Ở trước Tích Viên, đợt này tuỳ ý hầu nhân trang trí đèn đuốc nhưng là không quá phô trương, Tích Lãng mắt mở hờ hệt trên giường lớn, chăn che đi nửa người nhưng không ngăn được vẻ cuốn hút mỹ mạo toả sáng chói người, môi bạc mím chặt khó đoán. Tay chống lên bên cạnh làm hắn bộ dáng như đang ngồi thẳng. Mỹ nhân bên cạnh đã ngủ say, loã thể không chút lo lắng mảy may nào, nụ cười mê người trên môi còn chưa có thu hồi.
Sau cuộc hoàn ái không chút nào hứng thú, bình thường hắn sẽ ngủ ngay, đến trời sáng sẽ bỏ đi từ sớm, nhưng là hiện tại có nhắm mắt bao nhiêu lần vẫn không thể đi gặp chu công nổi. Mùi hương hoan ái cùng nữ nhân lạ làm hắn khó chịu, cho nên liền không một lời nào, quẳng lại chi phiếu, mặc vào áo mới rồi đi ngay lập tức.
- Đợi cô ta tỉnh dậy rồi dọn dẹp, tiễn khách.
Hầu nhân trực đêm, nhìn thấy hắn cũng rất ngạc nhiên, hắn mất ngủ ư? Mắt đẹp vô cùng mệt mỏi, lại còn động tác xoa thái dương liên tục, dù không ai dám đến gần nhưng tạo cho đối diện cảm giác muốn giúp hắn xua tan ưu phiền vô lý do cùng động lực. Ra đến sân lớn, hầu nhân sắp sẵn một hàng dài đưa tiễn, chỉ cần nhìn thôi là muốn đau đầu hơn.
Khi Tích Viên phía sau mất hút, Tích Lãng vẫn không biết được, chính xác bản thân muốn đi đâu? Hiện tại trời còn chưa có sáng hẳn, tối mịch thế này, nhìn đồng hồ điện tử từ khoan xe, điểm đúng 4h53. Nhưng một hồi dằng co, vẫn là trở về Cẩm Viên, đó chính là nơi...hắn không bao giờ ghét bỏ.
Dinh thự Cẩm Viên to gấp đôi Tích Viên, nhưng tối om như mực, đơn độc một mình lộng lẫy nguy nga giữa thành phố xa hoa, như tách biệt khỏi, không có một bóng người hầu nhân nào, từ lúc trước hắn đã sa thải hết thảy, chỉ còn người dọn dẹp theo ca theo ngày mà còn trụ lại. Đến sảnh, hắn đốt tay thon dài với mở đèn lên, trống rỗng lạnh toát chính là cảm giác thời điểm này. Không có người nào mong chờ hắn trở về hay còn có tiếng chào hỏi cho hắn cảm giác bản thân không cô đơn. Ánh mắt dần thay đổi đi, lê bước nặng nề lên lầu, hiện tại hắn có nằm giữa sảnh cũng chẳng ai có thể nhìn thấy được, tự do tự tại một cách nhàm chán.
Không thể đợi thêm mà tắm rửa ngay, cả khí của nữ nhân ban nãy còn dính nhớp nháp trên đùi hắn dơ bẩn. Tay chạm qua da thịt là không thể không có. Cả cự vật cũng mỏi nhừ, hắn không biết đã “chơi” qua nữ nhân thế nào? Nhưng khẳng định là đã rất kịch liệt cho nên hắn sức lực hoàn toàn trút sạch. Bụng kêu ầm ĩ nhưng không hề để tâm, tắm ra thì leo lên giường ngay lập tức, buồn ngủ đến mức bỏ quên thế sự.
- Tiến, em buồn ngủ quá, hay hôm nay ta dừng ở đây đi, qua chỗ em nghỉ ngơi...
Hỉ Yêu loan tay qua bắp tay rắn chắc của Thương Hiên Tiến, mặt mày nũng nịu đáng yêu thập phần nhưng không thể vào mắt anh nổi. Anh cứ tối ngày ôm lấy văn phòng không buông, mặc dù biết còn rất nhiều, số lượng khổng lồ không thể nói xong liền xong nhưng là lại không chịu rời bỏ. Bướng bỉnh đến độ cả tuần còn chưa có về nhà, hầu hết thời gian là ở nơi này giam mình xử lý văn kiện.
