Quay người cuộn tròn tay lại, miễn cưỡng bản thân không được tiếp tục nhìn hai người họ, tưởng rằng như vậy sẽ có thể thoải mái hơn một chút, nhưng vết thương trong lòng vẫn không giới hạn mà lớn dần lên. Rốt cuộc trong trái tim anh, vị trí của cô nằm ở đâu, Đường Hoan thậm chí còn đang nghĩ cuộc hôn nhân này của cô tới cuối cùng có ý nghĩ gì. Dẫu cho lúc mới bắt đầu là vì muốn báo thù Đường Vãn Tình, nhưng cái giá phải trả quá lớn, cô thậm chí còn hối hận vì đã kết hôn với anh. Nếu như không kết hôn với anh, vậy có lẽ cô sẽ không phải đau đớn như hiện tại đúng không?
Đường Hoan đứng ở đó, cúi thấp đầu, sự hụt hẫng để lộ qua đôi mắt của cô. Một cơn gió bỗng thổi qua, vô hình trung khiến cô càng trở nên cô độc hơn.
“Aa…nhẹ chút….anh Kim Thần….” Nước sát trùng chạm lên vết thương ở trên cánh tay của Lương Phi Phi, cô đau đớn nhăn mày, sắc mặt nhợt nhạt.
Mắt không thấy thì tim không đau, Đường Hoan quay người rảo bước đi sang một hướng khác. Sau khi băng bó vết thương cho Lương Phi Phi, cả mấy người cùng quay trở về nhà nghỉ. Dùng bữa tối xong, Đường Hoan một mình quay trở về phòng, đứng bên cửa sổ ngắm nhìn khu vườn tràn ngập sắc hoa đào. Không thể không nói, khung cảnh nơi đây quả thực làm lay động lòng người, buổi tối đặc biệt yên tĩnh, khắp vườn ngập tràn hương thơm của hoa đào.
Ánh sao đêm chiếu rọi lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, hàng lông mi cong vút, tay đặt dưới cằm, đôi gò má cao cao làm nổi bật lên gương mặt của cô. Đoạn Kim Thần đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở trước mắt. Anh đi tới đặt một cánh tay lên vai cô, Đường Hoan có chút sững sờ, không cần ngoảnh đầu nhìn cũng biết đó là ai.
“Đang nghĩ gì vậy?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Ngoảnh đầu nhìn anh, Đường Hoan không trả lời, khuôn mặt xinh đẹp của cô đối viện với gương mặt anh tuấn của anh. Người đàn ông này chính là chồng của cô, nhưng hết lần này tới lần khác anh bỏ mặc cô, thu cánh tay lại, cô thật sự không biết làm cách nào để có thể quên đi được đêm hôm đó. Lắc đầu, hướng ánh nhìn ra phía vườn đào. Đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, đôi mắt Đoạn Kim Thần hỗn độn nhiều cảm xúc, anh bế cô lên giường.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, ba ngày đã qua đi, để tránh phải chạm mặt với Lương Phi Phi, Đường Hoan ngoại trừ lúc ăn cơm mới xuất hiện ra thì những thời gian đều ở trong phòng. Ít chạm mặt, Lương Phi Phi muốn nghĩ cách làm khó Đường Hoan cũng không có cơ hội. Buổi tối, Lương Phi Phi do cảm thấy hơi khát nước nên quyết định ra ngoài, khi đi qua phòng của Đường Hoan vô tình nghe thấy một giọng nói truyền ra ngoài.
“Bà à, bà nhất định phải chú ý tới sức khỏe, chờ cháu quay về cháu sẽ tới thăm bà….”
Bước chân của cô bỗng dừng lại, áp sát tai lên thành cửa để lắng nghe, một ý nghĩ nguy hiểm bỗng thoáng qua trong đầu của Lương Phi Phi. Được lắm! Hóa ra người phụ nữ này đang cố ý giả vờ mắc bệnh để lừa anh Kim Thần!
