Lục Nan Hy không biết bản thân đã về nhà bằng cách nào, cô ngủ như chết, không hề biết sự gì. Ngủ mê man tới tận xế chiều ngày hôm sau, chỉ có hoa huyệt hơi nhói là chân thật, lúc nào cũng không tránh khỏi chuyện xấu hổ này.
Thời điểm tỉnh, lại hầu nhân mang đến bát thuốc đen ngòm như mọi khi. Cô lại không chút nghi ngờ mà ngoan ngoãn cố gắng uống sạch.
Trả lại bát, ngậm viên đường, nghe hầu nhân thông báo là có một người dì họ xa của hắn thường hay đến gửi một tiểu nữ tử xinh xắn đến chiều thì đón về. Cô nghe nhà có khách đến thì cô đâu dám lại “nướng” trên giường đâu.
Xuống khỏi bên dưới, là đứa bé gương mặt phúng phính tròn trịa, đôi mắt to tròn sóng sánh tinh nghịch liếc nhìn xung quanh. Đôi môi chúm chím nhỏ nhắn, khi cười cứ tựa như nụ mai nở rộ. Là tóc thắt bím hai bên, vận đầm đơn giản màu xanh ngọc như giọt nước trong.
Vừa nhìn liền yêu thích, là cô rất yêu quý trẻ con. Nhưng cô muốn là thấy dì họ xa gì của hắn nhưng là không thấy, xoay hỏi hầu nhân sau lưng thì bảo rằng đã rời đi mười phút trước. Còn cẩn thận lẩm bẩm sau lưng cô
- Phu nhân cẩn thận đấy, con bé ấy nhìn đơn thuần như vậy nhưng thực ra là không phải, rất tinh ma quỷ quái, đến chủ nhân còn muốn điên đầu đi.
Cô nghe như vậy, nhíu mày, con bé này như thế nào mà bị miêu tả như vậy, cô đến gần nở nụ cười hoà nhã
- Chào con, là phải gọi ta là...
- Chị xinh đẹp quá đi, em biết rồi, chị là vợ cả...của chú lớn.
Cô khoé môi giật giật, cương cứng đình lại mọi hoạt động, cái gì là vợ cả vợ lẽ ở đây. Có vẻ tinh ranh không kém đâu, phải nói, ai mà liên quan đến Tích Lãng, đều không phải tầm thường nhân.
- Nhìn dưới mắt chị kìa, sưng phồng lên, cùng gương mặt phờ phệch ra rõ, em bảo đảm là mới ngủ dậy rồi, đây là không còn sớm đâu, xế chiều mất rồi đấy. Mẹ nói ngủ nướng là không tốt, sinh tính lười biếng a...
Cô bắt đầu khâm phục, vội chối lắc đầu, chối bỏ.
- Không có, không có nha, là chị phải làm luận văn mệt mỏi cho nên mới bị biểu hiện mệt mỏi như vậy đó.
Sau, muốn thay chủ đề ngay lập tức vì thấy con bé ánh mắt còn chưa ngừng săm soi.
- Em mấy tuổi rồi?
- Em 8 tuổi, gọi em là Tiểu Trình đi, cách gọi này rất dễ thương đó.
Cô như bị nắm thóp, luôn luôn gật đầu nghe theo, nhìn về phía hầu nhân cầu cứu thì hầu nhân chỉ có nâng vai, lắc đầu, còn ai không trải qua nữa đâu, đến quản gia khó tính cũng không dám đứng gần.
Đang định đi đem bánh cắt ra đĩa thơm ngon thì hắn đã de xe vào sân, còi xe inh ỏi. Từ cửa vào, đã nhìn thấy cô bưng bánh ra đến, hắn liếc mắt nhìn hầu nhân chỉ biết đứng nhìn, tình hình không ai biết ai là chủ tử, hầu nhân sợ hãi, rụt mặt chạy đến đỡ bánh trên tay cô lấy đi. Cô không để ý nhiều, tay rảnh rỗi liền xoắn tay áo dài mà đi đến bên Quyên Trình.
- Chú lớn, Tiểu Trình thưa chú lớn, Tiểu Trình muốn chú lớn đưa Tiểu Trình đi chơi công viên.
Hắn nhìn cô bộ dáng thất thế tội nghiệp, không những không hướng đến cô mà còn ra điệu bộ cười muốn ra nước mắt làm cô cảm thấy không phục.
- Đúng, là tan ca sớm đưa Tiểu Trình đi chơi.
Quyên Trình vui mừng, chạy đến ôm lấy chân hắn, cầm tay hắn dắt hướng ra cửa, hắn nhìn cô, ngoắc tay bảo cô cùng đi. Có cơ hội đi chơi, cô cũng không có bỏ lỡ, liền bỏ qua hết thảy, chạy theo.