Thương Hiên Tiến còn bận đến độ, bản thân còn chưa có nhìn qua gương lần nào, còn chưa nhận ra bộ dạng hiện tại không khác ăn xin thảm hại. Râu ria xuất hiện, quầng mắt thâm đen, đầu tóc dài hơn mang tai một chút, xụp xệ không che giấu. Hằng ngày chỉ ăn sandwich hay cơm hộp cô mang đến. Có lẽ lần này, anh thực sự bị chấn động kinh sợ. Chăm chỉ thì anh có thừa nhưng là tìm đối tác tạo niềm tin lại không có, nhà đầu tư thì lại danh sách sơ lược không có một ai thèm nhìn đến. Bắt buộc anh phải làm sao đây? Anh không dám nhìn Thương Quý, sợ ông sẽ đối anh với ánh mắt thất vọng, căm hận.
- Không được đâu, ngày mai anh chiều em được không? Hôm nay anh bận...
- Anh hôm qua cũng nói lời này, anh định như thế nào mới chịu buông công việc ra khuây khỏa đây, em nói anh, đây không phải là một hai ngày liền có thể cải thiện, chúng ta cần con đường dài để có thể vực dậy, anh như vậy bản thân còn chưa ổn định thì công ty ổn định gì nổi.
Hỉ Yêu không cho Thương Hiên Tiến cơ hội trả lời nào, liền nhảy vào lòng anh bận rộn, quẳng đi viết hết thảy, chồm đến chế trụ môi anh ngay lập tức không cho cơ hội phản kháng. Dĩ nhiên đây chính là chạm vào bản năng tự nhiên của người đàn ông, họ luôn luôn ở thế này, không bao giờ từ chối đâu.
Nụ hôn ướt át còn chưa dứt, anh đã đẩy thân thể mảnh khảnh mềm yếu cô trụ lên bàn lớn đầy rẫy giấy tờ mà mây mưa, ngoài kia mưa lất phất, lại như có như không truyền đến tiếng rên ủy mị nữ nhân làm xua tan đi màn đêm yên tĩnh.
Hai có thể trần như nhộng ôm lấy nhau quấn quýt ở ghế bông dài, từng nhịp ra vào cự vật khủng của Thương Hiên Tiến làm Hỉ Yêu liên tục thở dốc, gần như muốn thét lên, cảm nhận dưới thân như rực lửa, cả người cũng y hệt, độ nóng cả hai không thiếu, mồ hôi lấp lánh rơi trên ngực nở nang của Hỉ Yêu dày đặc. Anh vươn lưỡi, mút lấy ngực cô, vị mặn có xen lẫn một chút ngọt ngọt gây nghiện. Tay không ngừng xoa âm huyệt bởi cô không ngừng vểnh mông, nắm chặt tay đau đớn. Đặc biệt, hoa huyệt Hỉ Yêu khô khốc, không một chút khí làm Thương Hiên Tiên bối rối phần nhiều. Chỉ còn cách dùng nước bọt bản thân mà làm ướt nó.
Truyền vào tai tiếng rên đều đều ủy mị, kích thích màn giác, kích tình không thôi, vươn chân nhỏ đặt ở vai rắn chắc anh, cho anh dễ dàng tiếp cận môi hoa huyệt dễ dàng thoải mái. Lưỡi anh trượt đến đâu, Hỉ Yêu rùng mình đến đó, tay đặt ở sau gáy anh đè chặt, đùi mịn màng không ngừng kẹp chặt đầu anh. Nhưng ngày càng thuần thục, ngày càng mở rộng chân. Môi hoa huyệt cô có chút lớn, bao bọc trân châu đỏ ửng gọi mời, tiếng mút chặt làm cô gương mặt đỏ ửng không ngừng thở dốc thoã mãn. Cả Thương Hiên Tiến cũng hưng phấn, mùi hương hoa huyệt không chút nào khó chịu cả, liên tục hoạt động môi cùng lưỡi điêu luyện, chỉ muốn làm cô nổ tung.
