Thấy khuôn mặt đang đến gần của người đàn ông, cô càng giãy dụa mạnh hơn, nhưng cô vẫn không thể tránh khỏi bị người đàn ông hôn lên má.
“Tôi biết cô muốn, bây giờ cô đang rất cần, cô giãy dụa đi, cô càng giãy dụa, tôi càng phấn khích.”
Lông tóc trên người cô dựng hết cả lên, Đường Hoan vẫn không ngừng giãy dụa, nhưng sự nóng bỏng trên cơ thể khiến cô không nhịn được mà muốn gần gũi.
“Chậc chậc, làn da của cô thực sự rất trắng mịn.” Hắn trượt một đường từ cổ cô xuống, xúc cảm tinh tế khiến anh ta càng không nỡ thu tay lại.
Cơ thể Đường Hoan không ngừng run rẩy, cho dù đầu óc cô rất tỉnh táo, nhưng những động tác của người đàn ông chết tiệt này lại khiến cô cảm thấy có một sự khoái cảm.
Bởi vì hiệu quả của thuốc, cơ thể cô mềm nhũn, cơ bản là không có chút sức mạnh nào để chống lại.
Cô cắn lưỡi thật mạnh, cơn đau khiến cô trong giây lát tỉnh táo thêm vài phần: “Tôi bảo anh cút đi, đừng chạm vào tôi!”
Khi người đàn ông chuẩn bị cởi quần áo của Đường Hoan thì chân phải của cô được tự do, cô nhanh chóng dùng sức đá mạnh một cái lên người anh ta.
Người đàn ông nhất thời không phòng bị ăn phải cú đá, anh ta đau đớn ngã xuống đất và lăn lộn, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn.
Anderson lăn hai vòng dưới đất, sau khi cơn đau dịu đi, cơn thịnh nộ trong mắt chiếm đoạt lấy anh ta, anh ta tức giận đến nỗi cầm một con dao lên và không chút thương tiếc đâm vào đùi cô.
“A…”
Một tiếng hét vang lên, máu từ đùi cô chảy ra và thấm xuống ga giường. Vẻ mặt vốn đang lờ mờ của cô vào lúc này đã trở nên hoàn toàn tỉnh táo, nỗi tuyệt vọng cũng dâng lên trong mắt cô.
Lần này cô đang cố thoát khỏi kiếp nạn, cô đột nhiên cảm thấy hận, hận Đoạn Kim Thần, cô hận anh đã đưa cô tới Mỹ nhưng lại bỏ rơi cô một lần nữa, hận anh cho cô hy vọng, sau đó lại đẩy cô xuống địa ngục sâu thẳm.
Nỗi căm hận nảy mầm từ đáy lòng cô.
Cơn đau loan khắp tứ chi.
Lúc này cô đau đớn, hơi thở yếu ớt, máu tươi vương vãi trên tấm ga trải giường màu trắng, những khoảng máu đỏ tươi đó khích thích đôi mắt của người nhìn.
Tỉnh táo được một lúc, ý thức của Đường Hoan lại bắt đầu mờ đi, cộng thêm sự nóng bỏng của cơ thể, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống thấm ướt chiếc gối.
Cô đã không còn nhìn rõ người đàn ông trước mặt mình nữa, ý thức mơ hồ cảm thấy người đàn ông đang bắt đầu cởi đồ của cô ra, cô thậm chí còn nghe thấy giọng nói ngày càng phấn khích của người đàn ông.
Cảm thấy người đàn ông đè lên người mình, cơ thể Đường Hoan không ngừng run rẩy, cô dường như cảm thấy rằng cuộc sống của mình đã định sẵn là vậy.
Đang lúc người đàn ông chuẩn bị nhấc vật đó lên, một tiếng “Đoàng” lớn vang lên khiến người đàn ông dừng động tác lại, anh ta chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên vai bị người nào đó kéo mạnh, cả người Anderson ngã xuống đất.
Đường Hoan mơ màng nằm trên giường, dường như cô nghe thấy một tiếng quát lớn.
