Lục Nan Hy thực sự thừa nhận hệ thống Tích thị làm việc quá mức đáng sợ, đến phần tử nhỏ như cô, cũng chẳng thể bỏ qua. Cô vừa về nghỉ ngơi ở nhà chưa quá nửa ngày, đã có phong thư gửi đến tận nhà.
- Mễ Mễ, có lẽ tớ phải quay lại làm việc rồi, chắc hẳn ngày mai có khả năng.
- Không được, không được....phong thư có gửi đến cũng không được...
Vừa nói qua, còn chưa kịp nuốt xuống nước bọt, liền bị tay Tuệ Mẫn Mễ xua ngang phản đối một cách kịch liệt, trên tay cô cầm hộp sữa chua dâu giải mát mùa hè cũng bỏ xuống luôn thể. Đi đến cạnh đầu giường, Âu nước ấm đặt bốc hơi một chút chắc cũng đã nguội nguội bớt ẩm, liền vắt khô mà chườm cổ Lục Nan Hy, giây sau tiếp lau nhẹ mặt mày, chăm sóc không thua y tá ở bệnh viện, cô dám chắc đó!
Cô còn quên mất, chuyện bệnh tình hay rõ hơn, cô chưa có kể cho Tuệ Mẫn Mễ nghe và cô cũng không chắc bản thân thực sự muốn chia sẻ chuyện này cùng ai. Nhưng sau bao nhiêu chuyện, chẳng nhẽ, Tuệ Mẫn Mễ cô cũng đề phòng ư? Nếu vậy, còn ai để tin tưởng nữa đâu.
Lục Nan Hy đưa tay mềm mại gỡ lấy đi khăn trên tay Tuệ Mẫn Mễ vắt nóng mà đỏ đi. Còn chưa mở miệng, trong lòng đã như muối xát mà hàn quang trước hết. Tuệ Mẫn Mễ ánh mắt kỳ lạ nhìn Lục Nan Hy không rời mắt, đặc biệt đôi mắt buồn đối diện làm cô muốn mở miệng an ủi cũng khó khăn, cắn môi mà đợi Lục Nan Hy phản ứng tiếp theo để cô biết đường mà “chữa cháy“.
- Mễ Mễ...tớ...đứa bé trong bụng tớ...mất rồi...
- Sao?
Tuệ Mẫn Mễ gần như hét lớn, như không thể tin được, hai tay thon dài nắm lấy vai cô mà lắc lư mạnh, không kiêng dè cô yếu ớt như giây trước nữa.
- Cậu nói...cậu mang bảo thai, sau đó mất đi?
Cả một buổi tối, Lục Nan Hy mang hết tất cả những khó chịu, ủy khuất trong lòng, từ đầu đến cuối, cô đã chịu đựng thế nào trong suốt thời gian trở về, chưa quá phần nửa của năm, mọi chuyện suy diễn từ vui vẻ đến thăng trầm, đều vứt bỏ hết thảy. Vì Tuệ Mẫn Mễ là hoạt náo, tinh nghịch, mạnh mẽ cho nên việc đau lòng thể hiện ra ngoài cũng là quá khó cho nên việc nhìn cô vô cảm, đối Lục Nan Hy trong lòng cô tự biết Tuệ Mẫn Mễ như thế nào cảm xúc.
Lục Nan Hy bị bộ dạng của Tuệ Mẫn Mễ mà dần không còn chảy nước mắt nữa, cô quyết nhất định phải mạnh mẽ, nước mắt là thứ cô không cần nữa.
Chiếc gối mềm cô ôm trong lòng, đã bị nhàu nặn bề mặt nhăn nhúm không nhìn ra hình dạng rồi. Biết bản thân, không thể chịu đựng quá lâu, nhưng để kể hết như vậy, lặp lại một lần nữa, chạm đến miệng vết thương rỉ máu, thực lòng không muốn.
“Au: -.- bà cũng kể hết rồi, không muốn chỗ nào nữa aa?
