- Theo tôi thấy, hiện tại thu nhập của công ty vẫn đứng yên một chỗ, không biết suy nghĩ của cô Lăng như thế nào?
Cô lúc đầu có chút phản ứng chậm chạp vì cô đọc tờ liệu và suy nghĩ bâng quơ. Khi nghe đến cô Lăng, cô vẫn không để ý như thể đang hỏi ai chứ không phải cô, đến khi cô nhớ lại, hiện tại cô là Lăng Khấu Thiên, người đối diện bảo cô Lăng thì là nhất định là đang nói với cô rồi.
Cô ngại ngùng, đứng lên rồi lại ngồi xuống vì nhìn thấy nụ cười khiếm nhã xung quanh, cô cảm thấy có chút run rẩy, cô đoán chắc hẳn phản ứng ngu ngốc hiện tại đối với Lăng Khấu Thiên là hoàn toàn không hợp nên cô nhanh chóng cười nhẹ một cái, mím môi mà nhìn Lăng Mạc.
Cô thấy gương mặt anh tú của hắn cười nhẹ một cái, gật đầu. Lại gật đầu? Nhưng cô lại thấy tự tin hơn.
“Lục Nan Hy, mày làm được, mày làm được, mày là siêu nhân, mày là siêu nhân. Cố lên!”
- Tôi cảm thấy, chúng ta nên cải thiện hơn. Làm việc chăm chỉ hơn nữa, thì chắc chắn tình hình tốt hơn. Tập đoàn Lăng thị chúng ta đứng đầu về công cuộc đổi mới, chưa chắc chúng ta sẽ để tình hình hiện tại chiếm lĩnh lâu. Lăng Khấu Thiên tôi chắc chắn điều đó.
Giọng điệu cô không chút nào uy nghiêm nhưng lời lẽ có tính hiệu quả cao nên đã đỡ được cô trong thế khó hiện tại.
- Kết thúc cuộc họp.
Kể cả khi đã giải quyết xong, cô vẫn còn run ở cánh môi. Cơ thể cô nóng hổi phừng phực. Tâm trí hoang mang vô cùng, gương mặt xinh đẹp thêm chút mong manh yếu đuối càng thuận mắt người nhìn.
Ông Lăng lúc này mới mở miệng cứu cô một bước. Lúc đầu, nghe có người hỏi ý kiến cô, ông cũng không kịp lau mồ hôi rịn trên trán. Ông cũng là đang gấp gáp muốn kết thúc cuộc họp này.
Cô nghe thấy kết thúc thì vui sướng như điên mà không màng mọi thứ, gom đồ rồi bước ra khỏi phòng họp đầu tiên. Khiến mọi người thắc mắc mà nhìn theo cô. Không phải thường ngày Lăng Khấu Thiên là người cuối cùng ra khỏi cuộc họp cùng ông Lăng sao? Với lại một người mạnh mẽ hiếu thắng như Lăng Khấu Thiên thì ban nãy chắc chắn đã thể hiện quyền hạn của mình rồi.
Có đi ra ngoài, cả sau lưng cô cũng không dám quay đầu, tấm lưng cô ướt đẫm mồ hôi. Cô liền chạy đi tìm thang máy để đi xuống bên dưới. Tầng 30 này quả thực rất cao, cô nhìn xuống mà hoa hết cả mắt.
Cô chạy vòng vòng vẫn chưa thấy thang máy thì cô quyết định đứng tại chỗ mà từ từ nghĩ cách thì đã thấy thư ký lúc đầu hớt hải chạy đến tìm cô. Cô mới vui vẻ mà nắm tay thư ký, vui vẻ như một đứa con nít đi lạc được người lớn tìm thấy.
- Cô Lăng, cô...?
Thấy được ánh mắt khó hiểu của thư ký thì cô nháy mắt hoảng hốt mà đẩy tay cô ta, lạnh lùng như cũ, mặc dù tim cô đang đập rất nhanh.
- Đi thôi, thư ký Tần.
- Vâng.
Thư ký thấy cô lại lạnh lùng như mọi ngày thì không mảy may để ý nữa mà đi trước cô dẫn đường.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không biết chỉ trong một buổi sáng mà cô đã thở phào bao nhiêu lần, cảm giác như trở về từ cõi chết. Có ngày như này mãi cô sẽ đột quỵ tại chỗ mất. Không chừng sau này về chung nhà với Tích Lãng cô sẽ chết nhanh hơn!
Cuối cùng trước mắt cũng thấy chiếc Roll Royces rồi! Đây là thứ khiến cô luôn vui vẻ khi nhìn thấy vì cô biết nó là cái kết của các thử thách đối với cô.