- T...Tiến...ummm...aaa....ừm....mau nữa...m...mút mạnh vào....aaa
Rốt cuộc hoa huyệt cũng ngoan ngoãn nhả ra khí, nhưng lại rất ít, anh không nỡ mút hết, đưa tay xoa đều ra xung quanh, liền rời khỏi, mau chóng đưa cự vật trở lại, tay Hỉ Yêu vươn ra cổ anh mà ôm chặt, bắt đầu lắc lư thân mình tập làm quen.
- Hỉ Yêu......
Thương Hiên Tiên đưa lưỡi trơn trượt ở vành tai cô lành lạnh, phả hơi quyến rũ chết người làm cô rụt người như thỏ con đáng yêu mị hoặc. Đến thời điểm xuất tinh, anh mau chóng rút cự vật, lấy tay cô vuốt về nó bắn ra ngoài, nhưng cô lại mau kéo đẩy vào hoa huyệt mạnh bạo không kiêng dè làm anh thở dốc, ánh mắt nóng ẩm, nhíu mày.
- Em mang con anh, chúng ta sinh con, không cần trốn tránh.
Nhờ giọng điệu cứng nhắc này mà Thương Hiên Tiến như tỉnh giấc, không đáp lời, nghe đến sinh con, liền nhẫn tâm rút cự vật khỏi, dòng tinh nóng ẩm cũng rơi trào xuống nền nhà trắng bóng nổi bật ánh nhìn. Hỉ Yêu như quá mức mệt mỏi, ánh mắt cô đủ nói lên cô có bao nhiêu tuyệt vọng, có bao nhiêu đáng trách đối người đàn ông trước mặt.
Hoa huyệt sưng tấy, cô không ngại nằm yên, yên lặng nhìn anh biểu cảm hoảng hốt. Không nhịn được, giây sau đưa ngón tay trắng nõn vuốt ve cạnh gò má cao của anh, nước mắt cũng kịp trào khỏi khoé mắt phượng. Như có ngàn vạn mũi kim đâm tự do vào tim cô rỉ máu, anh sao lại từ chối cô?
- Tiến...anh không muốn có con sao?
Mọi lời Thương Hiên Tiến như không nghe thấy, chính anh cũng thấy sốc bởi hành động này của bản thân? Anh tự hỏi, bản thân còn do dự cái gì? Tại sao không chính diện đối mặt như Hỉ Yêu, anh đã rất may mắn có cô nhưng sao hiện tại lại từ chối.
- Nhìn em.
Tay nhỏ cầm lấy cằm nhọn ốm o của anh, anh cũng thuận theo, tay bên dưới nắm chặt vì nước mắt cô rơi phải, nóng ẩm bỏng rát khó chịu, mắt không dám nhìn cô nước mắt lã chã, chỉ có thể nhìn môi cô mấp máy, sau cụp mắt mệt mỏi.
- Ở tuổi này, anh chỉ có thể...là người đàn ông đam mê mạo hiểm, theo đuổi sự nghiệp.
Phải cố gắng lắm, khó khăn lời nói này mới thoát khỏi tâm trí anh, anh gần như nổi điên nhưng lại cố gắng kìm nén, nghiến răng ken két, giọng điệu che lấp nhẹ nhàng như gió mây bay.
Chỉ một lời nhẹ như không, nhưng lại có thể cắt đứt hết mọi thứ, anh nói anh chỉ có thể vì sự nghiệp hiện tại, thời điểm này anh chưa thể thuộc về gia đình, cô đây là đang ràng buộc anh. Hỉ Yêu nắm chặt tay, mau chóng bình tĩnh lại, nhìn cự vặt bằm tím nhớp nhoáng tinh óng ánh, nước mắt chưa bao giờ ngừng.
- Vậy nếu...anh không mất đi sự nghiệp, như trước, thì...anh chấp nhận có gia đình?
