Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 48: Chương 48: Ôm lấy tảng băng, còn không mát mẻ?




- Mẹ có thấy bất hợp lý không? Là cô ta cùng con tính tình vô thức không giống nhau, thế nào Tích Lãng cũng nhận ra ngay, hắn ta là người rất nhạy bén, không khác chó săn.

Bà Lăng có nghĩ đến chuyện này rất lâu rồi nhưng vì hoàn cảnh lúc ấy, là bà không nghĩ được cách nào khác, tiến thoái lưỡng nan.

- Không phải con tài giỏi lắm sao? Cho mình hơn người. Lo liệu mà hỏi han tập dần đi.

Lăng Khấu Thiên không chấp nhận lời này, từ đầu là bà làm sáo trộn, nay lại đưa ra lời lẽ không vừa ý.

- Như vậy mà cũng nói được a? Là con Lăng Khấu Thiên, lại đi tập làm Lăng Khấu Thiên, có phải quá ư là....

- Đừng lảm nhảm nữa, mẹ mệt rồi, ngày mai cô ta đến rồi tính tiếp.

Lục Nan Hy đã thức từ sớm, đợi Tích Lãng đi khỏi thì liền như gà mắc phong, vội vội vàng bành đi lục lọi lại hợp đồng, cô phải chuẩn bị trước, để Lăng gia thấy, cô rất không hài lòng với công việc này, sẽ không lo lắng có ý đồ riêng, có ăn học đường hoàng mà, đoán được Lăng gia sớm sẽ đánh cuộc gọi báo.

Nhưng lại đến nhanh như vậy, vừa suy nghĩ thoáng qua, liền Tiểu A gọi tới. Cô ngăn lại xúc động, chấn chỉnh cảm xúc ngay lập tức.

- Lục tiểu thư, bà Lăng mời cô đến Lăng gia một chuyến, tôi sẽ đón cô... và cả chúng tôi đã tìm thấy Lăng Khấu Thiên; có thể hợp đồng sẽ kết thúc tại đây.

- Hảo, chuyện tốt, chuyện tốt nha, chúc mừng Lăng gia. Được ngày mai tôi đợi anh, khoan...còn có, tôi muốn hỏi anh lo liệu cho bà tôi ở đâu? Tôi muốn gặp bà.

Chưa có hết lo bao lâu, nhớ lại, từ lúc ấy đến nay, bà được an táng chôn cất nơi thế nào quy mô cũng không biết. Có phải bất kính lắm không? Một tay ôm đầu, xuống giọng.

- Ngày mai tôi sẽ đưa cô đến một lượt luôn.

Kết thúc cuộc gọi, thở dài một cái. Chuyện này sớm muộn cũng đến. Là Lăng gia huỷ hợp đồng sớm hơn dự định, có thể sẽ đền hợp đồng cho cô nhưng cô sẽ không chấp nhất, chỉ cần số tiền họ đưa ra yêu cầu ban đầu.

Cô chưa gì đã thấy phía trước khó khăn, vậy bản thân sẽ ở đâu được, cô làm cái gì sống qua ngày. Với số tiền của Lăng gia, cô có thể mua dư ra một căn hộ nhỏ, sau cô xin việc đi làm cũng được.

Quyết định vậy đi.

Cô một bước xuống sảnh lớn, đi thẳng vào bếp, hôm nay có hứng a, muốn làm thật nhiều bánh quy. Nan Hy trước có nhìn Lăng Mạc làm qua, cũng học “trộm” được sơ sơ, có thể khua tay múa mép một chút.

Hầu nhân kết hợp bày nguyên liệu, đây chính là hối tiếc vì mình đã không có biết gì về vị trí mọi thứ trong nhà, đến cái muỗng, cái tô cũng không rõ nơi nào. Ai cũng tụ họp lại gian bếp rộng, đứng xung quanh chỉ để nhìn cô làm được gì.

Từng khuôn nhỏ nhắn đủ loại hình xinh xắn.

Cô vẻ mặt thực nghiêm túc, trong đó, có dì Tuyết cũng một tay bánh quy chuyên nghiệp, đứng ra phụ cô, nhưng có vẻ cô phụ dì ấy thì đúng hơn. Cả quản gia thường ngày không bắt chuyện nhiều với cô, nay cũng đến dòm ngó, còn không ngăn được miệng mà mắng cô khi trộn bột không đều.

- A... Chúng ta cùng làm đi, để tôi độc diễn một hồi, bày bừa dẹp mệt nghỉ.

