đầu dồn dập, bờ môi đỏ mọng căng bóng, liếm môi qua, tạo thêm một đường bóng thu hút khó cưỡng. Chỉ cần nghĩ đến, một ngón tay nam nhân chạm qua cô, hắn cũng đã đủ tức giận cả ngày trời không tiêu tan.

Kể cũng phải kể, chỉ mới vài ngày trước Tích Lãng khẳng cô vị trí ở Tích gia, là người không có đạo lý, cô đương nhiên còn muốn khẳng định một lần nữa, cũng là vì muốn nghe lần nữa.

- Tích Lãng...anh nhớ đó, anh là chồng em, đừng có mà nuốt lời.

Tích Lãng nghe lời này thoạt đầu có chút cứng nhắc sau dần hài lòng, khoé môi bạc dần nhuếch cao. Không ngờ Lục Nan Hy lại nói lời này, tay còn chủ động đặt ở sau cổ hắn kéo lại gần, môi một đường hôn lấy hắn, cô hôn dồn dập tiết tấu, bao nhiêu ngọn lửa trong hắn đều bùng phát. Đưa tay gạt đi văn kiện cùng đèn ở trên bàn tứ tung thảm lông ở đất tạo một tiếng vang đến, hầu nhân bên ngoài có tò mò đến đâu cũng không dám nhúc nhích gần, tâm tâm dực dực việc trong tay.

Tích Lãng một tay bế Lục Nan Hy lên, đặt ở mặt bàn lạnh buốt khiến cô có chút vặn vẹo người, chân quấn lấy hắn thắt lưng không rời. Một bước đồ trên người cô đều không còn một thứ, nhắn nhụi da thịt sạch sẽ.

Biết rằng dục vọng chiếm lấy thần trí, nhưng mà Tích Lãng ngăn bản thân không được lỗ mãng, đối cô như tên hung thần đổi ý dịu dàng ôn nhu. Đưa môi hôn lấy bầu ngực đầy đặn, tiếng rên uỷ mị kia như chiếm giữ tâm hồn hắn. Tay đã lần xuống hạ thân cô, hạ thân hắn không thông báo vào tới, khiến cô không nhịn được qua kẽ răng hít một ngụm khí lạnh. Cả người như hoả thiêu nóng rực, từng lổ chân lông đều rõ ràng nhạy cảm. Hắn lại một lần nữa ôm cô đặt xuống sopha nhẹ nhàng cẩn thận, bắt đầu di chuyển chậm rãi dần dần nhanh hơn một chút.

Lục Nan Hy tay đặt ở vai Tích Lãng nắm chặt, cả người như đao giáng đều tấc thịt đau nhức nhưng một cảm giác khoan khoái khác chiếm lục phũ ngũ tạng, hai thứ này như xung khắc nhau đấu đá, khoan khoái lại đương nhiên thắng.

Chẳng biết qua bao lâu, tiếng bước chân hầu nhân từ từ xa tiến gần, Tích Lãng vẫn như cũ tích cực “chiến đấu”, Lục Nan Hy tiếng rên cũng dần tiết chế, tim đập thình thịch như sắp muốn rớt ra ngoài, không phải lo lắng hầu nhân mà là mệt mỏi thì đúng hơn. Mà sao, hắn vẫn hừng hực lửa như vậy? Thật là trâu...

- Chủ nhân, cơm tối đã hoàn tất.

Lục Nan Hy nhìn qua Tích Lãng không vui, ánh mắt hắn đồng tử tối sầm nhìn cô không chớp. Như thầm hiểu ra gì đó, chợt cô lắc đầu kịch liệt, tay ôm lấy hắn cánh tay, thể hiện thành ý đến mức hôn một cái.

- Ngoan.