Hỉ Yêu không ngờ, chưa bao giờ cô bình tĩnh được như lúc này, còn có thể hỏi đi hỏi lại khi anh đã chốt ý rồi. Hoa huyệt như đổ lửa khiến coi không ngừng cọ xát để cảm giác khó chịu xua đi.
- Anh...
- Khó trả lời lắm sao? Giữa sự nghiệp mất hết, anh lại như vậy buông tay người bên cạnh giúp anh trấn tỉnh tinh thần, chọn lấy cái gọi sẽ rất khó chắc chắn. Anh là nam nhân nhu nhược, hèn hạ.
Nhìn thấy ý Hỉ Yêu muốn bỏ đi, không đợi cô lồm cồm bò dậy, Thương Hiên Tiến chồm đến chế trụ môi cô mà hôn tới, cô trốn tránh, nụ hôn này như thể cái tát dành cho cô. “Bang...” Chính cái tát làm anh bừng tỉnh, dừng lại động tác, nhìn cô nước mắt còn chưa ngừng từ nãy giờ, trong lòng khó tả, híp mắt vô cảm. Bỗng một cảm giác truyền đến, anh không cần gì nữa ngoài cô, nhưng bóng lưng yêu kiều đó, anh vừa định níu giữ, thì cô đã đóng cửa mất hút.
Thương Hiên Tiến vuốt tóc cao lên, suy sụp khuỵu gối tại chỗ, mùi hương hoan ái sộc vào mũi ngay ngấy, ánh mắt lãnh cảm nhìn dòng tinh bên cạnh, cùng ẩm ướt vệt nước mắt chưa khô trên cánh tay. Đến khi mặt trời lên cao, chiếu dương quang mọi ngóc ngách gian phòng anh không chút sức sống, dương quang chiếu thẳng vào con ngươi khó chịu nhưng anh cũng không ngại chuyển mình, cứ nằm như vậy. Như trở thành một Thương Hiên Tiến khác, không còn nhanh nhẹn, cùng năng lượng. Như đã chết rồi nhưng lại còn hô hấp.
Chính Tích Lãng đẩy anh ta vào con đường này, vào hoàn cảnh này, anh nghĩ, mối thù này không trả không được. Nhớ đến khuôn mặt hắn, anh liền muốn xé nát thành trăm mảnh, máu sôi trong người khó chịu không thể tả, liền vươn tay đấm một mạnh vào tường lớn, các khớp tay thon dài như có như không run run, gớm máu ghê người, nhưng lại anh không cảm thấy chút đau đớn, trong ánh mắt hoàn toàn là căm thù, tức giận.
Trên đời này, chỉ còn Hỉ Yêu quan tâm đến anh, nếu hờ hững bỏ qua, cuộc đời anh sẽ thế nào đen đủi. Thần trí mách bảo nên đi tìm đi, nhưng chân tay lại không muốn động đậy. Mắt đỏ ngầu trực trào quang lệ, tràn khỏi anh mắt, hận không phải là nam nhân nữa.
- Em bước đi từ từ nhẹ nhàng thôi.
- Cảm ơn anh đã cho chúng tôi quá giang một đoạn đường.
Lăng Thanh cười nhẹ ấm áp như gió xuân làm lung lay hồn phách nữ nhân, tay cầm lấy bắp tay nhỏ Lục Nan Hy chưa rời, cẩn thận một chút như muốn bế cô đi rồi. Nếu theo phép lịch sự, anh đáng ra phải giã lã vài câu khách khí nhưng hiện tại anh lại không nói lời nào, chỉ cười rồi tiếp tục động tức đỡ cô làm cho cả hai bên cảm giác gần gũi hơn như quen biết thân thiết.
- Hy Hy, anh có mua chút cháo bò, để... nhờ Tuệ tiểu thư giúp đỡ em ăn.
Cô nghe vậy nhìn trên tay anh hộp cháo nóng hổi, híp mắt nhìn anh cười xinh đẹp mà xiêu lòng, không ngờ anh lại tốt đến mức này, chợt cảm thấy có chút có lỗi. Liền không xa cách, đưa tay còn lại cầm lấy tay anh, người hoàn toàn dựa vào ngực rắn chắc đối diện mà di chuyển nhanh hơn, cô lại không để ý anh ta thầm thở phào một cái.