Đây là lần đầu tiên cô làm bánh quy, dành hết tâm tư, làm cho hắn ăn. Trên mỗi cái bánh, cô dùng tâm tư, nhúng socola nóng, tô lên chữ. Vừa ăn và cũng vừa để giải trí, vui mắt đấy.

Giống như mỗi ngày, hắn mở hộp lấy một cái ăn, thì là cũng cảm thấy vui vẻ. Bánh của cô chỉ có.

“Hôm nay là ngày đẹp trời.”

“May mắn.”

“Hạnh phúc.”

“Thuận mưa gió hoà.”

Cô còn vẽ hai hình nhân nắm tay nhau.

Cứ vậy lặp đi lặp lại. Cô làm rất nhiều, chứa đầy 3 đến 4 hũ nhỏ, còn buộc nơ trên nắp hũ. Cô có thử rồi, là rất béo và ngọt thanh, đây làm là hoàn toàn ảnh hưởng hắn khẩu vị. Bánh cô nhìn liền muốn ăn chỉ không biết vị sẽ ngon không thôi.

Mỗi cái bánh đều có “vị” tâm huyết. Làm cho người mình thương yêu thì cái gì không tốt nhất đâu. Nên mới có câu thế này “Thương ai thương cả đường đi lối về.” nhỏ nhặt như thế mà còn để tâm cơ mà...

Nan Hy còn tốt bụng chia cho mỗi hầu nhân hai bánh ăn thử. Mất khá nhiều thời gian. Đến trưa mới hoàn tất, giờ xoắn tay áo bắt đầu dọn dẹp.

Người ta nói, làm cái gì cũng được, quan trọng là phải có hứng thú, mới nên chuyện.

- Chị cười xinh đẹp thật đó.

Cô ngượng ngùng nhìn hầu nhân nhỏ, lấm tấm bột trắng như lớp sương phủ hai bên gò má nhưng vẫn không ngăn được tư thái thanh tú hoàn mỹ dung mạo.

- Thật a? Thôi đi cô nương, tôi không dễ bị lừa vậy đâu, muốn tôi tẩn một cái cho không?

Cô cầm hũ cho chia đều ba bánh trái tim, đưa hầu nhân nhỏ, thì thầm bí hiểm “Cầm lấy, đem cho nam nhân trong lòng, thành tâm một chút.”

- Chị đùa sao? Em làm gì có thích ai đâu.

- Ở trường lại không có để ý đến ai? Là không tin nổi đâu nha, nhìn kìa, gương mặt đỏ ửng lên hết rồi, cái này là cà chua không cần vội vã chín.

Cô chỉ vào hai gò má của hầu nhân nhỏ, hầu nhân nhỏ chìa tay chậm rãi nhận lấy, xong bỏ chạy không quay đầu.

Cô cười lớn không kiêng dè, là lúc trước cô cũng như vậy, cô lại mù quáng yêu thích Bắc Từ Quang, không nhìn ra bộ mặt của Bắc Từ Quang thế nào trở mặt nhanh.

- Phải thành công trở về nha....

- À...phải chuẩn bị bửa trưa...quên mất...

Chợt nhớ ra, xoay người hốt hoảng, dạo này, Tích Lãng có hướng muốn ăn cơm trưa tại gia cho nên lúc nào cô cũng muốn chuẩn bị.

- Không cần đâu ạ, phu nhân. Chủ nhân dặn dò sẽ đón cô ra ngoài, không cần chuẩn bị.

- Vậy cái này bánh, cất cẩn thận giúp tôi, ngày mai hãy đưa cho anh ấy.

Nan Hy lưu luyến nhìn lại khay bánh, sau bước đi xa, nhíu mày đẹp, sao cô không nghe gì nhỉ nhưng dù sao đi với hắn là tốt rồi, liền trở lên thay đồ. Cô ngày càng không muốn ra đường vì phải cẩn thận ăn mặc, giữ thể diện cho hắn, trong khi đồ cô lại không có bao nhiêu, cứ áo phông cùng quần jean phối tới lui, còn có hai bộ lễ phục, nhưng khi cô đi, cô sẽ để lại hai cái này, cô chỉ mang đồ thuộc về mình.

Vẫn là áo phông quần jean không đổi, tóc buộc đuôi ngựa cao, cô kể cả không cần dùng son thì cô gương mặt vẫn xinh đẹp tươi tắn không kém nhạt chút nào, môi hồng hào tự nhiên.

- Lăng Khấu Thiên...em ở đâu?

Là Tích Lãng giọng.

- Em ở nơi này....aaaaa...đau đau....

