Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 52: Chương 52: Quay trở lại nhà họ đoạn




Ngày hôm nay, khi Đường Hoan đang ngồi ở trên ghế chăm chú xem Tivi thì dì Đồng đi tới, bưng lên một đĩa hoa quả đã được gọt sẵn cùng với một ấm trà. Nhìn vào đôi mắt tập trung xem Tivi của Đường Hoan, ẩn sâu bên trong đôi mắt đó thoảng qua nét buồn mà khó ai nhận ra được, dì Đồng bỗng lên tiếng nói:

“Phu nhân, sao số cô lại khổ tới vậy chứ? Haiz… Vốn tưởng rẳng cô cùng thiếu gia đi công tác có thể vui vẻ, ai ngờ rằng…”

Nghe lời bà nói vậy, ánh mắt trong veo của Đường Hoan nhìn lên gương mặt của bà, một nụ cười ngờ ngệch được để lộ ra trên khóe môi cô. Trong phòng sách, Đoạn Kim Thần đang bận bịu xử lý công việc, tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí im ắng trong căn phòng. Nhìn vào dòng chữ “Đoạn Trấn Nam” hiển thị trên màn hình, đầu lông mày khẽ chau lại, không do dự nhiều hơn, ngón tay trượt lên màn hình, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng bỗng phát ra:

“Alo.”

Một giọng nói uy nghiêm truyền ra từ trong điện thoại:

“Kim Thần, con đã rất lâu không về nhà dùng bữa rồi, ngày mai là cuối tuần, đưa Đường Hoan cùng về nhà ăn bữa cơm nhé!”

“Không cần, dạo gần đây rất bận.” Anh thẳng thừng từ chối, với tình trạng hiện tại của Đường Hoan, hoàn toàn không thích hợp để đưa cô ra ngoài, càng không cần nói tới việc đưa cô về nhà dùng bữa, anh vẫn không nên đưa cô về nhà lúc này.

“Vậy khi nào thì con có thể về đây?” Đoạn Trấn Nam lùi một bức, một lần nữa lên tiếng.

“Vẫn chưa biết, con còn đang bận, xin phép ngắt máy trước.”

Dứt lời, không cần quan tâm tới việc Đoạn Trấn Nam có nói thêm gì nữa hay không, Đoạn Kim Thần liền ngắt máy. Nghe thấy điện thoại báo tiếng “tút…tút”, ánh mắt Đoạn Trấn Nam bỗng thoáng qua chút phẫn nộ, Đan Chi Linh ngồi ở bên cạnh ông ắt hẳn cũng nghe thấy rõ nội dung của cuộc nói chuyện. Bà lạnh giọng, cho rằng Đoạn Kim Thần không về nhà đều là do Đường Hoan, cáu gắt nói:

“Không cần nói cũng biết nhất định là do người phụ nữ đó không muốn về nhà mà! Nhà họ Đoạn chúng ta rốt cuộc đã đắc phải tội gì? Đứa nào đứa nấy đều lấy phải hàng cực phẩm.”

Gương mặt ung dung quý phái để lộ ra vẻ khó chịu, sau đó liền đứng dậy bỏ lên tầng.

Chớp mắt lại ba ngày trôi qua, Đoạn Kim Thần sau khi dùng xong bữa sáng liền đi tới công ty, để lại Đường Hoan một mình ở trong vườn hoa sưởi nắng. Cô ngồi trên chiếc ghế dài đặt ở đó, làn gió thoảng thổi nhẹ bay qua làn tóc cô, cảm nhận những tia nắng đang chiếu rọi lên cơ thể, không một từ ngữ nào có thể miêu tả được hết vẻ đẹp của cô dưới ánh nắng. Trong lúc cô đang hưởng thụ cảm giác này, người quản gia đột nhiên xuất hiện, sắc mặt nghiêm trọng đi về phía cô. Vẻ mặt khó xử, nhưng chỉ cần nghĩ tới người đang ngồi ở trong phòng khách thôi, ông cuối cùng vẫn đành phải cứng đầu mở miệng nói:

“Phu nhân, lão phu nhân tới tìm cô, bà ấy hiện đang ở trong phòng khách chờ cô.”

Lão phu nhân? Ánh mắt Đường Hoan bỗng thoáng qua một nét nghi ngờ, cô hoàn toàn không hề biết rằng người đang ngồi trong phòng khách lúc này chính là mẹ của Đoạn Kim Thần. Cô chớp mắt, một nụ cười ngây ngô hiện ra. “Đi thôi, phu nhân, tôi đưa cô tới đó.”