Đỗ xe vào sân công viên Bắc Đẩu. Cô nhìn ra ngoài, là rất nhiều trò mạo hiểm siêu tốc, chợt vô thức cầu nguyện là sẽ không đến lượt chơi những cái ấy. Vì Lục Nan Hy cô ám ảnh lúc nhỏ, là một lần trục trặc đường ray, may mà nó chỉ ngay khúc cua rẽ bị lệch một chút, cũng không quá gọi là đổ văng đi, nhưng mà lúc ấy ai cũng sợ hãi, hét toáng lên.
Cô kiên quyết muốn ở trong xe, Quyên nhìn cô như vậy cũng không có ý kiến, chỉ có hắn nhất định không cho phép, hắn một tay mạnh mẽ bế cô ra ngoài. Là đi được một nửa đường, nhiều người dòm ngó, cô ngượng ngùng cầu xin hắn buông ra, cũng chưa muốn bản thân thành trò cười thiên hạ đâu.
Tích Lãng một nhân vật tiếng tăm, xuất hiện vẻ ngạo nghễ ngời ngời tiêu sái, làm nữ nhân để ý muốn chảy nước miếng. Cô tức giận, chặn hắn lại. Nhìn kỹ hắn một hồi, hắn thắc mắc nhìn cô. Cô đưa tay sửa lại tóc của hắn, làm nó thật loạn nhưng cũng là hắn tuấn tú không đổi, mặc có đứng ở góc cạnh nào nhìn đến.
“CMN, tại sao vẫn xinh đẹp?”
Cô mắng thầm, hắn là rất ngạc nhiên vì lần đầu nhìn thấy cô bộ mặt này hung dữ.
- Xinh đẹp để em nhìn, là xinh đẹp có ích.
Cô tay đổ đầy mồ hôi khi Quyên Trình cứ nằng nặc kì kèo chơi tàu siêu tốc, cô nhìn đường ray ngoằn ngoèo tùm lum tà la, cô tránh như tránh tà, tay cô bị hắn nắm chặt, cô khó mà thoát khỏi
- Có tôi ở đây, em sợ cái gì? Nếu hiện tại, thời điểm em rời khỏi, là xem như không tôn trọng tôi.
Cô nhìn tiếng tàu chạy ì xèo, tạo tiếng động ầm ầm trên cao, thậm chí cô nhìn đường ray cao đến mức chỉ còn chấm nhỏ, cô dựa sức lực hoàn toàn vào người hắn, lắc đầu lia lịa, đáy mắt hàn quang, tim cô đập mạnh, từng nhịp lượn tới lượn lui là mang theo tiếng lòng cô trũng theo.
- Không, rất đáng sợ...aaa em không chơi được đâu...aaa...
- Đúng là, tuổi này còn không bằng một tiểu nữ nhi.
- Là hai người, đủ rồi. Mất công tốn tiền mua thêm vé, em lại là người chuộng tiết kiệm.
Cô như nhai phải bã trà đắng, nhìn Quyên Trình cười tươi như hoa. Ngược lại con bé ấy lại đáng ghét không nhìn cô, lơ cô thấy rõ. Cô nhìn thấy con bé có vẻ rất thích chơi nó, ánh mắt lấp lánh nhìn.
Hắn lại cứ không buông tay cô, một bên Quyên Trình hối hã không đợi được, một bên cô lại nằng nặc trốn tránh. Cô nghĩ lại, không lẽ cô lớn như này, ăn của cha của mẹ bao nhiêu năm, 21 cái xuân, lại không bằng một tiểu nữ nhi hỉ mũi chưa sạch 8 tuổi. Nhưng cô cũng thuộc dạng trói gà không chặt, so sánh thật không khác con bé ấy là mấy, mất mặt quá.
- Sợ gì cái này, chuyện nhỏ, ba chúng ta cùng lên đi.
Lục Nan Hy bỗng đột ngột thay đổi, vẻ mặt tự tin chắc thắng làm Tích Lãng rất hưng phấn, liền mua vé lên thẳng. Cô đứng ở đây, cảm thấy bình thường nhưng khi đến gần tàu lượn thì cô ngày càng căng thẳng, chân cũng muốn đứng không nổi.
Người xếp hàng lên tàu là dày đặc, cô trong miệng lầu bầu, cái trò quỷ đáng sợ thế này, là không bình thường mới thấy vui vẻ a...