Tích Lãng đưa vuốt ve tóc Lục Nan Hy bay loạn ở gò má cô ẩm ướt, nếu nhìn bề ngoài hoàn toàn không đoán được hắn thân trạng, chỉ có giọng nói kia, khàn đặc khó nghe ra rõ ràng, hiện tại mới có thể nhìn rõ tóc cô sinh trưởng quá nhanh, đã dài qua hõm cổ một chút, mọi chuyện đều đã qua nhưng hắn không nhịn được ở lồng ngực cuộn lên mãnh liệt một tia đau nhói, ở trong ánh mắt hoàn toàn si mê ôn hoà thâm tình một đường. Cười một cái tuấn tú, khiến cô có chút thất thần, tim chưa từng dừng thình thịch, nhắm chặt mắt định thần hoà hơi thở nếu không cô sẽ chết mất. Đặt một nụ hôn hõm cổ thơm tho, hắn gần như lưu luyến không buông, môi từng đường ẩm ướt dài đến bầu ngực khiêm tốn. Cô run rẩy theo từng đường môi, không giấu giếm thở khó khăn. Mùi hương hoan ái ngập tràn thư phòng không chút khó chịu, thậm chí cơ thể cô nhớp nháp muốn chết, nếu như là bình thường cô khó mà chấp nhận nổi, nhưng thời khắc hiện tại, chỉ có trên môi hạnh phúc ngập tràn, hai gò má phiếm hồng càng thêm phong tình nhuận ngọc.

- Chờ tôi.

Tích Lãng ý định rời khỏi Lục Nan Hy thân thể, cô nhanh chóng dùng tay chân quấn hắn lại gần như cũ như bạch tuộc dính chặt, chỉ cần hắn xa một chút, cô liền lạnh đến mức run rẩy không chịu được, không ngờ bản thân lại phóng túng đến mức này, chỉ là hiện tại cô không muốn xấu hổ, đã quá mệt mỏi rồi, không còn hơi xấu hổ nữa.

- Lạnh.

Nhưng cũng không phải nói không còn hơi làm nũng.

- Đừng loạn, tôi sẽ trở lại rất mau.

Lục Nan Hy chậm chạp làm như không hiểu ý, rất lâu mới buông tay, Tích Lãng phá lệ lạ thường kiên nhẫn không gấp gáp, hôn lên gò má cô cưng chiều sủng nịch đến nỗi tận xương tận mạng cũng muốn nâng niu. Cô quyệt môi đẩy đẩy hắn lồng ngực, giọng điệu lười cực hạn, một ngón tay cũng khó dịch, hoa huy*t đau rát vẫn đang nhức, ảnh hưởng không nhỏ đến tính khí.

- Anh mới đừng loạn.

Kéo theo Lục Nan Hy tràn cười thoả mãn, lộ ra sau đôi môi anh đào hàm trăng nhỏ nhắn trắng muốt, cô đưa tay cầm lấy tấm chăn mềm không xa phủ kín người bướng bỉnh, đoán được Tích Lãng không ít lần ngủ lại thư phòng cho nên thư phòng này cũng không khác phòng riêng, chăn gối đầy đủ tiện nghi, chỉ có là không chứa giường thôi.

Đúng như Tích Lãng nói, hắn ăn vận đầy đủ, rất nhanh đã trở lại, trên tay cầm theo khay thức ăn gấp gáp. Điệu bộ cao hứng vui vẻ này là phục vụ cho ai? Còn ai ra ngoài Lục Nan Hy bà xã đại nhân.

Chỉ có hầu nhân bên dưới còn chưa có được nhìn qua, thật tiếc muốn chết, từ khi tuyển đến Cẩm Viên chưa đến một canh giờ duyệt, nhìn qua Tích Lãng được hai lần, lần dọn vào với lần lấy cơm này đây, hắn chưa từng cười cũng chưa từng nói, chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi, khiến người ta không rét mà run, lãnh đạm như băng tránh người ta lại gần, có cho vạn bạc cũng tuyệt không dám hành động tuỳ ý đến gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.