Lăng Thanh thấy cô ngoan ngoãn dựa vào mình, tự thụ cảm mà vui sướng trong lòng, có phải cô không còn đề phòng nữa không?
Sau khi giúp đỡ cô ngồi thẳng, đưa hết hành lý mà phần lớn là của Tuệ Mẫn Mễ vào, xong liền rời đi ngay, còn không quên dặn dò cô uống thuốc đúng buổi, ăn uống đầy đủ mau chóng hồi phục.
- Cậu may mắn thật, không có tiên để mắt thì cũng có thánh. Hồi nãy tớ để ý Lăng Thanh bước vào phòng hành chính, tớ nghĩ anh ấy chi trả viện phí cho chúng ta đó, vì sau đó không thấy y tá nhắc nhở thanh toán, tớ tự giác chạy ra thì đã bảo thanh toán xong.
- Thật sao? Tớ lại mang một gánh nặng, biết trả lại thế nào?
Lục Nan Hy dù mở miệng kêu ca như vậy nhưng trong lời không khỏi vui vẻ ngọt ngào. Với tay lấy ly nước uống cạn ngay lập tức, hai gò má hồng nhuận ngập tràn sắc xuân, hoa cũng muốn đua nở vì nhìn thấy nắng ban mai, màn trời như tươi tỉnh hơn hẳn.
- Nhìn cậu kìa, muốn đem cà chua nấu canh rồi.
Tay còn trỏ vào bắp tay cô.
- Cậu chỉ giỏi trêu đùa tớ thôi, câu này tớ nghe chán muốn chết. Mau lên, tớ đói rồi này, bụng trống rỗng đáng thương luôn.
Cô chu môi làm nũng, khoanh tay trước ngực cụp mắt, mi dài thu hút quyến rũ, bộ dáng này đến nữ nhân cũng muốn quy theo.
- Chủ nhân, lịch trình hôm nay......
- Đều hủy đi.
Tích Lãng đưa tay che vùng mắt, xung quanh yên tĩnh đến mức hai tai như ù đi. Anh vừa định mở miệng nói thêm thì liền bị hắn cắt ngang dứt khoác.
- Cậu cũng rảnh hôm nay, cút đi giải khuây đi.
Mộ Phi nhíu mày, có phải anh làm sai hành động gì để hắn có thành kiến hay không? Nghe đến hắn cho giải khuây thì y như rằng anh chưa bao giờ vui vẻ tiếp nhận đặc ân. Nghĩ vậy, không dám nhìn hắn biểu cảm mà trực tiếp quay lưng, nhưng vừa định bước đi, chưa đến một bước đã vội vã xoay lại cũng kính.
- Chủ nhân, ban sáng Lục tiểu thư đã xuất viện trở về nhà rồi.
Hắn còn chưa biết rõ chuyện thế nào, khuôn mặt mệt mỏi không đổi, nhưng ánh mắt có chút chuyển đổi, sáng hơn hẳn nhưng giây sau tối sầm đáng sợ.
- Cút.
Chỉ có thể miêu tả bằng một từ, ủy khuất.
“Au: Đừng buồn, Phi Phi baby, ta an ủi ngươi mà~~“.
_____________________
*Nhảy “cóc” trước một chút nào...vù....vù.....
Tích Lãng như mất hết thần trí, trước mắt gần như hoá bão tố, ngực phập phồng dồn dập hơi thở khí tức sát khí đằng đằng dâng trào nhìn nữ nhân trước mắt trơ mắt ngồi yên lặng đối diện không chút nào biểu cảm hối lỗi. Tay cứ liên tục đưa lên, sau lại buông thõng xuống vô lực, không cách nào làm chủ bản thân, bị phần yếu điều khiển. Hắn thực lòng không thể cách nào nhắm mắt động thủ với Lục Nan Hy. Gương mặt nữ nhân như hoa, hương thơm từ cô làm hắn thoải mái, luôn muốn xích lại gần hơn.
Chính bởi không thể nào diễn lãnh băng, không thể để cô nhìn hắn mềm lòng được.