Lục Nan Hy: Dừng lại! Đấy là lời văn của bà, ta đâu có nói câu nào không muốn?
Au: “....“.
- Hy Hy, đưa phong thư cho tớ, ngày mai nhất định tớ đến Tích thị náo loạn một trận, quẳng phong thư xui xẻo ám khí chặn trước cửa cho bỏ làm ăn, cậu cũng không cần phải dồn ép đến cái nơi quỷ quái đó chôn chân làm việc...
Thấy Tuệ Mẫn Mễ dựng dựng tức khí, giây sau cô liền hối hận bản thân đã kể quá nhiều, mắt chớp chớp vô tội, môi mím chặt, tay vẫn chăm chỉ nhàu nặn gối trong lòng.
“Au: Hừ...ta biết chuyện này thế nào cũng xảy ra mà...
Lục Nan Hy: “....“.
- Mễ Mễ, tớ...tớ yêu anh ta...có phải tớ...hèn hạ lắm không? Cậu đừng nghĩ tớ yêu vì hầu bao, địa vị....
- Không có, tớ tuyệt một chút cũng không có. Nhưng cậu biết làm sao không? Thế giới của Tích Lãng cùng chúng ta, rất khác nhau, thậm chí xoay mòng mòng vẫn không kịp tốc độ anh ta hướng tới. Cậu bỏ qua những cơ hội tìm hiểu một mối quan hệ mới, cuộc sống mới, có đáng không?
- Nói tới nói lui, các cậu vẫn thông đồng nhau nói tiếp cho Phong Đường Minh?
Lục Nan Hy bị ám ảnh, sao phải suốt ngày cứ người này đến người kia xung quanh cô đều đề cập Phong Đường Minh không biết nhàm chán là cái quái gì. Tuệ Mẫn Mễ nhớ lại, tuần trước, trước khi đến bệnh viện thăm cô thì Quân Quyết Hiêm gọi đến, có nói là Phong Đường Minh từ phim trường nghe tin Cầm Như hốt hoảng thông báo thì không nhịn được hết cảnh quay mà bỏ đi ngay lập tức khiến phải đền bù số tiền lớn vì thời gian lãng phí sau của đoàn phim. Chính cô cũng không biết Cầm Như làm sao mà biết được chuyện đó nhanh như vậy, nhưng thầm nghĩ anh chắc hẳn yêu thích Lục Nan Hy thật lòng rồi, cho nên không ngại đánh cuộc gọi địa chỉ qua. Sau đợi Phong Đường Minh ra cửa, cô mới nối tiếp vào.
Thực lòng sau khi nghe cô tâm sự, Tuệ Mẫn Mễ liền muốn đánh chết tên đàn ông đáng ghét lãnh nhạt kia. Xem nữ nhân không ra gì, chơi đùa như thú vui không hơn không kém. Trong mắt cô, không bằng một “thùng rác di động“.
Nghe Lục Nan Hy nói đến chỗ hiểm, tự động Tuệ Mẫn Mễ láo liếng mắt đẹp.
- Chỉ có Phong Đường Minh? Cậu thầm tương tư thì có, suốt ngày Minh Minh....ý tớ là Lăng Thanh, thiếu gia hào quang ấy!!!
Nhanh nhẹn quẳng lúng túng đi nhanh chóng, thay vào bằng hành động trêu ghẹo Lục Nan Hy làm cô lại đỏ mặt lần nữa.
- Nhìn cậu, nhiều hay ít, cũng đều có để tâm anh ý. Can đảm nói không có đi?
- Ừm thì không có.
- Miệng cậu, ăn mười củ hành cũng chưa bong.
Liếc mắt, đồng hồ chạm đúng 4h, nói bâng quơ nãy giờ cũng gần sáng hửng, để ý đến, mắt Lục Nan Hy chống chịu không nổi nữa, đầu muốn ôm ấp gối, mắt muốn nghỉ ngơi, liền một cước mang mền đắp toàn thân, không hề để mắt đến lời Tuệ Mẫn Mễ bên tai không thiện ý chút nào.
