“Nhìn thấy tình địch trước mắt ra đi, vì sao không thoã mãn?...Chừng anh ta đau khổ, đến đó lúc thỏa mãn?”
Tầm nhìn trước mắt mờ mờ, hàn quang lạnh nhạt, nghe tiếng bước chân rộn ràng của thân nhân Tống Tư Tình. Từ tiếng là hét đến tiếng than khóc bầm ruột.
Tuệ Mẫn Mễ nhìn Lục Nan Hy ngồi yên lặng đến lạ thường, tựa như búp bê sứ yên tĩnh, có vẻ không muốn nói gì cả một ngày, từ lúc được Ưu Tĩnh Tập đưa trở về phòng bệnh thì đã như vậy, cả cơm trước đó muốn ăn, hiện tại cũng không nửa điểm nhìn. Vậy là sao đây?
Buồn cảm cũng ảnh hưởng, lây lan ư? Một bụng tò mò khiến cô không thể chịu nổi nhưng lại không dám hỏi, đến đi đứng cũng không gây tiếng ồn, cẩn thận phòng khi chạm phải vật cản. Nhìn Lục Nan Hy dòm chừng, sau đưa mắt tấm kính mỏng ngăn cách ra bên ngoài, hành lang chưa bao giờ hết tiếng giày nện va chạm sàn.
Lục Nan Hy trong đầu hiện tại, trống rỗng đến mức, bản thân cũng cảm thấy lơ lửng, hoàn toàn không còn trọng lượng nữa, mất hồn. Nếu ai có thể hét vào cô mạnh bạo một chút thì may ra còn có khả năng cô hồn phách nhập trở lại. Hiện tại, cả mọi thứ bị bao vây bởi sự sợ hãi, muốn trốn chạy. Môi khô khốc không muốn mấp máy, đã nguyên một ngày không vào cơ thể ngụm nước nào, thử tự hỏi người khỏe mạnh còn chịu không nổi, sao có thể người yếu ớt có thể?
- Tích Lãng...tôi muốn gặp anh ta....các người...khốn kiếp.....mau đi gọi tên khốn đó ra đây...phường giả nhân giả nghĩa....
Các nhân viên cùng thư ký nhìn thấy Tân Hĩ Ca thì liền quen thuộc như thể không cần nhìn nhau vội vã thông báo nữa, liền đại diện thư ký đứng ra nói chuyện lý lẽ, dập lửa trước còn chuyện gì xảy ra nữa thì định tính sau.
- Tân tiên sinh, bình tĩnh trước đã, nếu anh cứ như vậy trạng thái muốn làm càn thì chúng tôi đành thất lễ.
Chính lời nói ngay thẳng cũng không si nhê, anh đang tức khí, nghe lời vào thách thức, nổi điên thêm là chuyện không khỏi tránh, càng muốn xông lên. Còn chưa nói hết, đã thấy từ xa Mộ Phi nhàn nhã đi đến, hoàn toàn không ngạc nhiên mấy, như lúc trước, ngay lập tức không mất thời gian lôi kéo Tân Hĩ Ca đến phòng tiếp khách không kiêng dè. Anh không được tôn trọng, anh không để tâm nhưng để Tống Tư Tình ra đi buồn bã ủy khuất thì không thể chấp nhận.
Tiếng ồn kéo dài tầng này đến tầng khác nhưng sau một nén nhang sau thì im phăng phắc trở lại, như chưa có chuyện gì xảy ra, kì lạ đến độ khiến người ta sởn gai óc.
Tích Lãng sau khi xem xong văn kiện cuối cùng, định uống hết ly nước mới thì nghe Mộ Phi thông báo gấp Tân Hĩ Ca muốn làm nhiễu loạn ở dưới đại sảnh. Hắn không nhanh không chậm dùng khăn giấy lau tay cho khô đi, nhuếch mép tuấn lãng mang tia giễu cợt nặng nề.
