Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 11: Chương 11: Cưỡng hôn - Cưỡng nụ hôn đầu




Cô ho sặc sụa, hắn vẫn ngồi yên đó hút thuốc một cách an nhàn, khoé môi còn nhuếch lên một đường cong hoàn hảo nhưng cô lại không có tâm tư ngắm nghía nó đâu.

Cô vừa đưa tay quạt khói đi, vừa cố gắng hít khí trong lành để hòng bản thân không nghẹt thở mà chết.

Cô tệ hại như vậy, thư ký có chút nhìn Tích Lãng như để hỏi xin ý kiến của anh, nếu anh không có phản ứng thì liền cô có chết cũng không liên quan đến họ khiến cô tức tối vô cùng, muốn xù lông lên mà cắn người. Cô chịu đựng đến khi hết chịu nỗi, gương mặt cô dần ngây ngốc đi, kiệt quệ mà gục xuống ghế thì hắn mới ra lệnh mở cửa.

Cô như đứng ở cửa tử thần, hắn đạp cô, cô liền chết, hắn kéo cô thì cô liền sống. Không được! Cô còn bà và mẹ cô, cô không thể để hắn tuỳ ý quyết định như vậy.

Cô ho khan liên tục, cô đánh thình thịch thì thấy lồng ngực ngày càng đau, hắn liếc mắt quăng bỏ điếu thuốc, vươn tay thon dài mà vỗ nhẹ lưng cô, trên mặt hiện rõ sự có lỗi nhưng cô vẫn thấy lạnh nhạt như cũ, cho dù có chút biến hoá cô cũng không nhìn ra.

“Chết rồi, kiểu này mày ho đến cuốn họng đều ra ngoài mất. Quá khó chịu!”

Cô chỉ có thể đón nhận cái thiện ý của hắn, hắn cầm tay cô đang đánh vào ngực ngày một mạnh, dần dần cô mới bình thường trở lại. Cô định hình xong mới thấy tay cô đang bị hắn cầm lấy, nơi đó nóng rực khiến cô giật lại nhưng hắn lại không chịu buông, hắn híp mắt rồi bất ngờ kéo cô vào lòng, khiến cô vừa thẹn thùng liếc lên thư ký đang chăm chú lái xe phía trước, cô đỏ mặt như gấc mà nhẹ đẩy hắn nhưng cô vẫn không sao thoát ra khỏi vòng tay mạnh mẽ đó.

Cô nhìn hắn vẫn là có chút kinh sợ cùng bị mê hoặc vì gương mặt quá mức tuấn tú kia. Trong lòng hắn đặc biệt nóng khiến cô đổ mồ hôi, áo cô sau lưng cũng ướt đẫm. Cô bị hơi thở của hắn phà vào mặt khiến cô sợ hãi mà nhắm mắt, cả người sụi lơ không còn sức lực mà vùi đầu vào lồng ngực hắn, nhưng nhớ lại hắn vừa rồi ác độc xém giết chết cô bởi khói thuốc của hắn thì lại khiến cô muốn cào rách mặt hắn. Hắn ngược lại cười thích thú khiến thư ký có chút không tin.

Là hắn đang cười thật sao? Dường như đi theo hắn suốt 5 năm, nhưng số lần thư ký thấy hắn cười qua là có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà hôm nay vì Lăng Khấu Thiên mà hắn phá lệ cười!

- Mở mắt ra. Tôi không xấu đến mức không vừa mắt.

“Tích Lãng anh mà nhận xấu chắc tôi đã trở thành hoa hậu lâu rồi.” Nhưng sau đó cô lại thấy không đúng vì chắc đến vòng xử trí thì cô rớt mất rồi! Nhưng lại thấy thích câu nói đùa vừa rồi. Cô mở hờ một mắt, sau đó mới mở ra hoàn toàn, cô như một chú mèo đáng yêu trong lòng hắn, hắn quả thực đã có suy nghĩ đây không phải Lăng Khấu Thiên. Nhưng hắn vẫn chưa dám khẳng định, chỉ là đang ngày càng quan sát cô.