- Tớ buồn ngủ quá, beng beng, đến giờ đi ngủ rồi.
- Này, cậu làm tớ mất ngủ, nghe cậu kể sự đời xong, lại muốn bỏ mặt tớ đi ngủ. ĐỪNG HÒNG!! Mà tớ nghe không lầm, cậu có số tiền không nhỏ từ việc đó nhỉ? OK, để chuộc lỗi, ngày mai cậu bao tớ ăn uống là được rồi.
“......” đù...
Dinh thự Ngự Tây trong ánh bình minh nhoáng lấy một màu đen u tối, hầu nhân tán loạn nhau sợ sệt, mặt mày tái xanh tái mét, giây sau, cảnh sát nhân kéo đến, người dân xung quanh hiếu kỳ tụ lại chật hết cả đường, khiến xe cấp cứu cùng xe điều tra ùng tắc không thể nào chen qua được, đợi bảo vệ dân sự tản đi bớt mới có thể đưa chân vào.
“Ò....oé....ò....oé” inh ỏi nổi bật.
Trong số viên cảnh sát, còn có cả hình bóng Doãn Dĩ Vương vô cùng nhàm chán, như thể bị ép buộc đến nhận việc.
Thi thể bị cắt cổ tay ngâm trong nước nóng được phát hiện là Trầm Phương Lan, ngoài ra trên người bà không có dấu tích nào cho thấy bị hành hạ hoặc ám sát cả, có thể minh chứng đây là vụ tự sát không nhân chứng, chứng thực.
Nhưng để mà kết luận thì là quá sớm, nên cảnh sát viên bắt đầu tra hỏi từng hầu nhân, ai nấy cũng nhiệt tình khai báo, thu thập được, từ một hầu nhân rõ nhất, cô là hầu nhân được bà tin cậy nhất, cho nên mỗi sáng sẽ đánh thức bà vào buổi sớm, bà có sở thích ngắm hoa và uống trà vào mỗi sáng, với lại, có nhiều phu nhân trạc tuổi bà, đi tập thể dục ngang qua không thiếu, cho nên đôi lúc tán gẫu vui vẻ.
Cũng như mọi ngày, nhưng đi vào phòng lớn, hơi lạnh khác thường phả vào mặt làm cô run rẩy, bật đèn thì trống huơ trống hoác, lục tung khắp phòng cũng không có, bắt đầu mở rộng tìm ở phòng thay đồ bên cạnh nối tiếp, sau mới vào toilet vì lờ mờ nghe thấy tiếng nước chảy nhỏ giọt xuống nền gạch mang tiếng thăm thẳm xa xôi, hầu nhân có chút trùng bước đi. Đá bật cửa, thì thấy bà ngồi bẹp trên nền ẩm ướt, đầu gục vào chậu nước nhuộm đỏ au không ngừng tràn, cả người lạnh ngắt không còn chút thân nhiệt khi cô cố gắng lay bà dậy. Sau hét toáng lên, toàn bộ hầu nhân đặc biệt chạy đến, có một số trấn tỉnh mà gọi cảnh sát viên cùng cấp cứu đến hỗ trợ.
- Trước đó, trong nhà có ai khác ngoài hầu nhân các cô không?
Giọng điệu cảnh sát viên trầm thấp, mang cho người khác cảm giác áp đặt, làm hầu nhân rụt người lại.
- Vâng, trong nhà không còn ai khác.
- Bà ấy có thường lui tới với ai không? Ý tôi là lui đến nơi này.
- Có hai người thường lui tới, đều là trung niêm tầm tuổi bà. Theo tôi được biết một là tình nhân, còn hai là anh em gì đó của bà ấy.
Hỏi xong, hầu nhân này được điều đến lấy thông tin nghi phạm, đến hầu nhân khác lại bị tra khảo. Trong vòng ước chừng nửa tiếng sau, với năng suất cùng mở rộng phạm vi nhanh chóng, hai nghi phạm đã được điều đến.