Đến lượt phân ghế còn nhức đầu hơn. Là hắn ngồi cùng Quyên Trình là thích hợp rồi nhưng hắn không thể để cô ngồi chung với nam nhân khác. Cũng là nói nếu hắn ngồi cùng cô thì không công bằng với Quyên Trình. Cho nên cô đành ngoài miệng nói không sao, chọn lựa một ghế ngồi, trong đầu cô không có quan tâm bản thân ngồi cùng ai nữa mà chỉ nghĩ tới hành trình kinh khủng phía sau.
Kể cả có người gọi cô, cô cũng không nghe, trong đầu cô là loạn xạ tư tưởng phân tán.
Nhân viên đến từng ghế đóng chốt an toàn, cô cũng không hay biết, bản thân nắm chặt góc áo không buông, tay cô lạnh ngắt, gương mặt hồng hào không chút sức sống.
Đến khi tàu dịch chuyển được một chút, cô thân người chuyển, cô hét toán lên, làm cả đoàn tàu ai cũng nhìn đến. Hắn ngồi trên cô, nhìn xuống lo lắng nhưng Quyên Trình cười to còn trêu cô nhát gan; cô không quan tâm, nhắm mắt lại. Nhân viên cũng biểu hiện bối rối, vô cùng ngại ngùng, liếc mắt nhìn nhau, cười một cách miễn cuõng, chờ cô bình tĩnh.
Hiện tại trong đầu cô chỉ có, hình ảnh con bé Quyên Trình đáng ghét cười nhạo mình.
Cô gật đầu với nhân viên, ý bảo cô ổn rồi. Đoàn tàu thực sự chạy.
- Aaaaaaaaaa....cứu tôi....chết tiệt.....
Nước mắt nước mũi tèm nhem, hắn ngồi trước như kiến cắn, cứ lâu lâu quan sát giữ “của” không rời mắt khỏi.
Lại một dốc thẳng đứng đâm xuống.
Đến khi kết thúc, cô hoàn toàn miễn nhiễm mọi thứ, hàng mi ướt đẫm, cổ họng khô rát, vô hồn thờ thẩn. Rời khỏi vẫn chưa hết hoảng sợ.
Thời điểm xuống tàu, bên cạnh mới nhìn thấy là Ưu Tĩnh Tập. Anh cũng rất thoải mái để tay vào túi quần mà chào hỏi cô.
Hắn sau chạy đến, hung hăng nắm tay tôi không buông làm Ưu Tĩnh Tập anh ngạc nhiên.
- Tích tổng anh với Lăng tiểu thư là...
- Tình nhân của tôi.
Cô nghe như vậy, ngược lại không tức giận, cô trốn dưới danh nghĩa Lăng Khấu Thiên, cô chẳng khác nào tình nhân hắn bao nuôi cả.
Điều đúng đắn thôi!
Ưu Tĩnh Tập không như những người khác, anh ta có tự cao riêng, không có nhìn hắn quá độ, là lướt qua chào hỏi rồi rời đi trong khi cô chưa chào hỏi gì.
- Tên đó là ai?
- Là bạn của anh trai em, bác sĩ Ưu, từng khám sức khoẻ qua vài lần.
- Tôi còn tưởng em có gian tình riêng, hồng hạnh vượt tường.
- Hồng hạnh vượt tường? Không đúng, chúng ta chỉ là tình nhân, không thể dùng cụm từ đó miêu tả được.
- Tình nhân cũng không được.
- Anh.... aaa~~
Quyên Trình nhìn hai người, một bên nam nhân vững chắc lập trường, nói câu nào nắm thóp câu đó, nguy hiểm ánh mắt, còn một bên nữ nhân đuối lý, yếu mỏng manh cãi cố cho kịp.
- Chúng ta lại đi thêm một vòng nha chú lớn.
- Không...........
Khỏi cần đoán cũng biết là cô rồi, cô cảm giác đi một vòng thì tóc cô bạc thêm một chút vậy.
- Dì ấy như vậy, con thấy để dì ấy ở nhà là tốt nhất đó.
Cô nghe đến đâu, lỗ tai lùng bùng đến đó, là con bé này, một lời hai lời đều muốn công kích cô, khiến cô ra khỏi hắn. Còn có sau lưng hắn lại gọi cô một tiếng “chị”, là không để cô vào mắt tôn trọng.
Hắn nhìn cô không khoẻ rồi, sắc mặt rất tệ. Liền không muốn chơi nữa, còn có tia tự trách bản thân vì cô đã không muốn còn bắt ép quá đáng.
Quyết định tiếp đến đưa đi ăn, Quyên Trình vừa nghe đến ăn thì không còn muốn chơi nữa, vui vẻ hô mừng. Nhìn lại, chỉ là một đứa bé mà thôi, cô không nên so đo mới đúng, cô là con người ít kỷ vậy sao?