Ngày hôm sau, trong lúc đang ăn trưa thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của Đoạn Kim Thần vang lên, nhìn vào màn hình hiển thị, anh liền nhấc máy đi ra ngoài nghe điện thoại. Chỉ cho tới khi bóng dáng của Đoạn Kim Thần biến mất khỏi phòng ăn, Lương Phi Phi mới hướng ánh mắt sang phía Đường Hoan. Lương Phi Phi như một chú chó săn, âm thầm quan sát Đường Hoan cho tới khi tìm ra khuyết điểm của cô, nhưng Đoạn Kim Thần luôn ở bên cạnh khiến cô không có cơ hội để ra tay. Bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt, sao cô có thể bỏ lỡ được chứ?
Lương Phi Phi đặt đôi đũa trong tay xuống, đưa ánh mắt lạnh lùng đặt lên người Đường Hoan, nhếch miệng nói:
“Nếu như anh Kim Thần biết cô đang giả vờ bị bệnh, cô nghĩ anh ấy sẽ thế nào?”
Một giọng đột nhiên được phát ra khiến cánh tay đang cầm đũa của Đường Hoan hơi sững lại, rất nhanh sau đó cô hồi phục lại vẻ tự nhiên, vờ như không nghe thấy gì cả. Đối với phản ứng như vậy cô, Lương Phi Phi không hề có chút ngạc nhiên, chế giễu nói: “Tối hôm qua tôi nghe thấy cô gọi điện thoại rồi, không ngờ cô cũng thâm hiểm đấy nhỉ, dùng cách này để lấy lòng đàn ông, cô chờ đấy, tôi nhất định sẽ lật tẩy được cô, không để cô mãn nguyện đâu.”
Đường Hoan chỉ coi Lương Phi Phi như một cách kích tướng, quả nhiên vẫn không hề phản bác lại. Lương Phi Phi di chuyển tới bên cạnh Đường Hoan, hơi cong lưng, bờ môi đỏ bắt đầu động đậy.
“Tôi nói cho cô biết, anh Kim Thần là của tôi, tất cả những gì mà cô đang có bây giờ là thân phận của Đoạn phu nhân, nhưng rồi sẽ có một ngày những thứ ấy thuộc về tay tôi.”
Nhưng điều khiến Lương Phi Phi không ngờ được chính là ở trong cuộc hôn nhân này, cô chính là người chịu tổn thương. Không chờ Đường Hoan phản ứng, Lương Phi Phi đột nhiên bật cười thành tiếng, giọng nói ác độc từ trong miệng truyền ra:
“Quả nhiên là thượng bất chính, hạ tắc loạn, mẹ cô chết thật đúng lúc.”
“Bốp”một tiếng, một cú tát mạnh được văng ra, phá tan đi vẻ yên ắng trong phòng ăn lúc này. Đường Hoan không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa, giơ caoa tay, một bên má của Lương Phi Phi hằn rõ dấu vân tay. Nói cô thì được, nhưng nhắc tới mẹ cô thì không được, mẹ cô là điểm giới hạn không ai được phép động vào trong trái tim của cô.
Nỗi tức giận trong lòng dần hạ xuống, cơ thể bỗng nhiên bị ai đó giữ lại, lùi về sau vài bước, ngẩng đầu nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang che chở cho Lương Phi Phi ở phía sau lưng. Giây phút này khiến cô như muốn bùng cháy, lòng bàn tay cuộn chặt vào nhau, cô giương mặt nhìn hai người họ không nói gì. Đôi mắt sâu thẳm của Đoạn Kim Thần nhìn vào cô, sắc mặt âm u, trong lòng Đường Hoan hơi lo lắng, trong nháy mắt hiểu ra lý do tại sao Lương Phi Phi lại làm như vậy. Đầu tiên sẽ gây sự với cô, sau đó động tay đánh cô, rồi để Đoạn Kim Thần nghi ngờ, quả là một kế hoạch hoàn hảo đấy!
Lương Phi Phi tỏ vẻ đáng thuơng ôm mặt khóc nức nở, núp sau lưng Đoạn Kim Thần, trong ánh mắt để lộ ra vẻ đắc ý. Trên đường tới đây, Lương Phi Phi đã cho người đi điều tra tất cả về Đường Hoan, biết mẹ chính là giới hạn không thể chạm tới của Đường Hoan, chỉ cần nhắc tới chuyện có liên quan tới mẹ cô, nhất định sẽ trở nên lo lắng. Xem ra lần này cô cược đúng rồi, cô muốn biết xem Đường Hoan rốt cuộc còn có thể giả vờ tới lúc nào nữa. Nghẹn ngào nói, giọng điệu mang theo chút oan ức:
“Anh Kim Thần…”
Đoạn Kim Thần nhìn thẳng vào đôi mắt của Đường Hoan như muốn nhìn thấu cảm xúc bên trong của cô, anh lên tiếng:
“Đường Hoan, em đang làm gì vậy? Đừng cố ý gây sự thế chứ.”
