Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 51: Chương 51: Sự chăm sóc độc ác




Đoạn Kim Thần gật đầu, nhìn vào Đường Hoàn mím chặt môi không nói một lời, trong lòng phức tạp khó đoán.

“Lập tức cho điều tra, cố gắng tìm ra kết quả nhanh nhất.” Những gì hiện tại anh có thể làm được chính là giúp cô ra khỏi cái bóng ẩn sâu trong lòng.

Đường Hoan đưa mắt nhìn quanh mọi người ở trong phòng, ánh mắt cô run rẩy, vẻ sợ hãi không chút giấu giếm để lộ ra bên ngoài, đầu móng tay sắc nhọn đâm sâu vào trong làn da trắng nõn của cô, còn vết thương người cũng đang dần rách ra, màu máu đỏ thấm lên màu vài trắng.

Nhìn vào dáng vẻ đầy hoang mang lo lắng của Đường Hoan, trái tim Đường Kim Thần nhói đau khôn xiết. Anh ngăn cản những vị bác sĩ kia, đưa tay về phía cô:

“Hoan Hoan, đừng sợ, anh đưa em về nhà!”

Hai tiếng “về nhà” như một câu thần chú vô hình, khiến toàn thân Đường Hoang đang run rẩy dần dần bình phục trở lại. Cô ngơ ngác đưa tay về phía trước, như bị đầu độc, từ từ đặt tay vào lòng bàn tay anh. Đường Kim Thần thở phào một tiếng, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Những bác sĩ kia nhìn thấy tình hình trước mắt như vậy cũng không muốn làm phiền, chẳng ai bảo ai mà yên lặng rút ra khỏi phòng bệnh. Đoạn Kim Thần lúc đó cũng không dám phản ứng quá mạnh, sợ rằng sẽ khiến cô hốt hoảng, anh chỉ còn cách nhẹ nhàng cẩn thận tiến lại gần cô, nhẹ giọng nói:

“Đừng ngồi dưới đất nữa có được không? Nền đất lạnh lắm!”

Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện ấm áp như vậy với một người con gái. Chắc có lẽ do không cảm nhận được sự nguy hiểm từ trên người anh, cô dần dần buông lỏng cảnh giác, khẽ gật đầu với anh. Tuy rằng mức độ không quá lớn, nhưng đối với một người mắc chứng tự kỷ thì đây đã được coi như là một bước tiến rồi.

Đường Kim Thần nhẹ nhàng, cẩn thận bế Đường Hoan lên giường, do cô vùng vẫy quá mạnh nên vết thương ở chân đã bong ra. Ấn chuông phục vụ, bác sĩ tiến vào băng bó vết thương cho Đường Hoan, nhưng cô nhất định không để bất cứ ai tới gần, Đoạn Kim Thần chỉ còn cách tự tay băng bó cho cô. Khi nước sát trùng chạm vào vết thương của cô, gương mặt nhợt nhạt, trắng bợt của cô nhăn nhó, nhưng Đường Hoan vẫn tuyệt nhiên không kêu đau, cánh tay bám chặt vào chiếc áo khoác của anh, có vẻ như như vậy khiến cô cảm nhận được cảm giác an toàn.

Sau khi băng bó lại vết thương, nhìn vào gương mặt tái nhợt của Đường Hoan, Đoạn Kim Thần định giơ tay, cô lại vội vàng né tránh, anh chỉ còn cách thu tay lại, bưng bát cháo được đặt trên chiếc tủ đầu giường lên. Cả căn phòng ngập tràn mùi thuốc sát trùng, phảng phất đâu đó mùi thơm của bát cháo nóng. Đường Hoan nuốt nước bọt, mở to đôi mắt long lanh nhìn vào bát cháo trên tay anh.

Nhìn vào dáng vẻ thèm khát của cô, Đoạn Kim Thần cố ý ve vẩy bát cháo ở trước mặt cô, rồi nhẹ giọng hỏi: Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Đói rồi đúng không?”