Trở về là đã chập tối rồi. Dì họ ấy cũng đến đón. Quyên Trình vừa nhìn thấy mẹ thì vẻ mặt tự động chuyển sang chế độ hiền hoà đáng yêu.
- Mẹ, đi chơi rất vui đó, lúc nào đi chơi với chú lớn cũng vui hết.
Dì ấy nhìn không có bắt mắt từ lúc mới nhìn, nhưng nhìn kỹ thì nét đẹp rất mặn mà, dễ nhìn. Ăn vận đơn giản. Tóc búi cao. Gương mặt nếp nhăn cũng khá nhiều. Cô lễ phép chào hỏi cẩn thận. Tiễn hai người ra cổng cũng là cô.
Hầu nhân đứng sau cô đóng cửa, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi cô.
- Ổn không phu nhân?
Cô phối hợp, gật đầu lia lịa “Ổn.”, hai người cười khúc khích. Bỗng cô có hứng đi dạo trong vườn một chút, cô sắp rời xa nơi này rồi, cô muốn bản thân đặt chân hết mọi ngóc ngách, sau sẽ không nuối tiếc cái gì bỏi vì rốt cuộc cũng có cuộc sống mới ở đâu đó, bạn bè mới, có khi lập gia đình, sinh con. Ai biết được đâu.
Cô nhờ hầu nhân chuyển lời với hắn đến hoa viên. Cô một thân ăn vận đơn giản, trong gió lạnh đi xung quanh bồn hoa lớn. Hoa viên Tích gia rất sạch sẽ, đèn văng tứ phía, không có nơi nào là tối, cho nên không cần phải sợ với chế độ an ninh là tối cao.
Cô ngồi xuống chậu hoa cúc, trơ trọi với đất, thật buồn bã. Cô sóng mũi cay nồng, phải chăng cô giống nó, trơ trọi một mình, không có ai để cô nương tựa cả. Cô đưa tay vuốt lấy những cánh cúc nhỏ thật nhẹ. Từng đợt gió lạnh thổi qua bên tai rít tiếng “vìu vìu” làm cô càng thấy cô quạnh gấp đôi.
“Từ nhỏ đã không được may mắn, bị mọi người chì chiết dù không có làm gì sai với ai. Chỉ có một người yêu thương thật lòng, bà cũng rời đi. Ba và mẹ, thật ra đều vì lợi ích mà nhìn mặt mình. Mình quả thực không nên sinh ra mới phải.”
Nghe tiếng bước chân, cô thu hết tâm trạng u sầu vào trong, lau hết nước mắt, tập cười niềm nở, rồi quay người nhìn, hắn là trên tay cầm chiếc áo khoác bông dày, cho cô mặc vào. Cô nũng nịu đến ôm chặt hắn. Là hắn vừa tắm ra; mùi hương bạc hà thơm tho phả mũi dễ chịu. Tâm tư cô thoải mái vô cùng, phũ bỏ hết tạp niệm.
- Tích Lãng, em thích anh.
Anh lặng người, nhìn vô định, nghe cô thì thầm không chút buồn chán, chính vì ngỡ lạnh nhưng độ tiếp xúc của cả hai, làm không khí lạnh cũng muốn ấm dần.
- Tích Lãng, em thích anh, có nghe rõ không?
Giọng điệu cô ngày càng nhỏ, nghe càng không đúng, là cô sắp muốn khóc rồi, tay cô siết chặt như sợ hắn sẽ đẩy cô ra. Ngược lại, cô làm hắn sợ đi, nghe như vẻ, hắn sắp mất cô vậy.
- Để em kể anh nghe câu chuyện này. Có một mèo con, lông trắng mướt, rất đáng yêu. Tiếc thay, xinh đẹp như vậy mà mèo con không có bạn bè, bị cha mẹ mình không nhìn đến. Anh thấy xem, mèo con có đáng thương không?
Hắn một tay bế cô lên, hắn ngồi trên ghế mây gần đó, đặt cô lên chân bản thân, cô ngồi trong lòng hắn, đối câu chuyện của cô, hắn không có trả lời, trầm mặc dò xét một chút trong ánh mắt cô “Không.”
Cô không có bỡ ngỡ với câu trả lời này, là hắn con người vô cảm mọi thứ, làm gì biết thương xót cái gì đâu.
- Em thì lại thấy mèo con rất đáng thương, anh biết sao không? Vì em có thể hiểu được.
Thực ra, suy nghĩ hai người không tương đồng. Tích Lãng đang nghĩ đến xa hơn cô tưởng.
Trăng đêm nay rất sáng, ánh vàng sậm, nhìn như lòng đỏ trứng khổng lồ. Thật ra, nghĩ lại, chú Cuội đâu có cô đơn, vì có cây đa làm bạn.
“Hôm nay, cảm ơn anh.............