Cố ý gây sự? Anh bước vào đây chẳng rõ chẳng rằng chỉ trích cô, cũng không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một mực cho rằng cô là người đang làm loạn ở đây. Khoảng thời gian này cho dù Đoạn Kim Thần có đối xử với cô tốt hơn nữa, cũng chỉ là thấy cô đáng thương nên mới đưa cô tới đây. Vết thương lòng ngày một lớn hơn, nhìn vào đôi mắt phủ lên một tầng hỗn độn cảm xúc của anh, cả hai người đối mắt nhìn vào nhau, Đoạn Kim Thần trầm giọng hỏi:
“Bệnh của em khỏi rồi đúng không?”
Tiến lại gần về phía cô, Đường Hoan lại lùi về phía sau, vẻ mặt cảnh giới nhìn hai người họ. Thấy hành động này của cô, sự nghi ngờ trong Đoạn Kim Thần càng trở nên lớn hơn, tiếp tục truy hỏi:
“Trả lời anh.” Anh cao giọng hỏi.
Đường Hoan mím môi, giả bộ như vô cùng kinh hãi. Đoạn Kim Thần chau mày, không tiếp tục tiến lên trước nữa, Lương Phi Phi nấp sau lưng anh, nhìn thấy như vậy, trong lòng tức tới mức muốn hộc máu. Tiện nhân, quả nhiên cao tay, không đi đóng phim quả thực đáng tiếc. Tuy trong lòng tức là vậy, nhưng Lương Phi Phi vẫn rất biết chừng mực, an ủi nói:
“Chị Đường, chị đừng sợ nữa, em không làm tổn thương tới chị đâu, chị là vợ của anh Kim Thần, cũng chính là chị dâu của em.”
Lần này gọi chị dâu sao thuận miệng tới vậy, mấy ngày trước chẳng phải nhất định không chịu gọi cô một tiếng chị dâu hay sao? Lương Phi Phi cố ý tiến lại gần cô, Đường Hoan hoảng hốt, đột nhiên hét lên:
“Cô đừng tới đây! Cô vừa nguyền rủa tôi và mẹ tôi sẽ chết giống nhau, cô là đồ tồi!”
Diễn kịch, cô cùng biết, trước đây chỉ là chưa từng dùng tới thủ đoạn vậy thôi. Nhưng bây giờ, cô không để tâm ai hơn ai, rốt cuộc tới cuối cùng người nào mới là kẻ có tài năng diễn kịch bẩm sinh thì người ấy sẽ là kẻ chiến thắng. Đôi mắt cô vừa mang theo vẻ tức giận lại vừa mang theo sự sợ hãi, hai dòng cảm xúc đan xen lẫn nhau khiến người nhìn không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.
Sắc mặt Đoạn Kim Thần bỗng trùng xuống, cúi đầu nhìn Lương Phi Phi. Lương Phi Phi không ngờ Đường Hoan lại đột nhiên lên tiếng, sau vài giây sửng sốt liền bình tĩnh lại, chớp mắt một cái, nước mắt đã chảy dài trên gương mặt cô.
“Anh Kim Thần, em không có, em chỉ là lo lắng cho chị Đường Hoan, em còn nói khi quay về sẽ cùng chị đấy tới thăm mẹ và bà, nhưng… nhưng chị ấy quả nhiên lại động tay đánh em, bây giờ còn ở đây đổ lỗi cho em….em…em rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến chị Đường Hoan không thích em chứ?”
Càng nói càng đau lòng, nức nở trong lòng Đoạn Kim Thần, nước mắt nước mũi tèm nhem, ngẩng đầu tiếp tục nghẹn ngào nói:
“Em biết chị Đường Hoan mắc bệnh tự kỷ, không nên trách chị ấy, nhưng em cũng là người, cũng biết cảm thấy thế nào là oan ức chứ.”