Chạy ra khỏi phòng, vụng về mà sàn trơn, trượt chân nhưng may là chưa đến gần cầu thang đi xuống, nếu không thì mặt mũi cô, xong rồi. Đau đớn xuýt xoa, ngồi tại chỗ xoa đầu gối. Hắn nghe tiếng cô “A” một tiếng, liền đoán được cô lại va vào đâu hay ngã rồi.

Vừa ngước mắt thấy hắn, liền đứng bật dậy nhưng chân cô bị trật, không thể lại đứng ngay, cho nên ngã lần nữa, mông ê ẩm, cắn môi chịu trận, nhìn hắn mím môi, như trẻ con bị người lớn bắt lỗi vẻ mặt. Mắt cá chân sưng tấy, hắn muốn liền chặt ngay chân cô cho xong đi, phải nói biết bao nhiêu lần, cô phải thật đi đứng cẩn thận, nhưng lời nào nói với cô ở tai này thì đều lọt qua tai kia, không còn sót một cái gì vào thần trí ghi nhớ.

- Di chuyển được không? Không phải tôi nói con người chỉ có hai việc quan trọng nhất là đi đứng và ăn uống? Trong khi đó đi đứng không xong thì phải làm sao?

Dù giận nhưng hắn có lo lắng, biết cô sợ đau mà nhẹ nhàng động tác rất nhiều, còn cố tình ép lại lực bản thân hết mức vì chỉ sợ làm cô thấy đau. Cô lắc đầu, hắn cũng không còn tâm trạng. Xoay người bảo hầu nhân nấu cháo yến mạch ngay, còn hắn thì bế cô vào phòng. Cô cảm thấy bản thân vô dụng quá, ngượng ngùng không dám nhìn lên.

Hắn ngược lại, tưởng cô là rất đói rồi cho nên mới như vậy, sau khi để cô xuống giường thì liền chính bản thân xuống bếp thúc giục hầu nhân. Nhìn thấy hắn quay đi, cô thở dài một cái, là cô khiến hắn mất hứng rồi, trong lòng lại càng sợ hắn bỏ bữa. Trong lúc không biết nên làm thế nào thì cửa đột ngột mở, hắn quay trở lại mang theo bát cháo yến mạch nóng hổi thơm ngon, cô ngạc nhiên ánh mắt vài giây.

- Là tôi không phải lo lắng cho em, mà là sợ người khác dị nghị thấy người khác gặp nạn không ra tay hiểm trợ.

Cô gật đầu ngoan ngoãn, có cháo ăn là may cho nên Tích Lãng nhất trí mọi thứ.

Còn ngạc nhiên hơn, cô cười tươi tắn vươn hai tay chìa ra nhận lấy bát cháo thì ngược lại hắn thổi một muỗng, đưa đến gần miệng cô. Cô ngơ ngác, tay trên không trung cũng chưa có rút về.

- Em...em bị chân a, không, ý em là...ừm...tay vẫn bình thường này.

Cô còn phối hợp lắc tay trước mặt, điệu bộ làm trò nhảy múa, còn muốn thể hiện khoẻ mạnh, gồng cơ tay dù chả có cái gì nhô cao. Hắn cạn lời, nghiêm mặt như bảo mẫu giữ trẻ đối cô răn đe

- Chân mệt mỏi, tay cũng phải nghỉ ngơi, như vậy mới cân bằng được sinh học.

- Vậy a?

Dù sao có nam nhân tuấn tú như hắn bảo bảo vô song phục vụ, không ăn thì quá uổng phí, liền mở miệng ăn lấy.

Nhìn hắn nghiêm túc thổi cháo “phù phù”, cô sóng mũi cay nồng, hắn cùng cô hoà thuận chưa bao lâu mà. Tức cười vì hắn cũng có khiếu chăm sóc người khác đó.

Muỗng tiếp đến, cô chậm một hồi, vươn tay cầm tay hắn, đưa ngược về môi bạc tuấn tú nam nhân.

- Anh chắc chắn bụng cũng trống rỗng.

Hắn tim đập mạnh, ánh mắt dò xét, trong ánh mắt chứa tia ngượng ngùng nhưng chỉ trong một giây, liền dứt khoác ăn lấy muỗng cháo, muỗng tiếp cô lại đưa đến hắn. Cứ như thế đến khi bát cháo thấy đáy.

Vừa được no bụng, vừa được thưởng ngoạn nam nhân. Trong lòng cô đá nặng trịch, không cách nào có thể vui vẻ.

Hắn đặt bát xuống bàn, cô liền chồm đến ôm eo hắn. Hắn cứng nhắc người rõ rệt, cô lại nở nụ cười thoải mái, ngửa mặt tinh nghịch, úp nửa bên má vào da thịt cách lớp áo mỏng nhưng là rõ nhiệt độ ấm áp.

