Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 56: Chương 56: Đau lòng




Quay trở lại lều, đắp chăn cho Đường Hoan xong, Đoạn Kim Thần ôm cô chìm vào giấc ngủ. Màn đêm tĩnh mịch, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

“Hú….” Tiếng sói hú vang lên, xé tan màn đêm yên ắng.

“Aa…..” Một tiếng kêu thất thanh khác vang lên ngay sau đó.

Đoạn Kim Thần giật mình mở mắt, nhìn vào người phụ nữ đang nghiêng mình ngủ ở bên cạnh rồi đứng dậy đi ra phía ngoài. Sau khi anh rời đi, người phụ nữ vốn tưởng đã say giấc bỗng mở mắt, cảm xúc trong ánh mắt cô hỗn loạn, một giọt nước mắt lăn dài xuống gò má cô. Chờ một hồi lâu vẫn không thấy Đoạn Kim Thần quay trở lại, cô đành nhắm mắt tiếp tục đi ngủ.

Đoạn Kim Thần chạy tới lều của Lương Phi Phi, thấy Lương Phi Phi đang co ro trong một góc liền đi tới, thấp giọng nói:

“Phi Phi.”

Nhìn thấy Đoạn Kim Thần, hai mắt Lương Phi Phi bỗng sáng lên, vội vàng nhào tới anh:

“Anh Kim Thần, lúc nãy có phải tiếng sói đang hú không? Tí nữa liệu có tới đây ăn thịt người không? Anh ở đây với em đi em sợ lắm!”

Tay giữ chặt áo anh không để anh rời đi, bất lực, chỉ còn cách ngồi xuống với cô, cũng không biết vô tình hay cố tình, dù cho ngủ say rồi cũng nhất định không buông tay.

Một đêm mất ngủ, sang đến ngày hôm sau, khi trời sáng, sau khi dọn dẹp xong tất cả, cả ba người cùng di chuyển tới một khu sơn trang. Nói là sơn trang nhưng thực chất, đây chính là chốn bồng lai tiên cảnh trong truyền thuyết mà người ta thường hay nhắc tới. Những rặng núi nối đuôi nhau kéo dài trước mắt, thác nước gồng ghềnh, nước chảy róc rách, hai bên đường đi ngập tràn sắc hoa, kiến trúc cổ xưa mang tới một cảm giác khác lạ, hiếm thấy. Bầu không khí trong lành dễ chịu giúp tâm trạng của Đường Hoan thoải mái hơn rất nhiều. Đoạn Kim Thần đã giao lại toàn bộ công việc trong công ty, một tuần sau mới quay lại xử lý, anh đặc biệt đưa Đường Hoan tới đây để giải lòng. Cả hai người cùng đứng trên tầng cao nhất của một nhà nghỉ, ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên nơi đây.

Đoạn Kim Thần ngoảnh đầu nhìn sang Đường Hoan đứng ở bên cạnh, ánh mắt anh dịu dàng đến khó tả, nhẹ giọng hỏi cô:

“Ở đây đẹp không?”

Đường Hoan gật đầu, ở đây quả thực rất đẹp, sau này khi già đi, rất thích hợp ở đây dưỡng sinh. Nghĩ tới đây, cô bỗng nhiên tự cảm thấy bản thân thật nực cười, cô đang nghĩ gì vậy? Sống cùng với Đoạn Kim Thần sẽ có ngày tới răng long bạc đầu đấy sao?

Cả mấy người ở lại đó vài ngày, Lương Phi Phi và Đường Hoan cũng không hề có xích mích gì xảy ra với nhau, ngoại trừ có nhiều lúc đưa mắt lườm Đường Hoan. Người khó ở nhất ở đây chính là Đoạn Kim Thần, mỗi khi tới buổi tối, điều này giống như một loại cực hình với anh. Mấy ngày nay, anh đều phải dùng nước lạnh nhằm kiềm chế ngọn lửa dục vọng đang ngày ngày cháy trong người. Người đẹp ở trong lòng nhưng lại không được động tới, đổi lại thành bất kỳ ai cũng đều khó có thể nhẫn nhịn được.