Đường Hoan nhìn anh hồi lâu, cuối cùng gật đầu, còn liếm môi tỏ ý muốn ăn. Biết tình trạng sức khỏe hiện tại của cô rất yếu, Đoạn Kim Thần cũng không hề trêu chọc cô quá lâu, mà xúc từng thìa nhỏ bón cho cô. Lúc mới bắt đầu, Đường Hoan dường như vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng sau khi ăn xong vài mếng, cảm nhận thấy anh sẽ không làm tổn thương tới bản thân, cô dần dần thích nghi hơn. Anh bón một miếng cô ăn một miếng, rất nhanh đã nhìn thấy đáy bát rồi.

Vết thương trên người cô lớn nhỏ đều có, cộng thêm việc mất quá nhiều máu khiến sức khỏe càng trở nên yếu ớt hơn. Ăn cháo xong, rất nhanh sau đó đã chìm vào giấc ngủ. Sau khi đắp chăn cho Đường Hoan, sắc mặt Đoạn Kim Thần nặng nề đi ra khỏi phòng bệnh, tiến thẳng về phía phòng làm việc của viện trưởng, yêu cầu kiểm tra sức khỏe cho Đường Hoan. Khi Đường Hoan tỉnh giấc, bác sĩ hoàn toàn không thể tiến gần cô, do vậy chỉ có thể nhân lúc cô ngủ tiến hành kiểm tra cho cô.

Dáng vẻ Đường Hoan ngủ say như một chú mèo con, trong giấc mơ cảm nhận được hơi thở lạ lẫm tiến lại gần, đầu lông mày của Đường Hoan bỗng nhăn lại, chiếc ga giường phẳng phiu bị cô nắm chặt đến mức biến dạng. Thấy cô như vậy, Đoạn Kim Thần vội vàng đi tới nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của cô, dùng hơi ấm của anh để truyền tới cho cô, như giúp cô xua tan đi cảm giác bất an trong lòng.

Khi bác sĩ tiến hành kiểm tra sức khỏe cho cô, Đoạn Kim Thần yên lặng, từ đầu tới cuối ở bên cạnh cô. Sau khoảng một giờ đồng hồ, bác sĩ hoàn thành việc kiệm tra, Đường Hoan không hề có chút dấu hiệu nào muốn tỉnh giấc, Đoạn Kim Thần đi theo viện trường tới phòng làm việc.

“Sức khỏe của cô ấy thế nào?” Vốn tiếng anh lưu loát được anh áp dụng, dẫu cho trên người có chỗ nào khác lạ đi chăng nữa thì khí phách quý phái toát ra từ anh vẫn khó mà mất đi được.

Bác sĩ đẩy gọng kính, nhìn vào báo cáo kiểm tra trên tay, nghiêm túc trả lời:

“Cô Đường do đã từng chịu ảnh hưởng của việc bị ngược đãi khiến cô luôn cảm thấy bất an và muốn tự bảo vệ bản thân, tôi đề nghị chờ tới khi tình hình của cô Đường ổn định hơn một chút, tới lúc ấy có thể đưa cô ấy về nhà dưỡng bệnh. Đây là một dạng của vết thương tâm lý, điều chúng tôi có thể làm được chính là khuyên bảo và khống chế bệnh tình của cô ấy, vết thương trên người cô ấy dường như không có vấn đề gì quá lớn, duy nhất vết thương ở phần chân của cô, đoạn này….”

Kể từ khi Đường Hoan phải nhập viện, đầu lông mày của Đoạn Kim Thần chưa một giây nào được giãn ra. Sau khi ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, quay trở lại phòng bệnh thấy Đường Hoan vẫn đang ngủ rất say, Đoạn Kim Thần di chuyển tới bên cạnh giường của cô. Nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô, anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn ấy, khi không có ai ở đó, đáy mắt anh lại để lộ ra vẻ áy náy tự trách. Anh thở dài một tiếng, anh thậm chí còn đang nghĩ, nếu như anh không bỏ đi giữa chừng, như vậy có phải cô sẽ không cần phải chịu những điều này rồi không? Còn người nằm trên giường dường như vừa mơ thấy ác mộng, cô nhăn nhó mặt mũi, trán lấm tấm mồ hôi, bàn tay không ngừng dùng lực nắm chặt chiếc chăn. Sắc mặt của Đoạn Kim Thần thay đổi, nhanh chóng ngồi xuống cạnh giường, đưa tay nắm lấy bàn tay của Đường Hoan. Cảm nhận được hơi ấm như đang lan tỏa khắp người, khiến cảm xúc của cô dần dần bình phục trở lại, đầu lông mày cũng dần giãn ra.