- Hôm nay thời tiết hơi nóng, ôm lấy anh tảng băng, còn không mát mẻ?

Hắn thế lại bị trò mèo ngớ ngẩn của cô mà bật cười, trong lòng thầm cười, lợi dụng lúc cô ngẩn ra ngu ngốc bộ mặt, xoa đầu cô rối tinh rối mù, cô như mèo con bị đùa nghịch khó chịu gầm gừ.

- Anh...muốn chết sao?

- Tôi hửm? Muốn em làm tôi rời giường không khả năng hơn.

Cô đỏ mặt, chuyện nhạy cảm như vậy, hắn lại có thể nói ra thuận miệng dễ dàng, nam nhân vô sỉ thành tính.

- Hôm nay...anh không có bận đúng không?

- Tôi nói đâu sai, em chưa gì đã nôn nóng...không sao, tôi sẽ bỏ qua lịch trình vì em, bảo bối.

Hắn âm thầm khoá điện thoại, tắt nguồn rồi quẳng ở trong hộp bàn kín, không hề do dự.

Bảo bối? Hắn gọi cô là bảo bối. Cô cả người rộn ràng, tay chân quíu lại với nhau hết cả rồi. Sung sướng đến tận óc. Khuôn miệng nhỏ nhắn cô cười sảng, ngọt ngào quá, tổng tài đại nhân của cô...thật là.

- Chúng ta còn nhiều thời gian quá, hiện tại làm gì tiêu thời gian?

Ngồi trên giường, hắn đột ngột ôm cô chặt, vẻ mặt hoảng hốt trong khi cô không hiểu chuyện gì cả.

- Tích Lãng....

Cô cảm nhận được chiếc ôm này, thế nào sợ hãi.

- Em sau này đừng dùng giọng điệu lời nói như vậy nữa, tôi sẽ cáu với em, hậu quả không lường trước.

- Được rồi...không nói, tuyệt không nói nhé...ha ha nhìn anh kìa...

Cô vỗ nhịp tay vào lưng hắn an ủi

- Hôm nay anh nhất định phải, phải ở nhà. Một mình thế này nơi rộng lớn, sợ ma muốn chết đi.

Hắn im lặng, tay lấy từ túi áo trong ra một hộp lớn, nhìn chiếc hộp vuông đề Catier “hoành tráng”, cô mù mịt không đoán ra. Hắn tặng cô chiếc vòng tay sợi mảnh, còn có các dây thõng xuống tự trái tim nhỏ xinh xắn tinh xảo. Trên các hình lá trang trí đều được làm sáng bằng kim cương bắt mắt. Cô nhìn qua là biết không có rẻ rồi, chần chừ đưa tay cho hắn đeo vào.

- Rất đẹp, không ngờ xấu xí như em cũng mang vừa.

Hắn hài lòng nhìn qua “tác phẩm” của bản thân, môi mỏng nở nụ cười, cô nhận thấy, hắn dạo này cười rất nhiều, có phải cười vì cô không?

Cô gật đầu, không để ý lời trêu ghẹo, trở lại vào trong lòng hắn, không muốn rời nửa bước. Chính ngày mai, cô sẽ không còn ở bên hắn nữa, khoé mắt cô bất giác đỏ hoe, lưu luyến hắn, là hắn con người lạnh lùng vô tâm như vậy nhưng cô hiểu được bên trong, Tích Lãng là nam nhân rất ấm áp cùng đáng yêu.

Trời dần tối, cô thiếp đi trong lòng hắn không hay biết, đến khi giật mình thức dậy thì hắn vẫn ở trước mặt cô, xử lý văn kiện tại nhà. Cô rất hài lòng, ngáp một cái thoả mãn, bụng cô lại kêu réo đòi ăn.

Hắn bên này phát hiện cô tỉnh, chính lúc hầu nhân thông báo có bửa tối. Hắn dẹp gọn văn kiện chất ở thảm lông xám, cô thì đánh răng rửa mặt tỉnh táo, đi ra, là hắn đợi cô ở trước cửa, cô nắm tay hắn kéo đi, hắn trước mắt rung động một cái, là lần đầu tiên cô như vậy chủ động, có tiến bộ, không cần ép buộc.

Cô như mọi khi rót một ly nước cho hắn, bởi hắn ăn uống không nhiều, chỉ có ăn mấy miếng rồi uống sạch nước là rời khỏi bàn ăn rồi. Cô nghĩ có lẽ khẩu vị hắn không tốt cho nên đặc biệt để tâm rút kinh nghiệm.

