- Mẹ bán đứng con, lúc đầu bày trò cho con lạc mềm buộc chặt, nay lại tìm kiếm nữ nhân thay con dâng chồng tận miệng a?
Lăng Khấu Thiên giãy nãy, tức giận đứng ở sảnh chính làm loạn, khoác tay khí thế, hừng hực lửa giận nhìn bà Lăng ăn ngồi không yên mím môi.
Ông Lăng từ bên ngoài đi vào, nghe tiếng ồn, là giọng Lăng Khấu Thiên mà. Ông có chút vui mừng nhưng nghe rõ cô đang hét toáng cái gì, sau lại thêm một người khí tức, cũng muốn hỏi tội bà tiếp tục.
- Bà làm cái gì? Có phải nhà này mất hết tôn ti quy củ không?
Bà nghe Lăng Khấu Thiên thì không sao, nhưng lại xuất hiện thêm ông Lăng nghe chuyện thì run rẩy. Là bà định lúc đầu nếu bà làm như vậy vì ông Tích yêu thích cô là sẽ khiến Tích Lãng thêm hao tốn công sức tìm cho bằng được cô, vừa nhiều thời gian làm bền chặt hai bên gia đình, nhưng nay nghĩ lại là quá vô dụng, tìm Lăng Khấu Thiên trở về thì cô lại tự ý thần trí tự hoạt động, đến bà cũng không biết tăm tích ở đâu.
- Tôi...tôi không có. Ai bắt con bé làm như vậy, đừng vu oan giá hoạ cho tôi, tôi lý do gì làm chuyện này, lợi ích gì đâu.
Bà liếc mắt cẩn thận kín đáo với cô, cô tạm ngưng làm càn, im lặng bỏ đi lên lầu.
Ông cũng không muốn nhìn bà nữa, bỏ đi một mạch vào thư phòng.
- Bà là người bắt đầu thì mau thu dọn đi, đừng để tôi phải đau đầu nữa, tôi còn nhiều chuyện để lo lắng.
Tích Lãng cùng Lục Nan Hy đi đến ngoại ô thành phố, là đồng cỏ nội bội phần yên tĩnh. Không chỉ Giang Nam là ôn hoà nhất, vùng nông thôn cũng thoải mái không kém, chỉ có không đẹp xuất sắc như Giang Nam, dễ chịu hơn.
Trước mắt cô hiện ra dinh thự nguy nga trắng tinh tinh xảo, xung quanh tập họp hầu nhân như nêm, như nước. Người cắt cỏ xung quanh, người quét tước sân lớn. Nói chung nhiều nhưng ai cũng bận rộn, việc cần động tay chân không thiếu, vừa rẽ xe vào, nghe tiếng chim hót, là cô nhìn qua kính, phía tường chắn cao xung quanh, là có các cây gỗ lớn tạo thành hình tam giác, và mắc nhiều lông chim ở đấy. Cũng tầm thấp thấp vừa cho ăn cùng đùa vui với chúng.
Cô bị choáng ngợp nặng nề, còn xa hoa hơn hẳn Tích gia cùng Lăng gia, vui vẻ ra mặt, nhìn trán cô liền hiện ra chữ “ham muốn”, cô “chắc chắc” miệng liên hồi, là nhờ luôn làm chuyện tốt cho nên có thể chiêm ngưỡng nhiều thứ cả đời không có được như này, nhìn thôi cũng loá mắt người nhìn. Nhìn hết thảy, phía xa là ngôi làng nhỏ, là dinh thự này “ăn” hết, chiếm vị trí độc tôn mặt tiền.
Cô kỳ lạ vì là con dân Bắc Kinh, những nơi thế này lại chưa bao giờ đặt chân đến, chỉ đổ lỗi thành phố này quá lớn.
Xe hắn vừa de vào sân, hầu nhân liền sắp thành hàng ngay ngắn, dù quần áo là tự do nhưng là đều thẳng thớm cùng lịch sự áo quần dài không hở hang, nhìn qua nghiêm khắc cực kỳ, trang nghiêm đến độ cô không dám bước xuống xe, nhìn dàn hầu nhân, đều là lớn tuổi phần nhiều, nhưng họ là cúi người kính cẩn như vậy chào cô, cô sợ tổn thọ cùng thất lễ nhưng chẳng thể làm gì được.