Chớp mắt một cái một tuần nữa trôi qua, vết thương trên người của Đường Hoan cũng đã tốt hơn rất nhiều, chỉ có điều căn bệnh tự kỷ của cô vẫn chẳng hề có chút chuyển biến, cô vẫn nhất định không chịu mở miệng nói chuyện, ngoại trừ Đoạn Kim Thần ra, cô dường như kháng cự với tất cả những người khác.

Tại sân bay quốc tế, đông nghịt người.

Đường Hoan nắm chặt cánh tay của Đoạn Kim Thần, sắc mặt lo lắng nhìn ngó xung quanh, dường như tất cả đối với cô đều vô cùng lạ lẫm. Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh nhanh bước đưa cô ra khỏi sân bay, di chuyển tới một căn biệt thự nằm ở ven cảng Nguyệt Hồ.

Chiếc xe dừng lại ở trong sân, Đường Hoan xuống xe, đưa mắt nhìn vào căn biệt thự trang hoàng lộng lẫy ở trước mắt, có cảm giác như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

“Chúng ta tới nhà rồi.”

Năm tiếng này khiến đáy lòng Đường Hoan nảy sinh ra chút cảm giác gì đó khác lạ. Nhà? Đây chính là nhà của cô sao?

Anh nắm tay cô tiến vào phía trong, vừa hay lúc đó dì Đồng đi từ trong nhà ra, nhìn thấy Đường Hoan và Đoạn Kim Thần lập tức tươi cười tiến tới:

“Thiếu gia, phu nhân, mọi người…”

Lời của bà còn chưa nói hết, Đường Hoan vừa nhìn thấy dì Đồng chuẩn bị tiến lại gần về phía cô, ngay lập tức nấp sau lưng Đoạn Kim Thần. Dì Đồng sững sờ, chưa kịp lên tiếng, Đoạn Kim Thần liền kéo cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ giọng nói:

“Đừng sợ, bà ấy là dì Đồng, sau này sẽ là người chăm sóc cho em.”

Dì Đồng? Một cái tên quen thuộc, trong lòng cô bỗng cảm nhận được một chút gì đó ấm áp, cô từ từ ngẩng đầu, đôi mắt tò mò nhìn về phía người phụ nữ mái tóc đã bạc tới nửa đầu ở phía trước mặt. Kể từ ngày cô chịu tổn thương, ánh mắt cô đối với người khác vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn luôn là đôi mắt e dè lo sợ, nhưng tới hôm nay cô quả nhiên lại dùng một ánh mắt khác khi nhìn vào dì Đồng. Đôi mắt cô sáng hơn, đây liệu có phải là một dấu hiệu cho thấy bệnh tình của cô sau khi trở về nước sẽ có chuyển biến tốt hay không?

Dì Đồng vẫn chưa khỏi sửng sốt, bà không biết tại sao Đường Hoan sau một chuyến đi dài trở về như biến thành người khác, nhưng phận làm người hầu, bà biết rất rõ điều gì nên hỏi và điều gì không nên hỏi.

“Thiếu gia…”

“Nấu cho phu nhân một bát cháo, một lát nữa mang lên đây.” Lời nói của dì Đồng còn chưa dứt, Đoạn Kim Thần đã lạnh giọng cắt ngang lời của bà, dứt câu liền đỡ Đường Hoan lên tầng.

Tròn mắt nhìn theo bóng người của họ cho tới khi khuất dần sau góc cầu thang, dì Đồng chau mày khó hiểu, cuối cùng đành thở dài đi vào bếp.