Quản gia một lần nữa lần tiếng, Đường Hoan gật đầu đi theo ông.

Sau khi vào trong phòng khách, Đường Hoan nhìn thấy một người phụ nữ quý phái ngồi ở trên ghế, động tác nho nhã ngồi ở đó uống trà. Vừa nhìn thấu Đường Hoan, đáy mắt bà ngay tức khắc để lộ ra vẻ chế nhạo, khinh thường, hôm nay bà đã đặc biệt nghe ngóng từ trước, biết tin Đoạn Kim Thần tới công ty bàn chuyện mới tới đây. Đường Hoan đứng ở bên cạnh, im lặng nhìn bà không nói gì. Đối với người phụ nữ ở trước mắt, cô không rõ cảm giác trong lòng lúc này là gì, nhưng có lẽ bởi vì cảm thấy bà sẽ không làm hại tới cô, do vậy mới không rời đi. Đan Chi Linh đặt ly trà trong tay xuống, đứng lên, cao ngạo nói rằng:

“Cùng tôi về nhà.”

Quản gia vừa nghe thấy vậy, vội vàng di chuyển tới bên cạnh Đan Chi Linh, lúng túng nói:

“Phu nhân, thiếu gia đã dặn trước nếu không có sự đồng ý của cậu ấy, thiếu phu nhân không được phép ra ngoài.”

Ông cũng không biết Đường Hoan rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, chỉ biết rằng kể từ sau khi cô quay trở về bỗng trở nên không thích nói chuyện, Đoạn Kim Thần cũng ngày ngày ở bên cạnh cô, săn sóc chu đáo cho cô, chỉ có hôm nay anh có chuyện cần ra ngoài, trước khi đi đã đặc biệt dặn dò họ cẩn thận rằng nhất định phải chăm sóc cho Đường Hoan, không được để cô ra ngoài. Nhưng bây giờ lão phu nhẫn lại tới đây muốn đưa người đi, điều này quả thực làm khó ông rất nhiều. Sắc mặt Đan Chi Linh thay đổi, nghiêm giọng nói với quản gia:

“Ông còn sợ tôi ăn thịt nó hay sao? Tôi muốn đưa nó về nhà ăn bữa cơm cũng không được nữa ư? Chẳng phải cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi sao? Có cần thiết phải khoa trương tới vậy không? Cô ta là hổ báo à hay là quỷ ăn thịt người?”

Quản gia toát mồ hôi, vội vàng lắc đầu:

“Không phải, chỉ là thiếu phu nhân…”

“Được rồi.” Lời của quản gia còn chưa dứt, Đan Chi Linh mất kiên nhẫn cắt ngang lời nói của ông: “Chờ Kim Thần quay về ông cứ nói với nó rằng tôi đưa người đi rồi.”

Quản gia nghe thấy vậy liền lo lắng, không dám nói nhiều hơn, ánh mắt sốt sắng nhìn về phía Đường Hoan. Đan Chi Linh nhìn vào Đường Hoan vẫn đứng im tại chỗ, chau mày, giọng điệu khó chịu với cô:

“Cô còn đứng ngây người ở đó làm gì? Lại đây.”

Có lẽ do lực uy hiếp của người phụ nữ này quá lớn khiến Đường Hoan không dám phản kháng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau lưng bà. Vị quản gia nơm nớp lo sợ nhìn theo chiếc xe rời đi, sau đó liền vội vàng trở lại phòng khách gọi điện thoại, nhưng hết hồi chuông này tới hồi chuông khác, điện thoại của Đoạn Kim Thần vẫn luôn trong trạng thái không có người nhận.

Tại dinh thự nhà họ Đoạn.

Sau khi Đường Hoan tới đây, cô vẫn luôn ngồi im trên ghế, Đan Chi Linh ngòio kế bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp không ngừng đảo qua đảo lại trên người cô. Kể từ lúc tới đây, Đường Hoan giống như một cô thiếu nữ ngây thơ, yên lặng ngồi ở đó, hai mắt mở to tò mò nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Nhìn vào dáng vẻ lúc này của cô, tưởng rằng cô đang giả bộ ngây thơ, Đan Chi Linh lạnh lùng nói:

“Nghe nói dạo gần đây Kim Thần luôn ở nhà chăm sóc cô, sức khỏe của cô có chỗ nào không khỏe sao?”