- Cô....cút khỏi đây ngay...
Cô chân như bị dính keo chặt, không thể đi chuyển, cô thấy bản thân không có lỗi, đâm sau lưng hắn, là cô không có lỗi. Đây chẳng là gì với đứa con của cô mất đi.
Ánh mắt hắn dần đỏ ngầu, không chừng chỉ một cái nhíu mày liền mềm lòng ôm lấy cô, bởi sự nhưng nhớ lấp đầy, hồi ức đang dần hồi niệm trong thần trí chẳng thể nào buông bỏ, chỉ có thể buông bỏ mọi thứ vật chất giúp hắn quên đi cô nhưng là trong lòng hắn đã thầm mở cửa, chào đón hình bóng nữ nhân kia.
- Anh tức giận không? Điên tiết? Đối tôi, anh như vậy vẫn chưa đủ tôi thoã mãn...tránh xa tôi ra...
“Bang...” một cái chớp làm hắn bừng tỉnh, nghe lời cay độc nhưng giọng điệu lại không phải, cô đang kìm nén, nước mắt không ngừng rơi xuống nhưng đó không là chủ ý, là nước mắt chẳng thể cầm được, phẫn nộ tích tụ mà bật chế độ tự động, tầm mắt trước mắt mờ nhạt, hình ảnh hắn ngập tràn trong nước mắt, dần môi cô mếu lại, sắc mặt tệ không che giấu, gục ngã tại chỗ, lồm cồm đến nơi hắn đứng, nắm tay thật chặt, cứ việc đưa nắm tay mạnh đấm vào giày hắn, cứ mạnh dần rồi mạnh dần.
Hắn vậy mà lại không chịu nổi nữa, cầm lấy tay cô, ôm chặt cô vào lòng, siết chặt, không muốn buông, hắn đã sai, hắn không phải con người lãnh cảm, máu lạnh như hắn diễn đạt thường ngày che mắt thế nhân.
- Tôi hận anh... thực hận....
Tiếng khóc tràn đầy kìm nén, trong hắn khó chịu, không thể làm gì khác ngoài ôm cô, tuỳ cô đấm đánh tuỳ ý, miễn cô dễ chịu tâm tư.
- Lục Nan Hy, chỉ cần em đến, không từ thủ đoạn, tôi cũng sẽ nhắm mắt không biết. Chúng ta, bắt đầu lại từ đầu được không?
Lời hắn phát ra, một nửa van xin, một nửa bất lực. Hắn sẽ không trách đứa bé, không trách văn kiện quan trọng đánh mất.
- Anh còn có thể mở miệng như vậy ư? Cả đời dùng lời không có đạo lý làm trọng? Tôi từ thủ đoạn, chẳng bằng anh giết chết con tôi...
Trước ngực cách lớp áo sơ mi ướt đẫm nước mắt nữ nhân, đau nhói không thể tả. Nhưng vừa nghe đến cô thét lên trách cứ hắn đứa bé, hắn liền ngây người.
- LÀ ANH NHẪN TÂM BỎ ĐI ĐỨA BÉ, GIẾT CON CHÚNG TA, CON CỦA TÔI...anh muốn tôi nhắc bao nhiêu lần đây?
Lục Nan Hy tức khí hét lớn vào mặt hắn, hắn không trách cứ, chỉ ngày ôm cô càng chặt, thầm phát tiết bản thân, không thể nào bóp chết cô - nữ nhân ngang ngược.
- Cô hận tôi lắm đúng không? Được, tôi sẽ cho cô trả giá hết thảy, không chỉ là đứa bé...
Được, hắn sẽ nhận lỗi tất cả, chỉ để muốn có thứ gì đó ràng buộc giữa cô và hắn, không có khả năng chấm dứt. Nhưng liệu hắn có nghĩ đến, cách hắn chịu đựng kiểu này, chỉ có đẩy hai người thực lòng ra xa hơn.
Đến suy nghĩ cũng khác người, hắn thông minh quá vượt bậc, nhưng trong luyến ái, lại ngu ngốc không đường cứu chữa.