Tiếng quát lớn vang lên trong phòng, tiếp đó là một tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.
“Người phụ nữ của tôi mà anh cũng dám động vào, tìm chết sao.” Nói rồi, anh một dao đâm vào đùi hắn ta, hai mắt anh nổi lên những tia máu đỏ, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo đến cắt da cắt thịt. Cơn giận ngút trời xâm chiếm lấy trái tim anh, vẻ khát máu trên người anh khiến nhiệt độ căn phòng đột nhiên giảm xuống âm độ.
Anh cau mày cho thấy sự tức giận của anh lúc này, biểu cảm khát máu trong mắt anh càng mạnh mẽ hơn.
“Không phải anh muốn hợp tác với công ty chúng tôi sao? Chỉ cần anh….” Người đàn ông ôm chỗ chân bị thương và liên tục lùi ra sau.
“A!”
Một tiếng “Răng rắc” vang lên, người đàn ông chưa kịp nói xong đã phải hét lên.
“Cái chút quyền đại lý của anh, căn bản là tôi không để vào mắt!” Những cơn sóng cuồn cuộn trong mắt người đàn ông khiến cho người ta khiếp đảm, và hơi thở khát máu trên người giống như đến từ địa ngục Tu La, cho đến lúc này Anderson mới cảm thấy hối hận.
Từng cú đấm rơi xuống người Anderson, khiến anh ta không thể tránh được, cho đến khi người đàn ông bị đánh đến mức không thể cử động được nữa anh mới dừng tay.
Đường Hoan nằm trên giường và dường như cô không nghe thấy những âm thanh của thế giới bên ngoài, cả người như mất hồn và nằm trên giường không chút sức sống.
“Đường Hoan….” Một giọng nói dồn dập vang lên bên tai Đường Hoan, nhưng không thể đánh thức ý thức của cô.
Cô mơ màng mở mắt ra, lọt vào mắt cô là một khuôn mặt đẹp đẽ với ngũ quan thanh tú, trong tâm trí cô chỉ có đơn giản ba chữ “Đoạn Kim Thần”, dường như đây chính là cọng rơm cứu mạng của cô.
Nhìn Đường Hoan nằm trên giường một thân đầy máu giống như một búp bê sứ bị vỡ, đôi mắt trống rỗng của cô đã đâm một nhát thật sâu vào trái tim anh.
Anh cởi áo khoác và đắp lên người cô, sau đó cẩn thận bế cô dậy.
Nhiệt độ ấm áp và hơi thở quen thuộc xuất hiện một cách đột ngột, những ngón tay của Đường Hoan khẽ động đậy, cô bất chợt nắm chặt lấy áo trên ngực anh.
“Đường Hoan, Đường Hoan.” Nhận ra rằng người trong vòng tay khẽ cử động, anh vội vàng gọi vài tiếng, nhưng người nằm trong vòng tay anh vẫn trong trạng thái ngơ ngác.
Cánh tay ôm lấy Đường Hoan bất giác co lại, dường như muốn đem cô hòa vào máu thịt của anh.
“Ở đây giao lại cho cậu xử lý.”
Sau khi nói với trợ lý, anh bế Đường Hoan quay người rời đi.
Máu trên đùi Đường Hoan đã đông lại, nhưng vẫn đang rỉ máu.
Vết dao đó sâu như vậy, lại không được kìm máu kịp thời, còn cả những vết roi trên người cô nữa, Đoạn Kim Thần thậm chí không dám nghĩ đến hậu quả nếu như anh đến muộn một chút nữa.
Lúc này, một chiếc ô tô màu đen đang chạy với tốc độ bàn thờ, Đoạn Kim Thần bế Đường Hoan ngồi trên xe.
Mặc dù Đường Hoan thương tích đầy mình, nhưng ham muốn trong cơ thể cô lại không vì nỗi đau thể xác mà giảm đi, ngược lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Cô vặn vẹo cơ thể một cách khó chịu, lông mày cau lại, rõ ràng là người không còn sức, nhưng lại muốn chịu đựng một ham muốn mãnh liệt.