Ánh mắt của bà nhìn xuống chiếc bụng bằng phẳng của cô, trong lòng không khỏi nghi ngờ không lẽ cô đã mang thai rồi hay sao? Chờ mãi cũng không nhận được câu trả lời từ phía Đường Hoan, Đan Chi Linh một lần nữa lên tiếng, giọng nói mang theo chút phẫn nộ:

“Tôi hỏi cô đấy, cô không nghe thấy sao?’

Đường Hoan bị giọng nói bất ngờ của bà làm giật mình, ánh mắt có chút hoảng loạn, đôi bàn tay bất an đan chéo vào nhau. Đan Chi Linh không hề phát hiện ra sự bất thường của cô, tưởng rằng cô cố ý không trả lời câu hỏi của bà, cố ý làm ngơ. Sự phẫn nộ trong lòng bỗng dâng cao, bà đứng phắt dậy, một cú tát mạnh giáng lên mặt cô.

“Bốp”một tiếng, một bên má của Đường Hoan trong nháy mắt liền đỏ lên, sự bất an trong lòng ngày càng lớn, cánh tay cô nắm chặt vào gấu áo.

“Được lắm, cô quả nhiên còn dám làm ngơ với tôi nữa sao, tưởng rằng có Kim Thần chống lưng cho cô là cô có thể hỗn xược với tôi rồi đấy ư?” Đan Chi Linh tức giận, nhìn vào dáng vẻ đáng thương của Đường Hoan, sự phẫn nộ trong lòng lại càng lớn hơn, “Nó chẳng qua là bị cái loại phụ nữ giả ngơ giả ngốc như cô làm cho mù mắt rồi thôi, không biết trên người cô có tốt ở điểm nào nữa.”

Càng nghĩ càng giận, cuộc hôn nhân này bà vốn dĩ không hề đồng ý, tới hôm nay mới qua cửa không quả, quả nhiên dám vênh mặt hỗn xược với bà. Đường Hoan giơ tay ôm lấy mặt, hai mắt rưng rưng đỏ ửng, nỗi sợ hãi trong lòng từng chút từng chút dâng cao. Đan Chi Linh thấy vậy càng giận hơn, gương mặt quý phái của bà nay vì giận dữ mà đỏ cả lên:

“Đừng tưởng rằng cô không nói gì là được, tôi nói cho cô biết, tôi đã để cho cô bước qua cửa của cái nhà họ Đoàn này, vậy thì cô phải biết thế nào là phép tắc của nhà họ Đoàn chúng tôi.”

Đúng lúc đó, Đoạn Lâm Phong và Đường Vãn Tình bỗng nhiên trở về nhà, vừa bước vào phòng khách liền nghe thấy giọng nói chửi mắng của Đan Chi Linh. Khi vẫn đang tò mò không biết tại sao bà lại trở nên tức giận như vậy, kết quả lại nhìn thấy Đường Hoan oan ức ôm mặt ngồi trên ghế. Đáy mắt Đường Vãn Tình để lộ ra vẻ độc ác, nụ cười trên môi như đang sung sướng trước nỗi đau của người khác, Đoạn Lâm Phong thấy Đường Hoan như vậy, ánh mắt có chút xót xa.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Chị làm gì khiến mẹ không vui chứ?”

Đường Vãn Tình giả bộ thương xót, vội vàng kéo tay Đoạn Lâm Phong đi tới trước mặt Đan Chi Linh, đứng nhìn Đường Hoan. Người phụ nữ đê tiện này, bây giờ lại đang muốn chơi trò gì nữa đây? Biểu cảm đáng thương như vậy muốn người khác cảm thấy đồng cảm đấy à? Đưa mắt nhìn xung quanh, không phát hiện ra bóng dáng của Đoạn Kim Thần, Đan Chi Linh nhanh chóng hiểu ý của Đường Vãn Tình, biết cô đang tìm ai, cau có nói:

“Không cần tìm, là mẹ đưa cô ta tới đây.”

Câu trả lời của bà khiến nụ cười trên môi của Đường Vãn Tình càng tươi tắn hơn, hóa ra là không ở à, chẳng trách bị bắt nạt tới mức thảm hại như vậy. Một nụ cười độc ác bỗng cong lên, cơ hội hiếm có, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này được cơ chứ! Đôi mắt to tròn đảo quanh, cô di chuyển tới bên cạnh Đan Chi Linh, dịu giọng nói:

“Mẹ, chị rốt cuộc đã làm gì khiến mẹ không vui thế này!”