Tiểu A vừa mở cửa, cô định vọt luôn lên xe nhưng phía sau lại có tiếng gọi.
- Lăng Khấu Thiên.
Giọng điệu uy nghiêm vô cùng, mang theo sự ra lệnh là tám phần, nhưng như phản xạ tự nhiên, không đúng tên cô thì cô liền không quan tâm đến, cô đã sợ hãi lắm rồi cô chỉ muốn trở về nhưng lại bị Tiểu A ngăn lại. Cô nhíu mày muốn nổi cáu, nhưng cô lo lắng vì nam nhân lại to gan dám nói ra tên họ Lăng Khấu Thiên như vậy, nửa muốn quay đầu nhìn và nửa không. Nhưng rốt cuộc cô không thể lơ vì Tiểu A vẫn không tránh để cô lên xe nên cô đành mím môi bất an mà chậm chạp quay đầu.
Người đập vào mắt cô là ai mà khiến cô như muốn ngất thế này? Không ai khác, tổng tài trong truyền thuyết, siêu phàm hơn người Tích Lãng. Hắn cả người vận tây trang cắt may vừa vặn, khí soái cùng tôn quý tỏa ra mạnh mẽ từ hơi thở và tận xương tuỷ.
Đây là bộ dạng “kim cương vương lão ngũ”*.
(*) Chỉ những người đàn ông độc thân, giàu có, tài giỏi.
Oan gia! Người cô không muốn gặp nhất đã xuất hiện rồi, nhiệm vụ của cô thật sự bắt đầu.
Quả thực hắn rất đẹp trai, cô như muốn thét lên “soái ca ca” nhưng cô đã kịp ngăn bản thân lại. Nhìn trên TV đã tuấn tú nhưng bên ngoài càng tuấn tú hơn. Hắn có làn da bánh mật khoé khoắn, môi bạc mím chặt, sóng mũi cao tinh tế, tuấn tú và quyến rũ chết người. Bước từ chiếc BMW xuống thì càng thu hút ánh mắt người nhìn. Đôi chân thẳng tắp, cao hơn cô chắc tận hai cái đầu. Cô mà đứng bên cạnh hắn thì như thể bị cột đình cao che mất.
Cô quíu cả chân, không nhìn hắn ta nữa, chỉ là thân ảnh cao lớn, đầy khí phách tiến gần cô. Cô liếc mắt Tiểu A cầu xin, ánh mắt cô hằn lên đầy đáng thương như thể “Cho tôi lên xe đi mà, làm ơn.”
Nhưng đối với cô như vậy, Tiểu A vẫn một mực không cho cô lên xe. Cô cứng đờ người mà đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Trước mắt một đoàn như vậy việc xảy ra, Tích Lãng nhíu mày chặt, Lăng Khấu Thiên có gì đó kỳ lạ. Tích Lãng vươn các khớp tay thon dài nắm chặt eo cô mà kéo đến gần hắn.
Mùi hương nước hoa nam tính xộc vào mũi khiến cô có chút khó chịu mà hắc xì một cái, cô chới với xấp ngã nên nắm chặt góc áo hắn, xong sẵn tiện lau mũi cô ướt nhẹp nước mũi đang chảy xuống mà không mảy may nghĩ ngợi gì.
Hắn bệnh sạch sẽ tái phát, liền đẩy cô ngay lập tức như thể một thứ gì đó dơ bẩn, thư ký bên cạnh hắn, sợ hãi vô cùng mà tiến lên thay áo khoác ngoài mang theo dự bị cho hắn, nếu không hắn sẽ bốc hoả mất. Nếu hắn mà bốc hoả thì cả Tích thị sẽ mệt mỏi đến mất mạng.
Hắn nhìn cô chán ghét vô cùng. Còn cô thì bị hắn đẩy thật mạnh, cô chưa kịp thích ứng, té sõng soài trên đất, cô còn chưa tin tưởng hắn đẩy cô như vậy, ngồi lì đó mà ngơ ngẩn với những chuyện trước mắt thì Tiểu A đã tiến lên đỡ cô, thì thầm vào tai cô “Nên cẩn thận hơn một chút, Tích tổng sợ nhất là dơ bẩn, tôi nghĩ cô có lẽ đã đọc xong những gì tôi đưa rồi chứ, Lục tiểu thư!”
Cô nghe Tiểu A nói xong thì bặm chặt môi, trong đầu lại hiện ra cảnh cô hết nằm xem TV rồi ngủ thì liền đỏ mặt.
“Tôi còn chưa xem đến nửa trang.”