Lĩnh Ngộ Bắc được cho là tình nhân của bà, bề ngoại xộc xệch, lượm thượng râu ria, nam tính không thiếu, nhưng ánh mắt lại ôn như hiền lành không ngờ đến được, tạo cho người khác cảm giác thoải mái, không chút hoài nghi. Ông đến cũng không có bài xích gì, hoàn toàn hợp tác. Nhưng điều khiến viên cảnh sát nghi ngờ là ông không hề biểu hiện lo lắng hay sốt ruột, mà ông biểu thấy bình thường vẻ mặt.
Trầm Bình Minh được cho là anh của bà, ngược lại, ông lại rất thể hiện đau lòng, ánh mắt đỏ ngầu như muốn khóc nhưng là cố kìm hãm nước mắt.
Gần cả tiếng đồng hồ, thông tin khai thác từ hai người này cũng không có gì khả nghi, cho nên bắt đầu điều đến gia đình riêng của bà.
Lục Nan Hy vì gần sáng mới ngủ cho nên không đủ giấc ngủ là khó mà tránh được, cho nên thời điểm cánh sát viên gọi đến, cô không thèm trở người tìm điện thoại, bỏ lỡ tầm hai cuộc sau mới nhấc máy.
- Alo.
Giọng điệu ngáy ngủ trong điện thoại không trách được viên cảnh sát nhìn nhau bối rối.
- Chúng tôi gọi điện từ lực lượng cảnh sát đặc vụ toà chính Bắc Kinh. Được biết rằng, cô là con gái của bà Trầm Phương Lan nên chúng tôi muốn mời cô di chuyển đến dinh thự Ngự Tây lập tức để cùng hợp tác điều tra.
Lục Nan Hy còn tưởng mình nghe nhầm, nhìn lại màn hình điện thoại sáng đèn, dụi mắt một cái mới dám tin tưởng. Bắt đầu tỉnh táo một chút, giọng liền thay đổi, mang một chút lễ phép.
- Xin hỏi là điều tra cái gì vậy ạ?
- Bà Trầm Phương Lan được nghi vấn đã tự sát vào rạng sáng hôm nay. Mời cô mau chóng di chuyển đến hiện trường điều tra.
“Bang...” mém rớt khỏi điện thoại trên tay. Bà tự sát ư? Cô tự hỏi mình, mắt trợn khó coi, đa phần sợ hãi. Cắn chặt môi, nước mắt bật chế độ tự động sướt mướt, mà mau chóng rời khỏi giường. Tuệ Mẫn Mễ không biết sáng sớm đã đi mất tăm nơi nào nên cô phải bắt xe bus nhiều trạm mới có thể ra đến trung tâm thành phố.
Bước chân cô vội vàng từ xa, ánh mắt đã sớm đỏ ửng, vì trời xe lạnh nên hai bên má cũng đỏ ửng, sương còn chưa có tan hết, dày đặc màn trời như bao phủ màn đêm khắp Bắc Kinh xinh đẹp tráng lệ. Nhìn Ngự Tây từ xa, đông đúc người chen lấn, tiếng còi hú khiến người ta bàng hoàng cùng xe lớn xe nhỏ đậu lê dài sân lớn làm cô có chút rụt chân lại.
- Mọi người cho tôi qua một chút...cảm ơn....cảm ơn...
Chen qua hàng chục người, đến cổng lớn vẫn chưa hoàn thiện đi vào. Bởi những bảo vệ dân sự chắn ngang, cô không kìm được mà hấp tấp muốn vào ngay.
- Tôi là người thân của nạn nhân, cảnh sát viên gọi tôi đến hợp tác điều tra.