Tiêu sái bấm thang máy xuống, tay đút vào túi quần vừa vặn đắt tiền, mang theo một khí chất lấn át đối phương, mà không thể ai cũng có thể. Vì đây là thang máy riêng, khi mở ra nó sẽ dẫn đến một hành lang riêng, lối riêng, chẳng phải thang máy thông dụng nối các tầng, cho nên đây chính là lý do nhân viên rất ít khi mà cơ hội gặp mặt chủ tử của mình. Còn chuyện hắn có mỏi chân hay không thì là chuyện khác, đương nhiên chuyên gia thiết kế thì chuyện này sẽ không xảy ra đâu, đùa thôi mà.
Tân Hĩ Ca ngồi ở phòng tiếp khách đợi tầm hơn 5 phút, vẫn chưa thấy hắn bóng dáng đâu, ánh mắt híp lại, cắn răng tức giận, vừa định đứng dậy thẳng thì nghe tiếng thang máy đánh một tiếng, như tiếng vang thức tỉnh, lồng ngực phập phồng không đổi nhưng là thần trí có chút căng thẳng. Vốn Tích Lãng cùng Tân Hĩ Ca chỉ quen biết hờ nhau qua Tống Tư Tình, nhưng sau anh biết cô yêu Tích Lãng chết đi sống lại thì không còn hy vọng nữa, từ một người chưa hề nói chuyện lại biến đổi thành kẻ thù không đội trời chung, vì anh biết chỉ có thể dùng cách này để thức tỉnh bản thân cho bằng hắn, anh không thể giàu có độ đó vung tiền không cần lo lắng, dung mạo tư chất ngời ngời phi phàm, địa vị tiếng tăm nơi nơi tường tận, quá mức hoàn hảo làm người ta trùng bước.
Chỉ nghĩ đến đây thôi, sự sợ hãi thoáng qua ban nãy hoàn toàn bị lấn xuống thay thế phát tiết. Nhìn thấy hắn, liền nghĩ đến bản thân trước mắt, là nam nhân khiến Tống Tư Tình đợi chờ mỏi mòn héo hon, không tin được rằng, trên đời này, còn có nam nhân vô tình đến mức lãnh khốc. Ánh mắt hắn rõ ràng lạnh nhạt nhìn Tân Hĩ Ca từ trên xuống thất hồn mà muốn cười to.
- Sao? Tình nhân lại xúi cậu đến quấy rối nữa?
Vốn Tân Hĩ Ca đã rất cố gắng kìm nén, niệm trong lòng, nhất định không được làm to chuyện, giải quyết mọi chuyện bằng lời lẽ, không dùng bạo lực. Rõ ràng là như vậy, nhưng Tích Lãng vừa dứt lời, anh đã không thể nhịn, tay đấm nắm chặt đến độ gân tay nổi lên đáng sợ không che giấu, ánh mắt như rực lửa như ác quỷ, bất ngờ xông đến, nhưng là Mộ Phi còn phản ứng nhanh hơn, chắn đến trước mà cầm lại lực Tân Hĩ Ca xông đến, làm giảm đi một nửa, tâm tư không bình ổn cho nên dễ dàng bị Mộ Phi chế trụ.
- Tên khốn, mày như vậy an nhàn trong khi cô ấy chờ đợi từng ngày đau khổ không dứt, hiện tại thời điểm ra đi, mày cũng không thể nói lời nào khiến cô ấy mỉm cười, mày...mày có còn là người không?
Tân Hĩ Ca xúc động, nước mắt nóng ẩm tràn ra khỏi khoé mắt, nguyên lai, những thứ này rơi vào mắt hắn chỉ có là trò đùa cho thiên hạ, hắn một chút cũng không muốn hiểu, còn cố ý đến gần, khuôn mặt hoàn toàn vô cảm, nhưng lời nói phun ra khiến người ta trợn mắt không thể hình dung được, sao hắn có thể?
- Yêu đến mức nào? Nếu đến vậy thì...bảo cô ta cố mà sống dậy đi, quỳ xuống chân tôi, may ra lúc đó, có khả năng tôi bố thí cho một đêm lên giường được không?
Anh gần như điên khùng, cố gắng rời khỏi Mộ Phi chế trụ, dùng hết sức lực gầm thét như thú hoang, đầu tóc rối bời, mặt mày hằn rõ mệt mỏi, con ngươi hằn đỏ rõ rệt.