- Sao không xuống xe? Đợi tôi bế hửm?
Hắn thấy cô cứ nhìn tới rồi nhìn lui, ngồi ngẩn ở đấy nên nhíu mày thắc mắc, cô là nói ra sợ hắn chê cười, biết có tiền có quyền cho nên hắn sẽ không để ý chuyện này, là quen từ nhỏ nhưng cô thì khác, nghèo khổ muốn chết, sống phải nhìn sắc mặt người khác cho nên quan điểm cứ là như vậy không dám.
- Anh không định mở cửa cho em a? Không biết lãng mạn...em đợi anh sắm kịch bản cho cẩn thận mà.
Vờ giận dỗi, ai ngờ hắn rời xe ngay không do dự, cô tưởng hắn sẽ mở cửa mời cô nhưng không, hắn còn bỏ lại một chữ làm cô tức lộn ruột.
- Nằm Mơ.
Cô tự mở cửa xe, nhưng gương mặt có chút biến hoá xấu hổ, chắc hẳn ai cũng nghe rồi, không nhìn hầu nhân đang chào mình, một mực hướng thẳng đuổi theo tên nam nhân xấu xa kia.
Vào phòng khách, cô nhìn đâu đâu cũng treo ảnh gia đình, từ bên phải sang trái, là hắn từ nhỏ đến trưởng thành, cô càng nhìn càng tâm phục khẩu phục. Bà Tích quả thực rất sinh khéo, hắn xinh đẹp tuấn tú khác thường từ lúc chập chững đi đến lớn thế này.
- Đừng có thừa cơ hội xăm soi tôi, tất nhiên trưởng thành tuyệt mỹ thì lúc còn là tiểu hài tử đương nhiên là hoàn mỹ rồi, nhưng là ngại người khác trong lòng sinh hảo cảm lưu luyến.
- Tự luyến.
Hắn ôm ngang eo cô không kiêng dè, nghe cô thầm như vậy, đen mặt mà bóp chặt tay, cô nhíu mày xuýt xoa, nhanh chóng nhìn qua nhìn lại xung quanh. Từ trong đi ra, bộ dáng già nua chống gậy chậm rãi, từng tiếng gõ gậy xuống nền đá sang trọng, kích thích cô rất nhiều, là một ông lão đang đến gần, trên người vận quần áo truyền thống xưa Trung Hoa, phẳng phíu sạch sẽ, chồm râu dài càng làm càng nghiêm nghị, ánh mắt hiền từ nhìn phía Tích Lãng mà hiện lên một vòng cung nhân hậu, khiến người khác môi cũng cười theo.
Tích Lãng vừa nhìn thấy ông liền vội đi đến đỡ lấy, Lục Nan Hy cũng chạy theo đỡ bên còn lại, chạm vào ông không dám mạnh tay, cho nên cứ nhìn như thế đang sợ làm nhăn quần áo kia.
- Là cháu dâu của ta? Để ta xem nào dung nhan thế nào?
Ông ngồi xuống sopha phụng đỏ sang trọng, híp mắt nhìn cô trước mặt. Nụ cười nở càng lớn, càng nhìn ông, cô lại nhớ bà cô, bà cũng như vậy phương thức nhìn cô yêu thương, khoé mắt long lanh nhưng mau chóng nuốt xuống. Hỷ sự như vậy, cô lại khóc thật là không thích hợp cho lắm.
Lại nhìn cách ăn mặc của cô, giản dị đáng yêu, làm ông càng hài lòng.
- Cháu trai của ta, chọn vợ rất khéo, rất khéo, ta rất yên tâm, như cha ngươi, chọn vợ giỏi, hậu tốt làm ta không có ý kiến gì phản đối, ha ha ha....
- Ông đang nói là mẹ hiền lành nhân hậu, là mẹ sư tử hà đông không lại thì có, bỏ chạy xa cả phố.