Chờ tới khi Đường Hoan tỉnh giấc thì trời cũng đã bắt đầu sẩm tối, trên đầu giường có đặt một bát cháo vẫn còn nóng, có thể thấy là do có ai đó vừa bừng vào. Dựa người vào thành giường, đưa mắt đảo quanh một lượt khắp căn phòng, không nhìn thấy bóng người quen thuộc, đáy mắt cô bỗng thoáng qua một chút hoảng loạn. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng được mở ra, một người đàn ông với thân hình cao lớn xuất hiện trước mắt. Cô lật chăn, đến dép cũng không đi, vội vàng chạy về phía anh, dụi đầu vào lòng anh. Hai tay ôm chặt lấy cô, cảm nhận được cơ thể vẫn còn đang run rẩy của cô, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng cô:

“Không cần sợ, đây là nhà của em, không có ai làm tổn thương tới em đâu.”

Từ trong vòng tay anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng bừng nhìn vào trong mắt anh, như đang trả lời cô biết rồi vậy. Kể từ sau khi Đường Hoan mắc chứng tự kỷ, cả thế giới của cô như gói gọn chỉ còn lại một mình Đoạn Kim Thần, người duy nhất khiến cô có thể dựa dẫm cũng chỉ có mình anh.

Thời gian một tuần ở Mỹ, Đoạn Kim Thần luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, anh dường như đã dùng tất cả sự kiên nhẫn của bản thân đặt hết lên người Đường Hoan. Cúi đầu nhìn vào đôi chân trần của cô, anh chau mày, đưa tay bế cô lên. Đường Hoan vội choàng lấy cổ anh, để anh ôm cô quay trở lại giường. Đặt sau lưng cô một chiếc gối để giúp cô ngồi thoải mái hơn một chút, bưng bát cháo trên đầu giường lên từ từ thổi nhẹ, nhẹ nhàng hỏi người con gái ở bên cạnh:

“Đói không?”

Đường Hoan nhìn anh gật đầu tựa như đang trả lời câu hỏi của anh, bụng cô cũng đang sôi sục, không ngừng phát ra tiếng kêu óc ách. Trong căn phòng yên tĩnh, thứ âm thanh đó như phá tan bầu không khí yên ắng lúc này, khuôn mặt của Đường Hoan trong nháy mắt đỏ bừng lên, cô ngượng ngùng cúi đầu, mắt nhìn xung quanh, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh. Từ sau khi cô mắc bệnh tự kỷ, đây cố lẽ là lần đầu tiên cô để lộ ra biểu cảm đáng yêu tới như vậy. Sợ cô quá đối, anh không tiếp tục trêu đùa cô nữa mà từ từ bón cháo cho cô ăn.

Sau khi quay trở về nước, Đoạn Kim Thần rất ít tới công ty, trừ khi có chuyện gấp anh mới tới đó để xử lý, bằng không anh đều sẽ ở nhà chăm sóc Đường Hoan. Bác sĩ nói rằng cách trị liệu tốt nhất chính là giúp cô dần dần mở rộng nội tâm, do vậy anh cảm thấy anh có trách nhiệm trong việc giúp cô hồi phục trở lại, dẫu sao thì cô trở nên như vậy cũng có một phần lỗi thuộc về anh. Tình trạng hiện tại của Đường Hoan đã tốt hơn rất nhiều so với lúc cô ở nước ngoài, thậm chí bây giờ cô cũng không còn giống với trước đây nữa, thấy người lạ sẽ phản kháng mãnh liệt. Khi nhìn thấy người làm trong nhà cô cũng chẳng còn sợ hãi như trước nữa, có những lúc cô còn mỉm cười với họ, cũng không còn bám riết lấy Đoạn Kim Thần nữa. Bây giờ Đoạn Kim Thần đã có thể ở một mình trong phòng sách xử lý công việc, khi cô vừa mới mắc bệnh, anh có thể nhân lúc Đường Hoan ngủ mới có thời gian để xử lý công việc ở công ty, bây giờ so với lúc mới bắt đầu quả thực đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.