- Tổ chức tang lễ cho kín tiếng, đừng có lợi dụng danh tiếng của tôi mà vòi đồng nào, quá mệt mỏi...
- Mày....
Hắn phủi sách thân áo, ý cười trên môi bạc lạnh còn chưa dứt, xoay lưng rời đi dứt khoác, giọng điệu trầm ổn mang theo chút tia lười biếng làm người ta yêu thích, mang tính giải trí thì nhiều, nhưng không thiếu uy quyền, cái người nghe, vậy mà không dám ngay lập tức tuân theo đâu.
- Tiễn khách, tôi không tiếp người không tỉnh táo.
- Buông ra, tôi tự mình có thể đi.
Tân Hĩ Ca chỉ có thể buông xuôi tất cả, ngược lại còn cảm thấy có lỗi, vốn anh không nên đến đây, gây thêm nhiều lời lăng mạ cho Tống Tư Tình và anh cũng biết, nếu hiện tại cô còn sống, nghe như vậy sự, cô sẽ giận anh lắm.
Được đưa đến nửa đường, trong đội hình như thể tội phạm bị giải đi y hệt khiến Tân Hĩ Ca có chút xấu hổ, nhìn mọi người xung quanh không dám nhìn mình thì còn cái gì khó chịu hơn. Nhưng mà phải nói, anh phải khám phục hắn ta, quản lí nhân sự là quá mức hoàn hảo, ở đây là chưa nói đến các chi nhánh dày đặc khác, ở nơi trụ chính, số lượng nhân sự đông đảo đến chóng mặt, chưa lần nào đến Tích thị mà thấy được sự lơ là của nhân viên, dù chỉ chuyện phiếm làm ồn cũng hiếm. Nhìn đâu cũng thấy hoàn hảo, thắc mắc, có phải người không? Hay thần thánh phương nào?
Đối với nữ nhân ái đến mức, chỉ muốn làm mọi thứ để mưu cầu tình yêu từ nam nhân, nhưng là đến chết, cũng chấp nhận một cách dễ dàng không oán trách hay tức tưởi, thì đó gọi là gì?
Cứng đầu hay cao cả?
“Không thể trách tôi quá mức vô tình, mà là trách chính bản thân cô quá mức ngu muội. Tình, may ra, chỉ có chết, cô mới thức tỉnh...”
Send: Tống Tư Tình - By: Tích Lãng.
- Liên lạc bác sĩ riêng, liền đáp may bay hai ngày tới.
Mộ Phi nghe nói, liền biết mục đích để làm gì, không dám để một lát, đi sắp xếp ngay lập tức. Hắn chỉ vì chuyện Lục Nan Hy mà tâm tình mấy ngày này chẳng thể giây phút nào tốt. Càng nhớ, càng hận, nhưng lại không thể bỏ mặt. Thể loại không dứt khoác này, vốn không phải hắn tác phong.
Tiếng chuông di động làm hắn tỉnh ra khỏi suy nghĩ bâng quơ.
- Lãng Lãng, tối nay 1h, có mồi mới, không đến là đừng có mà...
Nghe ra là biết, chất giọng biến thái không đổi Mậu Hoạch Ma trêu ghẹo, liền không kiêng dè cúp máy. Anh mắt chớp chớp nhìn màn hình điện thoại truyền đến “tút...tút...” khó chịu. Đã di động hết pin, phải tìm ngay điện thoại cục chính của công ty khó khăn, đã chưa nói hết lời liền bị cúp đi, hỏi anh tâm tư bị vứt chỗ nào rồi?
Ông Lăng dạo này tâm hồn treo ngược cành cây, cứ vui vẻ thẩn thơ hết ngày, là vì có con rể Tích Lãng danh vàng tiếng tăm hùng hồn. Nhưng tối đến, nghe tiếng chuông cửa in ỏi, ăn cơm tối, còn chưa gắp đũa cơm vào miệng thì nghe hầu nhân chạy vội vã vào, trên tay ôm đồ khụng khịnh, đứng không muốn thẳng người, còn có ngoài sân là vali chồng chất, khỏi đoán, ông nhìn qua là biết đồ của Lăng Khấu Thiên nhưng tại sao lại như vậy?