Cô là lần đầu tiên thấy hắn như vậy đùa giỡn, có chút khựng người, nhìn cho rõ.
Không có thắc mắc vì sao ông lại không xuất hiện ở hôn lễ. Một phần là do sức khoẻ không phù hợp đi đứng thuận tiện, một phần đây là đám cưới mang hình thức cho có.
- Cháu cảm ơn ông.
Ông nghe ra giọng điệu khách khí thì liền nghiêm mặt ngay, khí phách thấy rõ, khi còn trẻ đã là một hảo hán hùng mạnh nam nhi.
- Gọi ta ông nội!
Cô lia lịa gật đầu, như có tật, ai khen ngợi thì cô liền đỏ mặt. Từ nhỏ đến lớn, ai cũng mắng nhiếc cô, cho nên đối với lời khen có cánh thì cô không quen nhận lấy. Hắn nhìn cô ôn nhu thập phần, thấy cô đỏ mặt như thường lệ thì liền muốn ăn cô ngay lập tức.
- Cháu lấy vợ thảo, liền quên mất ông già này, rất lâu không lui tới nữa.”
Nhìn ra là trách móc nhưng yêu thương thì nhiều, hắn cười lấy lệ, rót trà điệu nghệ, mùi hương hạt sen pha lẫn làm cô cũng muốn uống một ly, cô tưởng tượng đến vị ngòn ngọt thì liền chảy nước miếng. Hắn là nhìn thấy biểu hiện cô buồn cười, muốn trêu đùa cô một cái nhưng sợ cô xấu hổ cho nên cũng rót đưa cô một tách trà.
Cô rất nhanh cầm lấy, uống một ngụm, còn lướt lưỡi vài lần, là thấy vị cũng như trà bình thường, chỉ có hơi ngọt hơn một chút, thoảng xấu hổ, đặt tách xuống, ngồi không chút nhúch nhích, nhìn chân bản thân. Cô như mèo con thất vọng, làm ông cùng hắn cười lớn, cô không hiểu chuyện, càng cảm thấy uỷ khuất, là hai người hợp tác trêu đùa mình, trong lòng thầm mắng nhiếc.
- Lăng Khấu Thiên, đến việc trà sen em cũng không biết thế nào?
Cô lơ mắt, cắn môi vụng về lẩm nhẩm “Em...đâu có.”
- Dám trêu cháu dâu ta, ta đánh cho một gậy bây giờ.
Ông giơ gậy, hù doạ toang đánh, hắn hợp tác đưa hai tay xua đi, bộ dáng tránh né đầu hàng. Cô có người bênh vực, vẻ mặt như nắng nóng được ăn miếng dưa hấu mát lạnh, cười khúc khích. Hắn nhìn cô như vậy thì dừng động tác, mục đích của chỉ muốn vậy thôi, nhìn cô uỷ khuất thì không nỡ dù rất nhìn đáng yêu nhưng hắn biết trong lòng cô rất căng thẳng cùng xấu hổ vừa rồi.
- Mẹ, chấm dứt cái hợp đồng này lại đi, hợp đồng ngu xuẩn quá mức.
- Được rồi, liền gọi cô ta đến ký kết chấm dứt hợp đồng theo ý con.
Bà nhìn liếc qua Tiểu A thì liền miệng nói.
- Tiểu A, ba ngày nữa đánh cuộc gọi bảo Lục tiểu thư đến giúp ta.
Tiểu A gật đầu, nhìn Lăng Khấu Thiên một cái rồi quay đi.
Lăng Khấu Thiên lại giãy nãy lần nữa, nhất quyết không chịu, liền muốn ngày mai kết thúc nhưng bà Lăng còn muốn cô có thời gian nghỉ ngơi một chút.
Lục Nan Hy nhìn đến giờ ăn trưa, hầu nhân tấp nập chuẩn bị món ăn, cô cũng xoắn tay áo định bụng giúp một tay nhưng ai cũng xua đuổi như tà khí.
- Thiếu phu nhân, cô như vậy, lão gia sẽ mắng chúng tôi mất, cô chỉ cần ngồi nhìn là đủ rồi mà.