Buổi tối hôm nay, Đoạn Kim Thần cúi đầu nhìn Đường Hoan say giấc ngủ trong lòng, phần thân dưới đang ngày một nóng dần lên, đôi mắt anh ngày càng trở nên âm u, cuối cùng vẫn chẳng thể có cách nào nhẫn nhịn được đành đi ra khỏi phòng. Gió đêm lành lạnh thổi tới giúp hơi nóng trong cơ thể của anh được xua tan đi không ít, ngủ quan sắc lạnh dưới ánh đèn điện khiến anh trở nên anh tú hơn. Trong tay kẹp một điếu thuốc đang cháy, làn khói mờ ảo che mất đi biểu cảm trên gương mặt anh. Lương Phi Phi từ trong phòng đi ra, khi nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang ngồi trên chiếc ghế dài ở sau sân liền vội vàng đi tới, ngọt giọng nói:

“Anh Kim Thần.” Cố ý kéo thấp chiếc váy ngủ trên người, để lộ ra bầu ngực trắng ngần, cơ thể cô như một con rắn nước cuốn lấy người Đoạn Kim Thần. Mùi nước hoa thoang thoảng truyền vào mũi của người đàn ông, khiến anh khẽ chau mày, ngồi dịch sang một bên, anh hỏi:

“Sao còn chưa ngủ?”

“Em không ngủ được.” Dứt lời, Lương Phi Phi tiến gần hơn về phía anh, e thẹn dựa đầu lên vai anh, khẽ hỏi: “Anh Kim Thần, anh cũng không ngủ được sao?”

Đêm tối gió cao chính là lúc thích hợp nhất để người nam và người nữ làm một vài chuyện khó tả. Giọng nói của cô dịu dàng, gương mặt sắc sảo xinh đẹp, khiến bất cứ người đàn ông khi nhìn thấy cũng đều muốn nhào tới. Nhưng Đoạn Kim Thần lại không giống vậy, nghe lời nói của Lương Phi Phi, anh lập tức hiểu ra ẩn ý ở trong đó, anh đứng dậy chuẩn bị quay trở về phòng, trước khi rời đi để lại một câu nói.

“Trời đêm lạnh, mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Khi anh quay người đi, Lương Phi Phi bỗng nhào người tới ôm anh từ phía sau lưng.

“Anh Kim Thần.”

Hai cánh tay siết chặt lấy người đàn ông, ánh mắt long lanh, Đoạn Kim Thần cương quyết, khó chịu quát lên.

“Em đang làm gì vậy? Mau bỏ tay ra.” . Truyện Tổng Tài

“Em không.” Lương Phi Phi kháng cự, dồn lực siết chặt lấy người anh hơn, “Anh Kim Thần, anh thật sự vẫn chưa hiểu sao? Em thích anh, từ nhỏ tới lớn đều thích anh, khi ở nước ngoài, không có lúc nào là em không nhớ về anh cả. Anh biết không, khi em nhận được tin anh chuẩn bị kết hôn, em đã đau lòng tới nhường nào anh có biết không?”

Cả hai người giằng kéo nhau, dưới ánh đèn điện trắng, bóng hình của cả hai người kéo tới rất dài. Đoạn Kim Thần tối sầm mặt, lạnh lùng nói:

“Đừng làm loạn nữa, anh kết hôn rồi.”

“Em không tin anh thật sự thích cô ta, người phụ nữ đó rốt cuộc có gì tốt chứ?” Lương Phi Phi phản bác, đi tới trước mặt anh, “Anh Kim Thần, em có thể nhìn ra anh không hề thích cô ta, anh ly hôn với cô ta rồi hai chúng ta ở bên nhau có được không?”

Ánh mắt càng trở nên lạnh lùng, nhìn vào người phụ nữ ở trước mặt, giọng nói của Đoạn Kim Thần càng tuyệt tình hơn:

“Giữa hai chúng ta từ trước đến nay chưa từng có tình cảm nam nữ, anh chỉ coi em như em gái mà thôi.”

Lương Phi Phi xúc động lùi về sau hai bước, hai mắt rưng rưng, kích động nói:

“Anh lừa em, anh chắc chắn không hề yêu người phụ nữ kia có đúng không? Cô ta không thể giúp anh bất cứ điều gì, bố em cũng chỉ có một mình em là con gái, hai chúng ta ở bên nhau thì sau này cả tập đoạn Lương Thị cũng sẽ thuộc về anh.”

Lương Phi Phi tiến lên trước định ôm lấy anh, Đoạn Kim Thần nhanh chân lùi lại một bước, khuôn mặt phủ lên một lớp sương lạnh.

“Em cho rằng anh để tâm tới những điều này ư?”

Ánh mắt sắc lạnh của anh khiến Lương Phi Phi có chút rùng mình. Đúng rồi, sao cô có thể quên người đàn ông này hoàn toàn không hề để tâm tới những quyền lợi chứ? Anh vốn dĩ đã có tất cả rồi mà. Trong lòng hoảng loạn, Lương Phi Phi vội vàng giải thích:

“Không phải, anh Kim Thần, em biết anh không phải là người như vậy, em chỉ là….”