Nổi trận lôi đình, lôi cả nhà dậy hết đêm, Lăng Khấu Thiên không thể trốn được nữa, cô đành đi xuống nhận tội trong lo sợ. Chỉ là đứng từ xa, nhìn ông, là chưa bao giờ thấy ông tức giận như hôm nay, tay chân run rẩy bủn rủn, đi một hai bước ước chừng tầm vài phút mới hoàn chỉnh.
Nghe ra chuyện cặn kẽ, càng nghe, ông Lăng càng muốn lên tăng xông, muốn ngất lên ngất xuống, không ngờ mọi người lại lừa ông một vố quá sâu quá đắng như này. Nhìn mặt cô, ông liền đánh tới một cái tát đau điếng, nhưng là cô không dám than khóc một lời, chỉ có nước mắt nước mũi tem nhem. Đưa tay vịn lấy một bên má đỏ ghê người, cả bà Lăng, Lăng Mạc không dám bênh vực. Đến chuyển đêm một chút, khuya lắc khuya lơ, Lăng Thanh nhíu mày nhìn nguyên dinh thự Lăng gia sáng đèn, khó hiểu bước vào, nhìn gương mặt hầu nhân ai nấy khó coi vô cùng, xanh mét như gặp ma. Liền đưa đồ mà lên thẳng phòng khách, mới thấy Lăng Khấu Thiên quỳ trên đất thảm thương, ông Lăng thì cũng không ổn hơn, bà Lăng vuốt ngực ông đặng ông thoải mái tâm tư.
- Lăng Thanh...con nghe ba...không thể để Lăng thị như Thiên Chính được nghe con...Thanh...
Còn chưa có chuyện gì xảy ra, ông đã sợ hãi, nhìn Lăng Thanh ôn nhu hết mức có thể, gần như năn nỉ, cầu xin thực lòng. Chính ông hiện tại mới hiểu, Thương Quý vì sao gục ngã đến mức nhập viện muốn chết đi cho rồi, tình hình mãi không tốt lên.
- Cha....
Lăng Khấu Thiên không chấp nhận được, nhìn ông đau khổ mà trong lòng như có ngàn vạn con kiến lúc nhúc bò đi bò lại khó chịu không tưởng.
- Mày im ngay, ta không có đứa con gái như mày, đừng gọi ta là phụ thân bao giờ nữa...
- Chư tưởng anh ta một tay che trời a? Là lợi dụng lỗ hỏng của người khác rồi hạ bệ mọi thứ, dùng quần chúng ảnh hưởng, còn chúng ta, có gì để sợ đâu? Loại người như vậy, tốt lành chỗ nào, không khác yêu mà quỷ quái...
- Mày im ngay...
Ông Lăng gần như kiệt sức, dựa vào bà mà nhắm tịt mắt, làm cả Lăng gia nháo nhào gọi bác sĩ riêng đến chỉ sợ ông có bất trắc, ông giận đến mức, cô mang nước đến, ông hất đổ không biết bao nhiêu lần, một cái nhìn cũng không muốn nhìn đến.
Bà Lăng đúng là cũng xót con nhưng là chuyện này vỡ lẽ, nói thật ra, bà cảm thấy nhẹ nhõm, bởi ngày nào còn che giấu cho cô, ngày đó bà chẳng nghe ăn ngon ngủ yên đâu.
- Tiểu A, tìm cô ta ngay, kế hoạch chúng ta có lỗ hỏng rồi.
Lăng Thanh nghe như vậy, rốt cuộc con người anh cũng không khỏi sử dụng thủ đoạn. Như nghiệm ra được cái gì đó, khuôn miệng có chút giản nỡ.
- Lục tiểu thư, bị bệnh nặng, nhập viện phụ trách bởi Ưu Tĩnh Tập, viện phí được trả hoàn toàn bởi Tích thị.
- Nhất định, nhất định không được để cô ta thoát khỏi tay chúng ta được.
Đây chính là lý do thương trường không nên xuất hiện niệm tình. Một cái chớp nhoáng, trong tay liền có tất cả, chớp nhoáng, mất hết tất cả.
- Hy Hy, khuya rồi, cậu còn không ngủ sẽ mệt mỏi lắm đó, cậu không phải muốn mau khỏe lại sao?