Bảo vệ dân sự nhìn nhau, thông báo đến cảnh sát bên trong, xong nhận lệnh mới dám chấp thuận cô tách biệt đám đông mà ngoại lệ bước vào. Ngang qua một xe lớn đặc biệt hoành tráng, ngồi ngự bên trong nghịch điện thoại khiến cô có chút ác cảm, suy nghĩ đến đây là nơi nào mà anh ta lại rảnh rỗi đến như vậy. Cố gắng ngước nhìn một chút, chính Doãn Dĩ Vương cũng phát giác ra có ai đó đang đứng ở gần mình, anh xoay người, cô lại đang nhảy nhảy điệu bộ khó coi, nhìn đến mặt nhau, cô thầm xấu hổ bỏ đi vào bên trong, còn anh thì nhìn sau bóng lưng cô nhíu mày, chẳng phải là Lăng Khấu Thiên sao? Doãn Dĩ Vương đưa mắt soái khí nhìn ngó xung quanh bên ngoài, tìm kiếm Tích Lãng nhưng mãi cũng không thấy. Nhưng là tò mò hơn, Lăng Khấu Thiên với cái này liên quan ở đâu, cho nên cũng xuống xe ngang nhiên, đi vào theo sau.
Cảnh sát viên nhìn thấy Doãn Dĩ Vương thì mau chóng xếp hàng ngay ngắn, một tay làm động tác thuần thục nghiêm túc bộ mặt chào theo kiểu quân đội răm rắp. Không khí khó thở không tưởng tượng được, anh thì lại như bình thường, gật đầu một cái, sau ngồi ở bàn lớn phía sau, mắt dõi theo bóng lưng cô nhỏ nhắn run rẩy đối mặt cảnh sát viên khác lấy lời khai.
Theo như anh được biết, quả thực dinh thự Ngự Tây là thuộc quyền sở hữu của Lăng gia, nhưng Lăng Khấu Thiên cùng nạn nhân bên trong, thì có quan hệ gì? Đến Tích Lãng cũng không thấy bóng dáng. Đến nửa giây sau, suy ngẫm hồi lâu, mới lờ mờ đoán ra được, thực ra nhạy bén anh không thiếu nhưng để chính xác hay không thì còn chưa biết chắc được.
- Theo như cô nói, quan hệ hai người không tốt cho nên đã rất lâu không gặp bà ấy?
Rõ ràng cảnh sát viên ràng ép vào thế mối quan hệ không tốt, cô còn đang suy nghĩ trả lời thế nào cho ổn thỏa, nghe tiếng bước chân dồn dập đi đến, thân ảnh già nua cùng người phụ nữ đồng tuổi bước vào khoác tay vô cùng thân mật làm cô chướng mắt, chẳng hiểu vì sao mà sóng mũi cay xè, cô biết bản thân không thể trách ai được nhưng mẹ cô chết, ông có cần phải dẫn bà ấy lại để cười nhạo hay không? Cô bất chấp là thiện ý hay ác ý đi nữa thì...sự thật ông bỏ mẹ con cô vẫn không thể thay đổi được, nó in sâu vào trong từng mạch máu của cô. Có chết cũng không quên được, người đàn ông đó cùng người đàn bà dơ bẩn kia đã phá hỏng mái ấm gia đình của mình.
Nghĩ như vậy, là Lục Nan Hy không còn ghét bà nữa sao? Nước mắt tự động tràn ra khỏi khoé mắt không che dấu, trong lòng như có kim chích đau đớn, cô sao có thể nỡ hận bà đâu, viên cảnh sát mặc nghiêm ban nãy cùng thay bằng bối rối.
- Tôi mong cô đừng nên đau lòng nữa, bởi thế nhân trên đời, sống chết có số cả.
- Nhưng tôi không chấp nhận được...bà tự sát. Các anh nhất định phải tìm lại công bằng cho mẹ tôi...
Giọng điệu cô nhỏ như muỗi kêu y hệt, tay quệt đi nước mắt mỹ lệ, hai gò má sướt mướt, tóc mai bay loạn, mỹ nhân trước mắt, viên cảnh sát không muốn chú ý cũng khó khăn, liền gật đầu lia lịa. Còn thầm quyết định, không giải quyết xong vụ án này thì nhất định không ngủ nữa.
“Au: ông này... bó tay. Bởi người ta nói anh hùng khó thoát khỏi ải mỹ nhân.”