- Sẽ không mắng đâu, vậy tôi giúp mang thức ăn ra bàn nha.
Ai cũng yêu quý cô, nữ nhân xinh xắn nhỏ nhắn, là vai thiếu phu nhân, rất cao quý, lại hạ thấp đi đến gian bếp đầy mùi hành tỏi khó chịu, làm giúp họ vài chuyện lặt vặt không đáng
- Mọi người gọi tôi là Thiên Thiên là được.
Hầu nhân nghe vậy, sợ sệt ra mặt xua tay.
- Chúng tôi không gọi vậy được, thiếu phu nhân đừng làm khó, lão gia nghe được sẽ lại mắng...
Cô làm bộ dáng nhìn chuyện phức tạp, đưa tay chống cằm suy nghĩ “Thực tình lúc nào cũng lão gia mắng, lão gia mắng, haizzz”, giây sau tinh nghịch vô đùi một cái
- Vậy lâu lâu có hứng gọi tôi là Thiên Thiên, còn bình thường gọi thiếu phu nhân, đổi gió như vậy đi.
Sau cô cầm lấy dĩa thịt bò xào hành tây thơm phức, cả cô bụng cũng đánh trống rồi nên năng suất làm việc rất nhanh, chạy ra không cần ngoáy lại, mặc họ có đồng ý hay không.
Ăn cơm xong cũng là đến xế chiều, tạm biệt ông xong, liền lên xe rời khỏi.
Hầu nhân nhìn theo đèn sau xe rời khỏi ngay ngã rẽ, thì thầm nhau.
- Tôi thực thích thiếu phu nhân nha, vừa xinh đẹp lại vừa lễ phép chuẩn mực.
- Nữ nhân làm cho “núi băng lạnh ngàn năm” cao 3000m tan thì làm sao mà là nữ nhân bình thường vô vị được.
- Tôi thích ở vui tính, không xem chúng ta là người hầu kẻ hạ thấp hèn, lạm quyền chèn ép.
- Đúng đúng
- Chí phải.
“Lục Nan Hy: *gục ngã* Áaaa...ha ha hạnh phúc quá a... ha ha.”
Ai nấy đua nhau nói xem, ai là người nói đúng nhất.
Trên xe, cô nói luôn miệng, đến độ hắn mệt mỏi, xoay qua xoay lại cũng chỉ có một chủ đề, cô thực thích chậu lan trắng trong vườn của ông. Hắn xoay qua gương mặt thoáng u ám, thắng xe gấp làm cô theo đà muốn hất về phía trước nhưng may là có thắt dây an toàn cho nên không có chuyện gì, không liên quan thuốc men. Thầm nắm chặt đai an toàn thầm thở phào, lại tự thưởng bản thân làm việc tốt cho nên gặp toàn chuyện tốt.
- Ban nãy trong món ăn cũng không có ớt.
Giọng điệu hắn trầm thấp òm òm làm cô sởn da gà, sợ hãi nhanh chóng lắc đầu không suy nghĩ.
- Tối nay, chúng ta vận động một chút đi, tôi sẽ cho em thấy tôi bản lĩnh cỡ nào, đến đâu.
- Không cần, ha ha không cần, một nam nhân như anh thì bản lĩnh cao ngất trời, khiến thế nhân loạn lạc...à không khiến toàn vật hưởng thụ... à không...nói chung là không cần chứng minh...
Cô trấn an bản thân bằng việc cười nhẹ một cái. Hắn không đợi cô nói, liền chồm đến phủ lấy môi cô mãnh liệt, gặm môi sưng tấy, hắn cảm giác như gặm kẹo bông mềm mại. Hơi thở cô nóng bỏng gấp gáp càng làm hắn kích thích dục vọng nhen nhóm.
Cô to gan, mở mắt nhìn hắn say đắm nghiến môi cô không rời.
Chợt lấy dũng khí ở đâu, đưa tay mạnh mẽ chặn môi hắn, hắn viền mắt gằn lên như thú dữ, có thể nuốt cô bất cứ lúc nào. Cô gằn giọng.
- Tích Lãng, em là ai?