Khuôn mặt của Đoạn Kim Thần càng trở nên lạnh lẽo, mồ hôi trên trán không ngừng ứa ra.
Lúc này Đường Hoan đang quằn quại trong vòng tay anh, đối với anh quả thực là một sự giày vò.
Mặc dù trên người Đường Hoan đầy vết thương, nhưng khuôn mặt đỏ ửng của cô lại khiến người ta không nhịn được cười.
“Nhanh lên.” Giọng nói lạnh lùng vang lên, hai tay ôm lấy cô không ngừng siết chặt.
Người tài xế nghe lệnh, lập tức tăng tốc.
Ngọn lửa bập bùng trong mắt anh dường như muốn nuốt chửng mọi thứ, trong lòng cũng bắt đầu nảy sinh sự tội lỗi với Đường Hoan.
Bệnh viện.
Lúc này, những vết thương trên người Đường Hoan đã được xử lý xong, bác sĩ cũng đã tiêm thuốc cho cô, may mà viên thuốc người đàn ông kia cho cô uống chỉ là một loại thuốc kích dục nhẹ, không phải là loại có tính kích thích mạnh.
Bác sĩ đã tiêm cho cô thuốc khuếch tán và thuốc giảm đau, lúc này Đường Hoan đang nằm trên giường với gương mặt tái nhợt và hai mắt nhắm nghiền.
Anh bước đến và ngồi xuống giường, người đàn ông vươn những ngón tay dài ra chạm vào mặt cô, tay anh khẽ run lên.
Anh đắp lại chăn cho cô, trong lúc đưa tay ra vô tình chạm vào cổ cô, cô đang ngủ nhưng vẫn đề phòng co rụt lại vào trong.
Đoạn Kim Thần cau mày, ngón tay anh cứng đờ lại.
“Đừng chạm vào tôi…đi ra, đồ khốn!” Đường Hoan đột nhiên hét lên, giọng nói sắc bén của cô khiến trái tim anh đau đớn.
Dáng vẻ yếu ớt của cô lúc này khiến Đoạn Kim Thần hận không thể chặt từng khúc xương trên người gã đàn ông kia nuốt vào bụng.
“Không sao rồi, đã có anh ở đây.”
“Đừng, đừng chạm vào tôi, đừng lại đây…” Từng câu từng chữ, dường như là sự bất lực, lại giống như một tiếng khóc kể lể không thành tiếng.
Trong tiềm thức của cô, người đàn ông biến thái kia vẫn không buông tha cho cô, không có ai đến giúp cô, và càng không có ai đến cứu cô.
Người đàn ông nói rằng sẽ cứu cô, giúp cô trả thù, mỗi khi cô cần anh, anh lại luôn bỏ cô lại phía sau, mọi thứ giống như một giấc mơ, sớm biết có ngày hôm nay, thì đã không bắt đầu.
Ngay cả trong giấc mơ, nỗi đau đó cũng giống như một cái bóng đeo bám cô.
Khi Đường Hoan tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Khi cô mở mắt ra, lọt vào mắt là một khung cảnh màu trắng, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Đường Hoan mở mắt ra, sau khi nhìn quanh một vòng, cô vô thức ôm chặt cơ thể mình.
“Tỉnh rồi sao.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Đường Hoan quay đầu lại và thấy một người đàn ông kiêu ngạo đang bước đến, đôi mắt sâu thẳm sáng lên, ngũ quan đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất của một vị vương giả.
*Vương giả: Vua
Đường Hoan vô thức co người lại, người đàn ông này không hiểu tại sao lại cho cô một loại cảm giác vừa an tâm lại vừa nguy hiểm, khiến cô muốn tránh xa nhưng lại không kìm được mà muốn lại gần.
Nhận ra Đường Hoan có gì đó không đúng, trán anh cau lại, hơi thở trên người cũng lạnh lẽo thêm vài phần.