“Đủ rồi.” Lương Phi Phi còn chưa dứt lời, liền bất ngờ bị anh cắt ngang, anh nói: “Anh chỉ nói với em một lần nữa thôi, anh đã kết hôn rồi, em nên từ bỏ cái suy nghĩ đấy đi.”

Vứt lại một câu nói, Đoạn Kim Thần quay người rời đi. Giọt nước mắt lăn dài trên má, rưng rưng hai mắt nhìn theo người đàn ông đang dần đi xa, cô không can tâm cũng không can lòng, nỗi hận thù dành cho Đường Hoan ngày càng lớn hơn.

Trở về phòng ôm Đường Hoan đang ngủ, trên người cô có một mùi hương đặc biệt khiến anh khó lòng yên phận. Ngày hôm sau, sau khi dùng bữa sáng xong, Đoạn Kim Thần đưa hai người họ tới vườn đào dạo chơi, hương thơm nhè nhẹ của hoa đào khiến sợi dây thần kinh của Đường Hoan được buông lỏng. Dạo quanh một vòng, ai nấy cùng đều đã thấm mệt, Đoạn Kim Thần ân cần lau mồ hôi trên chán cho Đường Hoan, Lương Phi Phi ở bên cạnh nổi lòng ghen tức. Dựa vào điều gì mà người phụ nữ đó lại nhận được sự chăm sóc của Đoạn Kim Thần chứ? Càng nhìn càng cảm thấy ngứa mắt. Đưa mắt sang hướng, Lương Phi Phi mở miệng lên tiếng:

“Anh Kim Thần, em hơi khát, còn nước ở đó không?:

Đoạn Kim Thần lấy từ trong ba lô ra một chiếc bình giữ nhiệt, phát hiện nước ở bên trong đều đã uống hết, dặn dò cả hai người:

“Hai người ngồi đây để anh đi lấy chút nước, Phi Phi, chăm sóc Hoan Hoan cho tốt.”

“Được, anh Kim Thần, anh đi đi.” Vẻ độc ác để lộ ra trong ánh mắt của Lương Phi Phi, nhìn vào người đàn ông đi xa, cô ngoảnh đầu từ trên cao nhìn xuống Đường Hoan đang ngồi ở phía dưới.

Đường Hoan từ đầu tới cuối đều không hề có quá nhiều biểu cảm, trên khuôn mặt luôn nở một nụ cười nhẹ, dường như sự rời đi của Đoạn Kim Thần cô cũng chẳng hề quan tâm là bao. Nhưng dáng vẻ của cô như vậy khiến lửa giận từ đáy lòng của Lương Phi Phi càng cháy mạnh hơn, đôi môi đỏ bỗng cong lên, nhếch miệng nói:

“Đường Hoan, cô thật sự cũng chỉ là một con chuột cống chạy qua đường mà thôi, càng nhìn cô tôi càng cảm thấy ngứa mắt. Cả ngày chỉ biết im lặng, ngây ngây ngô ngô, tôi thật sự không hiểu tại sao anh Kim Thần lại đồng ý kết hôn với một người phụ nữ như cô nữa.”

Nghe thấy cô nói vậy, Đường Hoan không chút phản kháng, ánh mắt hướng về phía xa xa. Quan sát động thái của Đường Hoan, thấy cô không trả lời, Lương Phi Phi tiếp tục nói:

“Tôi đã từng điều tra về tư liệu của cô, cô trước đây là một đôi với Đoạn Lâm Phong, hại em trai không thành rồi lại bắt đầu tìm tới anh trai, cô có còn mặt mũi nữa không thế! Loại người phụ nữ lăng loàn như cô có thể xứng đôi với anh Kim Thần được sao?”

Hai bàn tay khẽ thu lại, đáy mắt Đường Hoan lướt qua một tia tức giận, nhưng tới cuối cùng cô vẫn lựa chọn im lặng. Dáng vẻ thờ ơ của cô khiến Lương Phi Phi càng nổi nóng hơn, lời nói phát ra càng trở nên khó nghe hơn, thậm chí còn đưa tay đẩy Đường Hoan:

“Cô ở đây làm bộ làm tịch cái gì thế? Mắc cái gì tự kỷ cơ chứ, tôi thấy cô nhất định chỉ là đang giả vờ mà thôi, cô làm vậy để khiến anh Kim Thần thương hại cô sao? Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô là người chết à?”