Theo như hiểu biết hắn thì Lăng Khấu Thiên trong mắt hắn sẽ có không có vẻ mặt mềm mại hay thẹn thùng thiếu nữ như thế, mà ngược lại là hoàn toàn cá tính khiến hắn không muốn đến gần. Mà hắn với Lăng Khấu Thiên không phải gặp nhau lần đầu nên thấy cô gượng gạo, hắn liền nghi ngờ ngay lập tức.

- Lăng gia đã cho cô bao nhiêu tiền?

Hắn chỉ hỏi vờ như vậy để dò cô, cô thì có chút run rẩy. Sau đó là nổi cáu vì hắn là nguy cơ làm công việc cô mất đi.

- Cái gì? Anh nói gì?

Quả thực, Lăng Khấu Thiên thì là Lăng Khấu Thiên thôi.

Hắn rút lại toàn bộ nghi ngờ mà như dã sói tiến tới phủ lấy môi cô. Cô còn đang sợ sệt vì hắn đang có biểu hiện nghi ngờ cô, cô chưa kịp nói thêm thì hắn đã nhào tới hôn cô, cô trợn tròn mắt vì đây là nụ hôn đầu đời của cô. Cô còn chưa xác định đối tượng thì cô đã bị hắn chiếm lấy một cách bá đạo và ngang nhiên như vậy, cô uỷ khuất không thể chấp nhận được, cô liền mạnh tay đẩy hắn, ngược lại hắn càng mạnh bạo và cắn môi mềm của cô khiến cô đau đớn nhưng một tiếng đau cũng không thể phát ra.

Hắn không bị cô đẩy mà xê dịch chút nào, hắn đẩy đầu cô như thể muốn cô tan chảy. Lưỡi hắn đi sâu vào khoan miệng thơm tho của cô mang mùi hương thuốc lá mê người mà khuấy đảo, lưỡi cô bị hắn kích thích đến tê dại.

Cô bây giờ chỉ còn suy nghĩ “Thì ra nụ hôn đầu của cô lại mạnh bạo và...mỏi hàm như vậy!”

Cô nhắm mắt, không còn kháng cự nữa, mặc nhiên hắn muốn làm gì thì làm, hắn thấy cô ngoan ngoãn thì càng vừa ý, ôm chặt cô. Hắn cảm thấy như muốn điên dại và bất ngờ với chình mình vì hắn rất lâu đã không thấy sự ham muốn ở nữ nhân nhưng khi nhìn thấy cô thì nó đã hoàn toàn mạnh mẽ trỗi dậy.

Hắn mút môi cô như viên kẹo ngọt ngào, cũng cắn nó không hề nhẹ. Khiến hai cánh môi cô sưng đỏ, phù lên một mảng rõ rệt. Cô cảm thấy đau nhức thì đưa ngón tay lên, chạm nhẹ vào môi thì đau khiến cô xuýt xoa, cô không dám chạm đến lần nào nữa mà trừng mắt với hắn. Hắn tiện tay vén một vài sợi tóc loạn ướt trên trán cô, gương mặt trắng mịn cùng đôi mắt phượng to xinh đẹp nhìn chầm chầm hắn khiến hắn có chút chột dạ.

Tôi lầm bầm lầu bầu “Hắc hắc... Kiểu này chắc không dám khép môi cả tuần đâu.” Hắn loáng thoáng nghe thấy thì khoé môi giật dữ dội, cô chịu đau còn phải chịu hắn cười nhục mạ cô, cô càng tức giận mà mới chú ý đến cô là đang ngồi trong lòng hắn, cô có ý định dời đi thì hắn đã trụ cô lại mạnh mẽ.

“Rốt cuộc anh ta muốn cái gì? Tên Tích Lãng vô nhân tính. Hừ... đừng tưởng tôi sợ anh, trong tay tôi không có gì nên tôi càng liều mạng đấy.” Cô tức tối ngẫm nghĩ, không dám thốt thành lời, dù sao cô vẫn là không nên chọc giận hắn vì chọc giận hắn thì người chịu thiệt chỉ có cô mà thôi. Nên cô không dám kháng cự mà ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, chỉ có mặt cô vẫn đỏ như vậy.