Nhưng cô không dám nói, mau mau đứng thẳng người, xoay ánh mắt không hài lòng về phía Tích Lãng cao cao tại thượng đứng kia, như một đấng tối cao bậc nhất.
Cô thấy hắn toả sáng vô cùng. Là một người chắc hẳn hoàn hảo nhất vì hắn chiếm lĩnh hết về cái đẹp, sự nghiệp, quyền lực đều là bậc cao nhất. Hắn từ trên nhìn xuống bên dưới. Có lẽ sẽ có rất nhiều nữ nhân muốn leo lên giường hắn nhưng cô thì không đâu. Cô còn dạo trước nghe nói thứ tiêu khiển của hắn là mỹ nhân. Cô liền thay đổi cái nhìn.
Cô chỉ có một năm, sẽ không vấn đề đâu!
Cô ngay ngẩn suy nghĩ thì liền bị Tích Lãng lên tiếng đánh gãy suy nghĩ, giọng điệu hắn đã thay thành tức giận, khí lửa phừng phừng.
- Đến đây.
Cô ngỡ ngàng, nhìn hắn như chờ trồng, hắn không giận cô?
Cô như thể nghe đến liền không dám kháng cự, nhìn sâu vào con ngươi hổ phách của hắn thì sợ vô cùng, run rẩy như con mèo mà đối với sự nguy hiểm của hắn. Sự mị lực thoát ta từ lời nói, khiến cho ai nghe cũng không thể kháng cự mà quy theo vô điều kiện.
Cô bị Tiểu A đẩy vì Tiểu A thấy cô cứ chôn chân tại chỗ, đến hắn cũng sợ Tích Lãng, bị khí phách của hắn đè ép xuống.
Cô khóc không ra nước mắt, nắm chặt vạt áo bản thân, đầu mũi cô vẫn còn hương thơm của hắn khi cô dùng áo của hắn để “lau mũi” ban nãy. Cô cũng có chút xấu hổ nên không tiếp tục đứng đó mà bước từ từ chậm chạp đến gần hắn.
Hắn không có thời gian để chờ đợi nên hắn càng thể hiện sự không nhẫn nại, mày kiếm đẹp ngày càng nhíu mặt.
- Tích Lãng, e...m em xin lỗi, e..m
Cô tính bảo cô sẽ đền cho anh nhưng khổ nổi tiền đâu cô đền, một cái áo của hắn cô có làm công cả đời cũng không đủ, trừ phi lương cao, có lẽ sẽ có thể trả cho hắn. Chắc chắn khi cô hoàn thành công việc này, cô có tiền, cô sẽ đền hắn sau.
Cổ tay cô bỗng bị nắm lấy đau nhói như muốn bóp nát xương cô, khiến cô nhíu mày, có chút xuýt xoa mà hít vào bụng toàn khí lạnh nhưng không dám rụt tay về, cả người chật vật vì hắn kéo cô mạnh bạo lên xe.
Tiểu thư Lăng gia bị như vậy thì còn mặt mũi nào nhưng người thực hiện là Tích Lãng cho nên hào quang đến hứng không kịp. Nên cô nhất quyết phải cắn răng chịu đựng, đây chỉ mới là bắt đầu đối với cô.
Hắn cho cô ngồi bên kia cửa sổ, còn hắn thì bên này cửa sổ, đôi chân dài vắt hình chữ ngũ 五, dáng vẻ thanh cao vô cùng. Khoảng cách giữa cô với hắn coi như thích hợp. Cô nhìn ra ngoài đến Tiểu A, Tiểu A gật đầu với cô.
Cô đã tiếp xúc với người Lăng gia bao lâu đâu, nhưng cái gật đầu của họ cô đều hiểu rõ. Trong đầu cô, cái gật đầu đó vô cùng đơn giản, nó có ý nghĩa là bảo cô làm chuyện đó đi, hay là cố gắng làm cho tốt.
Cô cười khổ trong lòng, ngồi định vị cho ngay ngắn rồi một mực nhìn xuống thảm lông dưới xe, không nhìn loạn nữa.
Hắn nhìn điệu bộ cô không quan tâm nữa thì liền tức giận mà cầm một gói thuốc Anh, đưa lên miệng một điếu mà hút, không mở cả cửa sổ xe khiến khói ngày càng dày đặc, cô vẫn gan lỳ ngồi đó không kêu ca, cay mắt thì cô nhắm mắt, nhưng ngày càng không chịu được nữa cô ho sặc sụa đáng thương đồng thời hét lên.
- Mở cửa sổ mau! Muốn giết tôi chết sao?