Là cô hy vọng, hy vọng chỗ đứng của cô trong tim hắn, biết bao nữ nhân tuyệt mỹ vây quanh, liệu cô sẽ có giá trị được hắn để mắt đến không?
- Lăng Khấu Thiên đồ ngốc.
Cô buông lỏng tay, sóng mũi cay xè, ngực cô đau nhói, chưa bao giờ cô đau khổ như lúc này, cô biết hắn nói đúng nhưng khó tránh được khó chịu. Hắn vẫn hôn môi cô, lưỡi vào sâu trong khoan miệng cô mà quét qua, cô nhắm chặt mắt; nước mắt cô tràn khỏi khoé mắt, là cô không thể kiểm soát. Hắn như vậy nhìn thấy, liền dừng lại động tác, hứng thú liền biến mất, hắn một giây xúc động ôm chặt cô.
- Tiểu phiền phức, không khóc nào, không cần khóc, không cần khóc, không phải tôi chưa làm chuyện gì sai trái sao?
Là biết hắn an ủi thật lòng yêu thương nhưng nghe “Thiên Thiên” thì nước mắt cô càng không ngăn được. Cô chủ động hôn lấy hắn, hắn là nhìn cô như vậy vụng về hôn, gằm lên như sư tử, đè chặt cô xuống ghế, bật xuống, cô nằm đấy mặc hắn cởi bỏ áo xuống, gặm lấy ngực cô. Tay đi xuống quần nhỏ của cô. Quần sau cũng được cởi bỏ sạch. Cô không còn quần áo trên người nữa, cô xấu hổ tránh mặt, nhưng không nhịn được rên rỉ khi lưỡi hắn trơn trượt trên da thịt.
Bỗng hắn cự vật đi vào cô, cô “hự” một tiếng, đau đớn cầm chặt tay hắn. Lúc đầu nhìn cô nhăn nhó, là chuyển động nhẹ chờ cô thích nghi, nhưng khi nhìn cô thoải mái một chút, liền như không kiểm soát, mãnh liệt ra vào, cô càng ngày càng hét lớn, nơi lỗ huyệt cô như muốn bốc cháy vì cọ xát.
- Tích Lãng...hừm...nhẹ một chút...không...chịu...được....á...hự....
- Không phải khi nãy còn mạnh miệng?
Cô chống tay đỡ bản thân, liếc mắt hắn
- Đó là vô thức khảng... kháng...aaa.
- Nằm dưới thân tôi, em lại xinh đẹp như vậy, chỗ thích hợp cho em, chắc...ừm...chỉ có chỗ này thôi.
Cô muốn đánh hắn nhưng đầu ngón tay không còn sức lực nữa.
- Phường vô lại.
- Lăng...Khấu Thiên...tôi sắp ra...tôi sẽ ra trong em...ừm....hự...hự....
Tích Lãng gầm lên, cự vật vào sâu tử cung mà bắn dịch nóng hổi. Cô run rẩy, khoé môi nước miếng không tự chủ rơi xuống ngực lóng lánh. Như con nít mà muốn ngồi bật dậy, lại bị hắn đè xuống lần nữa, cô định nói thì hắn lại chặn trước một bước, tiếp tục di chuyển trong cô lần nữa.
Toàn thân cô đau nhức, ngực cô bị hắn ngậm lấy, răng hắn nhay nhay nơi đầu nụ hoa, cô ngứa ngáy, thở gấp gáp
- Không cần...mau....đi ra mà....hu hu....
Bỗng, có tiếng “cạch...cạch” ngay kính xe không dứt, ngày càng mạnh tay, hắn mất hứng thả kính đen kín xuống tầm vừa cho mắt lộ ra ngoài, nhìn thấy một nam cảnh sát, vẻ mặt rất trẻ trung, nhìn biết ngay mới vào nghề.
- Phiền anh ngoan ngoãn ký vào biên bản phạt, xe là đang đậu ở nơi không cho đỗ xe, làm chật đường.
- Không ký.