Sự phẫn nộ đạt tới cực đỉnh, Lương Phi Phi dồn lực, dùng móng tay sắc nhọn cào lên lưng Đường Hoan. Đường Hoan đau đớn nhíu mày, đứng bật dậy, dùng sức đẩy, Lương Phi Phi không cẩn thận lùi về sau hai nước, hụt bước ngã xuống đất, cành cây xượt qua cánh tay cô, máu đỏ từ từ chảy xuống làn da trắng ngần của cô.

“Aa…”

Lương Phi Phi tức giận, trong lúc đang phát hỏa bỗng nhìn thấy Đoạn Kim Thần từ xa quay trở lại, chỉ còn cách kiềm chế lại cơn thịnh nổ, bắt đầu rưng rưng hai mắt. Đoạn Kim Thần lấy nước quay trở lại liền nhìn thấy Lương Phi Phi ngã trên mặt đất, đi tới đỡ cô dậy rồi hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Đường Hoan im lặng đứng ở một bên, thấy Đoạn Kim Thần đỡ Lương Phi Phi đứng dậy, trong lòng thoáng chút buồn, anh nhất định cho rằng là là cô bắt nạt Lương Phi Phi rồi.

Dù cho Đường Hoan mắc bệnh tự kỷ, nhưng Lương Phi Phi vẫn không cảm thấy yên tâm, oan ức lên tiếng:

“Anh Kim Thần, em chỉ là muốn quan tâm tới chị Đường một chút thôi mà, không ngờ chị ấy lại có lòng thù địch với em lớn như vậy, đẩy em ngã xuống đất, anh không thể để người khác tùy tiện bắt nạt em như vậy được chứ!”

Nước mắt nước mũi chảy ra, giọng nói đáng thương khiến người đàn ông nào nhìn thấy cũng đều cảm thấy xót xa. Nghe thấy cô đang nói dối, trong lòng Đường Hoan bật cười, nhưng vẫn không mở miệng giải thích lấy một câu. Chuyện bệnh tự kỷ của cô đã khỏi rồi không thể nói với anh được, buổi tối hôm đó khi Đoạn Kim Thần muốn làm chuyện ấy với cô, bệnh tự kỷ của cô đã khỏi rồi. Chỉ là sau đó do anh đối xử với cô quá dịu dàng khiến cô không dám nói ra, do vậy mới tiếp tục giả vờ, điều quan trọng nhất là cô không biết phải đối mặt anh với thế nào. Mỗi khi nhìn thấy anh, cô lại nhớ tới lúc anh bỏ mặc cô lại một mình.

Đoạn Kim Thần im lặng không nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Đường Hoan, không hề lên tiếng. Đường Hoan đứng ở đó, dẫu cho anh có thăm dò thế nào, một chút khác lạ cũng chẳng có từ cô. Lương Phi Phi dựa vào người Đoạn Kim Thần khóc thảm thiết, đáy lòng ngược lại cảm thấy vô cùng đắc ý, tưởng rằng anh sẽ dạy dỗ cho Đường Hoan một bài, ai ngờ anh chỉ đỡ cô ngồi xuống một bên. Bị hành động của anh làm cho thảng thốt, không phải vậy chứ, lúc này Đoạn Kim Thần đáng nhẽ ra phải thay cô ra mặt mới phải chứ! Không đúng như mong đợi liền nghe thấy Đoạn Kim Thần trầm giọng lên tiếng nói:

“Em đừng tức giận, cô ấy chỉ là đang tự bảo vệ bản thân mà thôi.”

Anh đang thay Đường Hoan giải thích sao? Lương Phi Phi máu nóng sục sôi, vẻ mặt oan ức tủi thân, có điều cô biết tính cách của Đoạn Kim Thần, nếu như vẫn tiếp tục muốn làm to chuyện, anh nhất định sẽ cảm thấy phiền phức chán ghét. Tạm thời nuốt xuống cục tức trong lòng, gật đầu, nhưng trong đầu Lương Phi Phi vẫn đang không ngừng thầm chửi rủa Đường Hoan. Khi Đoạn Kim Thần không chú ý, cô đưa mắt lườm Đường Hoan, tiện nhân, chờ đấy. Còn Đường Hoan lại tỏ ra như chẳng hề nhìn thấy ánh mắt ấy của cô, cô một mình đứng ở đó lẳng lặng nhìn Đoạn Kim Thân ân cần băng bó vết thương cho Lương Phi Phi, trông họ lúc này rất giống với hình ảnh của một đôi tình nhân đang yêu nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.