“Nói đi.” Người đàn ông lạnh lùng nói, anh đưa tay ra muốn nâng cằm cô lên, nhưng không ngờ cô lại co rụt người lại một cách đột ngột, cơ thể run lên, trên mặt thoáng qua một nỗi hoảng loạn, nỗi sợ hãi trong mắt cô khiến Đoạn Kim Thần cau mày lại.
“Em sao vậy? Đường Hoan.”
Đường Hoan như thể không quen biết anh, cơ thể cô không ngừng run rẩy, không muốn cho anh lại gần cô.
“Chết tiệt!” Đoạn Kim Thần chửi thề một câu, rồi lập tức ấn chuông dịch vụ.
Một lát sau, bác sĩ vội vàng chạy vào.
Nhìn thấy vài người mặc đồ trắng đột nhiên chạy vào, vẻ mặt Đường Hoan càng sợ hãi hơn, cô không dám thở mạnh, dáng vẻ vô cùng thận trọng.
“Chuyện gì đang xảy ra với cô ấy vậy?” Đoạn Kim Thần nói bằng tiếng Anh, trong mắt thoáng qua một tia đau đớn.
“OK.” Bác sĩ gật đầu và đi đến gần Đường Hoan, Đường Hoan liên tục co người về phía mép giường, thấy cô sắp ngã xuống đất, Đoạn Kim Thần nhanh chóng sải bước đến vòng qua bên kia đón lấy cô.
Sự tiếp xúc thể xác khiến Đường Hoan theo bản năng đẩy anh ra, nỗi sợ hãi lan ra trong lòng.
“Em hãy nhìn cho rõ anh là ai, Đường Hoan, anh là Đoạn Kim Thần!”
Khi ba chữ Đoạn Kim Thần xuất hiện trong tâm trí cô, mắt cô khẽ di chuyển, sau đó lặng lẽ ngước lên nhìn anh, cô nhìn thấy sự lo lắng và cả sự tức giận lẫn tội lỗi từ trong mắt anh, ánh mắt phức tạp đó khiến cô không hiểu được.
Thấy Đường Hoan vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, đôi lông mày của anh càng cau lại chặt hơn, khóe môi mấp máy: “Chết tiệt, mấy người hãy mau kiểm tra cho cô ấy!”
Bác sĩ cố gắng khiến Đường Hoan bình tĩnh lại, nhưng hễ nhìn thấy họ lại gần, Đường Hoan lại ôm chặt lấy cơ thể mình, cơ thể không ngừng run lên và cúi đầu xuống.
“Anh Đoạn, tình hình của phu nhân không được lạc quan cho lắm.”
“Đánh giá từ tình trạng của bệnh nhân, cô ấy có khả năng bị tự kỷ, cảm xúc của cô ấy đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tâm hồn cô ấy đã bị tổn thương và đã mở ra nhận thức tự bảo vệ mình.” Bác sĩ nhìn vào phản ứng của Đường Hoan và giải thích.
“Có cách nào để chữa nó không?” Sự áy náy trong mắt anh càng sâu sắc hơn, nhìn vào dáng vẻ lúc này của Đường Hoan, trái tim anh có hàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Bác sĩ suy nghĩ một lúc và nghiêm túc nói: “Bệnh này không phải là không chữa được, nhưng điều quan trọng nhất là bệnh nhân phải mở lòng và không để cô ấy bị kích thích trở lại. Tôi sẽ thảo luận với chuyên gia tâm lý về kế hoạch điều trị.”
Người đàn ông khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Đường Hoan, những lời nói ra hàm chứa một sự dăn đe: “Nếu như không chữa khỏi cho cô ấy, phòng khám tâm lý của ông cũng không cần phải mở cửa nữa.”
“Vâng vâng…” Bác sĩ vội lau mồ hôi trên trán: “Bây giờ chúng tôi cần kiểm tra cho bệnh nhân và cần một bản báo cáo vật lý chi tiết mới có thể phân tích tình trạng của cô ấy hiệu quả hơn.”