Hắn lạnh lùng quay mặt, tiếp tục chuyện tốt, nhưng cô lại khác, lấy tay che miệng, tay còn lại to gan đánh vào bụng dưới hắn mạnh, hắn trợn mắt lớn anh tuấn nhìn cô nguy hiểm, đưa tay trụ tay.
- Đừng làm mất thời gian nữa, quay về bảo Doãn Dĩ Vương đóng phạt cho tôi, này...nhớ chép lại bảng số xe, coi chừng tôi làm loạn trốn mất đó.
Nam cảnh sát trẻ tuổi tức khí đỏ mặt thấy rõ, cầm tờ giấy quơ quơ như thể cầm thánh chỉ vua lên mặt.
- Anh có biết đó là ai không? Đến tôi còn chưa được gặp Doãn thiếu soái, chỉ câu này, tôi có thể cho anh ở tù mọt rong, không có ngày nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Cự vật hắn bằm tím, to lớn làm cô tròn mắt, lắc đầu ngay lập tức. Nghiêm mặt quay đi, không hề cảm thấy thoái mái.
Hắn ghét bỏ, thái độ không chút nào kiên nhẫn.
- Cút đi, về bảo như vậy, ta họ Tích, tên Lãng, về báo lại y hệt là được.
Anh gãi gãi đầu, thực sự chưa bao giờ nhìn thấy người nào vi phạm lại hùng hổ xưng tên họ, còn bảo chép bảng số xe kỹ càng, lại liên tưởng đến một nam nhân hùm miệng nhưng nhát cấy nhưng hiện tại xem ra không phải. Tích Lãng hắn chưa bao giờ thể hiện thất thế.
Xem như tin tưởng một lần.
- Được, có bảng số xe anh đừng hòng trốn.
Nhìn cô bộ dáng không còn mảnh quần áo trên người. Vết ân ái dày đặc, cô ngượng ngùng ngồi co rúc người, ôm chặt lấy bản thân, ngước mắt nhìn con ngươi hổ phách hắn xoẹt tia ấm áp, liền đóng kính, mặt mày nhăn nhó.
Hắn hôn lên gò má cô, hôn đôi mắt cô ướt đẫm hàng mi đẹp đẽ, hôn trán cô. Vì hành động bất ngờ của hắn cưng chiều mà cô ngẩn ngơ vài giây.
Hắn là muốn nói lời yêu thương cô, nhưng có dùng ớt bong miệng, hắn cũng không nói ra được lời nào. Cứ lấy dũng khí rồi lại tránh mặt, đối mặt lấy dũng khí rồi lại tránh mặt tiếp.
Quay ra trước lái xe, vận lại đồ cần thận, chờ cô thay y phục.
- Xuyên Quốc, chúng ta đi đâu gặp được Doãn thiếu soái?
- Làm gì? Cậu ấm đầu à? Muốn gặp Doãn thiếu soái là chuyện không thể.
Nam nhân Xuyên Quốc nhìn anh một cách nghi hoặc.
- Chuyện là thế này, có nam nhân kia hùng hổ bảo về báo lại Doãn thiếu soái đóng phạt tiền đỗ xe không đúng nơi quy định cho anh. Còn nói chép cho đúng bảng số xe, cả họ tên Tích Lãng...
- Đồ ngốc...còn không biết Tích tổng a? Sống thế kỷ nào rồi, chuyện lần này...chết rồi...
Doãn Dĩ Vương uy uy quyền quyền ngồi ở đặc khu như tù túng, là ba anh bắt buộc không thể rời khỏi cho nên muốn chết tới nơi rồi.
- Doãn thiếu soái, hôm nay có tên làm loạn, không chịu đóng phạt tiền đỗ xe không đúng nơi quy định, còn hùng hổ xưng danh Tích Lãng...
- Vậy a?
Anh xinh đẹp nhuếch mép, nghĩ “Tên này, là hạ thấp mình quá mức, gây chuyện xong bắt tôi cao quý thế này lại đi đóng phạt rẻ tiền...hừ.”
“Tích Lãng: ha ha, nhiều tiền để làm gì? Tôi thực vinh hạnh được Doãn thiếu soái đây đóng phạt giúp nha *an ủi điệu bộ*.”