Cô không nói còn tốt, vừa nói, cơn thịnh nộ trong người Đan Chi Linh lại dâng trào lên, bà lạnh giọng trả lời:

“Cô ta đúng là loại người không được dạy dỗ cẩn thận, hoàn toàn không để trưởng bối như ta đây vào mắt nữa rồi.”

Bà đưa Đường Hoan về đây để dùng bữa cùng gia đình, nhưng cô thì ngược lại, quả nhiên dám hỗn xược với bà, hỏi nhưng nhất định không chịu trả lời, quả nhiên là con gái của gia đình nghèo, không có chút gia giáo nào cả.

Đường Vãn Tình nghe thấy vậy liền lập tức bất mãn nói:

“Mẹ, mẹ nói vậy là không đúng rồi, mẹ không thể để một con sâu làm rầu nồi canh như vậy được. Cô ta tuy là em gái của con, nhưng nhà họ Đoạn trước nay chưa từng nhận cô ta làm người trong gia đình, mẹ nói như vậy con có cảm giác như mẹ đang mắng theo cả con nữa rồi. Hơn nữa mà nói, cô ta vốn dĩ chính là loại người không biết trên dưới, ngay đến cả mẹ con cũng không hề biết kính trọng.” Ý của cô chính là ngay cả Lệ Mỹ Mỹ, Đường Hoan cũng không hề xem trọng thì càng khồng cần nói đến bà.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy Đường Vãn Tình nói như vậy, ngọn lửa lúc ban đầu nay lại càng cháy to hơn, ánh mắt của Đan Chi Linh khi nhìn vào Đường Hoan càng trở nên bất mãn hơn trước. Đường Hoan không biết tại họ lại nói cô như vậy, mí mắt cô cụp xuống, sự sợ hãi trong lòng ngày càng lớn dần lên, lúc đó cô chỉ muốn tìm một nơi an toàn để trốn vào trong đó. Còn Đoạn Lâm Phong, kể từ sau khi quay trở về, đến một lời cũng không nói mà đi thẳng tới phòng sách tìm Đoạn Trấn Nam.

Bỗng nhiên, Đường Vãn Tình phát hiện Đường Hoan có điều gì đó bất thường hơn so với mọi khi, trước đây môi khi nghe cô nói ra những lời này, Đường Hoan nhất định sẽ đôi coi lại với cô, không hề giống với bây giờ ngồi im lặng trên ghế mà không chút phản kháng. Trong lòng có chút hoài nghi, đôi mắt sắc nhọn chăm chú theo dõi biểu cảm trên gương mặt của Đường Hoan, giọng điệu thăm dò nói:

“Đường Hoan, cô thật đúng là không biết trên dưới chút nào cả, tôi đã nói với cô nhiều như vậy rồi mà cô vẫn nhất định không lên tiếng phản bác lại tôi sao?” Dứt câu, Đường Vãn Tình tiến về phía trước, giọng nói đanh sắc: “Cô lại định làm gì nữa vậy? Cô tưởng rằng không nói gì là được sao? Đường Hoan, cô thật sự rất đáng cười đó, cái loại người như cô chẳng khác nào đám rẻ tiền chuyên đi quyến rũ đàn ông!”

Cô đột nhiên tiến lại gần khiến nỗi lo lắng trong lòng Đường Hoan dâng cao tới cực điểm, cô đưa tay ôm lấy người, liều mạng chạy tới một góc ghế rồi nấp mình ở đó.

“Bớt làm bộ làm dạng ở trước mặt tôi đi!” Đường Vãn Tình lạnh lùng cười, chế nhạo nói: “Sao nào? Cô trước đây chẳng phải rất khinh thường tôi hay sao? Không phải rất thích ra vẻ đấy ư? Bây giờ sao lại như một con rùa rúc đầu dưới mai như vậy thế này?”

Không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, Đường Hoan bỗng nhiên hét lên một tiếng, đứng phắt người dậy rồi va Đường Vãn Tình ngã xuống đất, như một chú thỏ hoảng sợ chạy lên tầng. Đối diện với tình cảnh đột phát như vậy, Đan Chi Linh nổi giận đùng đùng, hậm hực nói:

“Đây là muốn làm phản đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.