Tuệ Mẫn Mễ vẫn nhắc nhở, mặc Lục Nan Hy có để tâm, có nghe hay đáp trả cô.
Lục Nan Hy cố gắng đưa mắt ra khỏi cửa sổ, vô định nhìn trời đêm u ám, nước mắt cô tràn khỏi khoé mắt dày đặc, mà không hiểu nguyên do rằng bản thân đang đau lòng cái gì?
Sau bao nhiêu chuyện, như cô đứng ngoài tất cả, không liên quan chút nào, nỗi nhớ hắn vấn dày dặc cô không buông...giọng điệu ồm ồm khó nghe đó lấp đầy tâm trí cô.
- Hôm nay, Bích Vũ có vài tiểu bạch thỏ ngon miệng, không biết lựa nào?
Cả gian phòng rộng lớn đen òm, mùi hương mới mẻ khó cưỡng tràn ngập mọi ngóc ngách, xen lẫn lấn át tạp hương nước hoa nồng nặc. Tiếng cười đùa nữ nhân cùng mùi hương tiền là không thể thiếu.
Phòng bao này chính là thu hút nhiều nhất, nữ nhân nào ra ngoài cũng ngực đầy một xấp tiền không rõ bao nhiêu, nhưng dày cộm là yêu thích rồi. Nhưng đặc biệt, không phải là những ông già ham gặm cỏ non, là là những sugar daddy tuổi trẻ tài cao, tiếng tăm không phải dạng tầm thường nhưng là vào Bích Vũ thì không được xem là đặc biệt mấy, hoàn toàn mù mịt, chỉ có tiền mới chứng tỏ đẳng cấp nổi.
Trên bàn đánh bạc, Tích Lãng chép miệng, chéo chân lên nhau, điệu bộ lười biếng hoàn toàn lười biếng, như không còn chút sức lực, ngồi bên cạnh là mỹ nữ, mà chắc chắn tối nay nữ nhân ấy hắn chọn qua đêm...
Đánh bạc cũng không phải hôm nay có hứng thú, hắn đặc biệt không để tâm mà trao đi biết bao nhiêu tiền nhưng là một chút cũng không để ý, chỉ có uống rượu rồi ngồi tiêu khiển liếc mắt, quá trình đánh cũng không biết đến đâu. Làm Ngô Kỳ Phong cùng Mậu Hoạch Ma và Lư Phồn Hưng cũng chán vì ở đây...chẳng có ai cần tiền cả, nhìn nhau rồi lại nhìn hắn cư nhiên lắc đầu.
- Tích Lãng, tâm tư không tốt hửm?
Giọng điệu nữ nhân nũng nịu vang lên bên tai, nhìn hắn góc cạnh sắc sảo như muốn đòi mạng nữ nhân, nhìn không chớp mắt, chỉ muốn hôn lên môi bạc, cầu xin hắn thoã mãn, nhìn hắn cười một cái, tiêu vài tuổi xuân cũng đáng, nam nhân kim cương trên trời này chỉ có ngàn năm mới được tiếp một lần, thực không dễ dàng gì được để mắt.
- A!!! Nhìn tôi tệ lắm sao?
Hắn cũng không ngại đáp lại một tiếng trêu ghẹo, mỹ nhân được đà để ý, sủng thụ, liền cười ngọt ngào, đung đưa nữ ngực cố ý chạm vào bắp tay hắn thực nhịp nhàng cùng tự nhiên, vươn một chân dài mà vuốt ve chân hắn thon dài, ánh mắt đưa đến gần hắn chỉ cách một ngón tay mà đưa tình luyến ái, nhưng hắn lại như không có chuyện gì chỉ thuận tay đưa tay nắm lấy eo nhỏ mỹ nhân mà dùng lực một cái, làm mỹ nhân càng xích lại gần, như thể đang ngồi trên người hắn.
Ý cười còn chưa dứt, mỹ nhân đã vươn tới tự ý hôn lên khuôn mặt hắn, gò má lạnh nhạt, cả người hắn có chút lạnh, đồng tử đáng sợ tối sầm, khoé môi chưa boa giờ giản nỡ.