Hắn thấy rõ trong con ngươi cô có do dự toan tính, đây chính là điều anh không thích. Hắn nhìn cô liền thấy sự suy ngẫm mọi lúc mọi nơi của cô, hắn thích người phụ nữ bên cạnh hắn phải luôn thoải mái.

- Lăng Khấu Thiên! Đừng căng thẳng. Tôi căn bản không thể ăn thịt em.

Nhìn cô khuynh nước khuynh thành thì anh càng mềm lòng đi, phá lệ dừng chơi trò cứng mềm với cô mà đi giảng hoà với cô.

“Bang...bang”, đầu óc cô rối loạn, là hắn đang trấn an cô, hắn kêu cô đừng căng thẳng không an ủi thì bảo là dạng gì đây? Tim cô bỗng đập mạnh, cô muốn che dấu nhưng không thể.

Tay cô hiện tại hắn buông ra, không biết để đâu cho phải, lúng túng thì hắn liền cầm lấy tay cô mà đặt lên vai hắn, khiến cô càng cúi đầu vì căng thẳng và không ngờ rằng Tích Lãng lại có một mặt lãng mạn như vậy.

“Đây là giấc mơ, mày không cần tỉnh cũng được Hy Hy.” Vì đối với cô trong mơ, cô mới có người ngoài phá lệ quan tâm cô như vậy, từ ngỡ ngàng cô chuyển sang cảm động buồn bã. Vì sự biến hoá thất thường của cô khiến hắn lúng túng mà không biết làm gì cho phải.

Con ngươi cô tràn đầy nước mắt, lúc nào cũng có thể rơi xuống! Nhưng cô đã nhanh nuốt nó xuống, hiện tại trong con ngươi cô chỉ tràn ngập hình ảnh nam nhân tuấn tú đến bức người trước mặt. Nhưng cô lại có chút nuối tiếc vì cô có thể ở bên hắn như hiện tại thì chỉ có ở trong thân phận “Lăng Khấu Thiên” còn nếu cô trở lại thành “Lục Nan Hy” thì có mơ mộng thế nào cũng không chạm tới hắn. Hắn mãi mãi như các vì sao, cô chỉ có thể ngắm mà không thể với tới.

Cô liền muốn dành tặng cho bản thân một cái tát cho tỉnh tảo vì cô đã quyết sống quyết chết là sẽ không bao giờ mềm lòng với Tích Lãng, cô chỉ có 1 năm để hoàn thành công việc! Cô không nên quên điều quan trọng này đâu.

“Lăng Khấu Thiên” là viên kim cương được mài tinh xảo, chiếu ánh sáng lập loè, còn cô chỉ là cục bùn thấp kém, đen nhẻm. Cô nên biết thân phận hơn là luôn so sánh. Cô cũng không phải ăn không ngồi rồi nhàn hạ. Mặc dù không làm tay chân nhưng cô làm việc trí não cùng tâm tư cảm xúc.

Cô lại yên lặng mà trầm ngâm suy nghĩ, hắn rốt cuộc nhìn không ra, cô là thế nào mà lại hỡ một tý thì liền nghĩ ngợi say mê. Dáng vẻ vô cùng khiến hắn “mất kiên nhẫn“. Hắn nhìn lên đôi môi mọng đỏ bị hắn gặm sưng đỏ, hương vị ban nãy có bao nhiêu ngọt ngào! Cùng chiếc lưỡi nhỏ nhắn kia ngây ngốc đáp trả anh. Nhìn bộ vest công sở cô mặc trên người, dáng vẻ gầy được tôn đẹp mắt khiến hắn càng muốn cô thoát phục hết thảy. Môi miệng hắn bỗng trở nên vô cùng khô khốc khó chịu.

Cô chỉ lo suy nghĩ mà không nhận ra, ánh mắt hắn nhìn cô đã biến hoá nhiều, trở nên si dại! Sau đó lại lại là trầm tư, trong lòng hắn nhiều tự vị khó đoán. Hắn nhẹ se se ngón tay vào nhau như thói quen mà nhìn ngắm cô một cách không che dấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.