Có điện thoại bàn reo, cô cùng hắn không quan tâm, chỉ lo cùng ăn. Hầu nhân nhấc điện thoại, sau chạy đến

- Chủ nhân, Mậu thiếu gia nói gặp chủ nhân, chủ nhân tắt máy cho nên hơi bất tiện.

Hắn nhíu mày, thường bọn này gọi cho hắn, chỉ có muốn rủ hắn thác loạn. Hắn nghiêm mặt sai bảo từ chối.

Hầu nhân chạy đi, cô vừa nhìn hắn cười một cái, ở cửa liền có chuông báo. Đi vào là Mậu Hoạch Ma, Ngô Kỳ Phong, Lư Phồn Hưng cùng Hàn Ý Nhi, Lâm Nhiệt Dụ, Lỗi Tuy Đồng, Phàm Yến, Doãn Dĩ Vương. Có chút bất ngờ, cô đứng thẳng, cúi người chào. Trong đó cô chỉ có nói chuyện qua Hàn Ý Nhi thôi.

- A Thiên, chào cô.

Hàn Ý Nhi niềm nở chạy đến nắm tay cô thân thiết, cô cười lại cho có lệ. Còn Mậu Hoạch Ma cùng Lư Phồn Hưng ngạc nhiên nhìn cô. Mậu Hoạch Ma mồm mép lanh lợi đi đến gần cô nhìn lên rồi lại nhìn xuống, ánh mắt lộ rõ dâm tà

- Mỹ nhân nào đây, Lãng Lãng? Cậu khi nào thay đổi giấu Tiểu Phiến ở Cẩm Viên vậy? Tớ nghĩ phải là Tư....

Ngô Kỳ Phong may mắn chặn miệng Mậu Hoạch Ma lại, anh thầm thở phào, nếu không hai giây sau tan nhà nát cửa người ta rồi.

- Im miệng, cậu đừng có mà lảm nhảm nữa, ăn nói hàm hồ, bất nhã ý.

Xong Ngô Kỳ Phong đối vẻ mặt Lục Nan Hy đang tò mò nhìn Mậu Hoạch Ma, nhe răng cười ngu ngốc.

- Lăng tiểu thư, đừng có để ý tên khốn này nói xằng bậy, là tên này tối trời thì liền không phải là chính mình, là không phải hắn nói đâu.

Mậu Hoạch Ma trợn mắt phản kháng, giẫy giụa như cá chết nước đáng thương, anh đang muốn đòi lại cái gì gọi là công lý cho bản thân. Cái gì mà tối trời không phải chính mình?

- Không, không phải, ý tôi là anh ta muốn chết ngạt rồi, tốt nhất anh không muốn đi tù thì mau buông tay đi...

Cô gật đầu lia lịa, biết Mậu Hoạch Ma muốn nói gì nhưng là cô không muốn nói thêm. Tích Lãng lúc trước hay hiện tại ra sao thì mặc kệ hắn.

Còn tốt bụng đi đến, gỡ lấy tay của Ngô Kỳ Phong giúp Mậu Hoạch Ma, anh giải thoát, được nước trốn sau lưng cô, còn có cầm lấy vai cô che chắn, lợi dụng thời cơ chạm mỹ nhân thân thể, trắng trợn nhưng hợp lý.

Tích Lãng hừng hực sát khí, ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Mậu Hoạch Ma. Cô cảm nhận được là lưng bản thân nóng rực, có phải hay không hắn đang nhìn cô a? Cô ngượng ngùng tránh Mậu Hoạch Ma nhưng tay anh ta lại nắm chặt vai cô cho nên cô bất khả kháng tránh. Trong lúc cô không biết nên làm cái gì, mặt mày xám xịt thì Lâm Nhược Dụ đến gỡ rối, cô trước khi đến gần đã có nhìn lướt qua Tích Lãng hắn một cái, nhuếch mép xinh đẹp thách thức.

- Mậu Hoạch Ma cái tên này, nữ nhân người ta nhìn bề ngoài yếu đuối như vậy, sao có thể hành động vô phép như kia hả? Thiếu tôn trọng quá mức, phải bổ túc cho anh lại một khoá về lịch sự nhân tính....

Theo thế không phòng bị, Lâm Nhược Dụ một thân phóng đến đánh bật xuống, Mậu Hoạch Ma cảm giác tay bản thân như muốn gãy đến nơi rồi, rú lên ầm ĩ. Lục Nan Hy đang hướng phía trước, nay không còn tay của anh gì chặt thì cô bị đà văng về phía trước, nhẹ bẫng như bao thóc bị quẳng.

- Aaaaaaaa..... Chết tiệt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.