Haha, người phụ nữ này quả nhiên là cùng một hạng người với Đường Vãn Tình, vừa ăn cắp vừa la làng, quả thực tinh vi. Hai phút trước còn nguyền rủa cô, hai phút sau đã lại kêu oan gào khóc, nếu như có thể làm diễn viên, nhất định sẽ đoạt giải Oscar.
Đoạn Kim Thần không hề nghi ngờ lời nói của Lương Phi Phi, chau chặt mày nhìn về phía Đường Hoan, anh nói:
“Hoan Hoan, không phải tất cả mọi người đều là người xấu, em không cần phải ghét bỏ cô ấy như vậy.”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng Đường Hoan nghe xong lại muốn bật cười. Đều nói anh bày mưu nghĩ kế, nhưng tới mức độ thật giả trong lời nói của một người phụ nữ cũng không nghe ra. Trong lòng cô ngày càng cảm thấy thất vọng, cô không nên nhấn chìm bản thân trong sự dịu dàng của anh, như vậy thì sẽ không đau lòng tới mức thế này. Đầu móc tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, cố gắng kiềm chế lại nỗi đau đớn đang giằng xé trong trái tim.
Ở một góc độ mà Đoạn Kim Thần không thể nhìn thấy, nụ cười để lộ ra trên gương mặt của Lương Phi Phi càng trở nên ác độc hơn. Đường Hoan không muốn tiếp tục đôi co với hai người họ, nuốt lại cục tức, cơm cũng chẳng thể ăn nổi nữa mà quay người rời khỏi phòng ăn. Nói tới vậy là đủ rồi, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là phí lời mà thôi, cô hà cớ gì phải khiến bản thân không vui như vậy.
Ánh nắng ấm áp len lỏi qua cửa sổ chiếu vào trong, Đường Hoan ngồi bên cửa sổ, dần dần chìm vào giấc ngủ. Đoạn Kim Thần do không yên tâm Đường Hoan, an ủi Lương Phi Phi vài câu rồi quay trở về phòng. Còn Lương Phi Phi vờ vĩnh cho rằng những lời ban nãy không nên nói với Đường Hoan, muốn tới xin lỗi cô nên đã theo Đoạn Kim Thần đi vào. Đi tới bế cô lên, không chờ anh có nhiều hành động hơn, Đường Hoan đã mở to hai mắt. Thấy hai người đột nhiên xuất hiện, ánh mắt cô có chút khó chịu, Lương Phi Phi nguy hiểm tiến lại gần Đường Hoan, giả vờ nhẹ giọng nói:
“Chị Đường Hoan, xin lỗi, lúc nãy cảm xúc của em có chút không đúng, mong chị đừng để tâm nhé!”
Bộ dạng lúc này của Lương Phi Phi nếu như ai đấy không biết thì nhất định sẽ tưởng rằng cô đang thật lòng muốn xin lỗi, nhưng Đường Hoan lại biết điều đó là không phải. Bởi vì có Đoạn Kim Thần ở đây, Lương Phi Phi bắt buộc phải giả vờ như bản thân đang thật lòng tới hết mức có thể. Đoạn Kim Thân giơ tay vuốt tóc cô, thấp giọng nói:
“Hoan Hoan, đừng sợ cô ấy.”
Lương Phi Phi nghe thấy vậy liền nghiến chặt răng, đưa mắt nhìn sang ấm trà ở bên cạnh, trong lòng nảy sinh một mưu kế, đi tới rót ra một ly trà.
“Chị Đường Hoan, ly trà này thay cho sự thất lễ khi nãy của em.”
Thấy Lương Phi Phi đột nhiên tỏ vẻ nịnh bợ như vậy, Đường Hoan biết chắc chắn cô không hề có ý gì tốt. Người ta đã đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại, nếu như cô không nhận ly trà này sẽ khiến cô trở nên nhỏ mọn, hơn nữa Đoạn Kim Thần cũng đang ở đây, Lương Phi Phi cũng không thể làm điều gì. Đường Hoan đưa tay định nhận lấy ly trà, không ngờ rằng Lương Phi Phi bỗng nhiên đụng phải tay cô một cái, nước trà nóng đổ ra.
“Aaa….” Một tiếng kêu thất thanh được phát ra từ trong miệng Lương Phi Phi.
“Choang” một tiếng, ly trà rơi xuống đất, vỡ tan thành năm mảnh.