Cuối cùng Tô Lạc Ly thở phào một hơi.
“Vậy thì tốt rồi, tốt rồi, ông trời phù hộ, lại qua một kiếp”
Tô Lạc Ly chắp hai tay lại, vẻ mặt đầy vui mừng.
Chu Lễ Thành rất muốn nói đây không phải do ông trời phù hộ mà là công lao của Ôn Khanh Mộ.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không nói ra.
Sau khi Tô Kiềm Mặc tỉnh lại thì được chuyển đến phòng bệnh thường.
“Kiêm Mặc, sau này không bao giờ được đánh nhau, những chuyện đó không đáng để tức giận, chị là người thế nào em còn không biết hay sao?”
“Nhưng bọn họ nói chị như vậy em không chịu nổi. Được rồi, em biết lần sau nên làm thế nào rồi, anh rể đâu? Hôm qua anh ấy luôn ở đây trông em chắc là đã mệt rồi, chị đi thăm anh ấy đi.”
Một ngày một đêm, Ôn Khanh Mộ vẫn đang
ngủ.
Tô Lạc Ly mấy lần muốn đánh thức anh, nhưng nhìn anh vẫn luôn cau mày như thể rất mệt, nên không nỡ.
Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, ôn Khanh Mộ cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tô Lạc Ly thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, em sợ chết đi được
Ừm?
Ôn Khanh Mộ lộ ra hàm răng trắng sử nhìn Tô Lạc Ly, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Kiếm Mặc đã không sao rồi, hôm qua anh, đã thấy cậu ấy tỉnh rồi.
Việc đầu tiên sau khi ôn Khanh Mộ tỉnh lại là vội vàng báo cáo với Tô Lạc Ly.
Anh không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ luôn cảm thấy rất mệt, không dậy được.
Những gì anh nói đã là chuyện của ngày hôm kia rồi, em đã biết rồi, thằng bé không sao và đã được chuyển đến phòng bệnh. thường rồi, nhưng mà anh làm em sợ chết đi được.
Anh làm sao chứ?
Ôn Khanh Mộ vươn tay ra sờ mặt Tô Lạc Ly.
Anh nói anh làm sao, anh đã ngủ một ngày một đêm rồi!
Lâu như vậy à?
Vâng! Em còn có thể lừa anh à? Thậm chí em còn mời giám đốc Chu đển và nhờ ông ấy giúp xem anh bị làm sao. Ông ấy nói anh không sao, có thể là do mệt quá thôi. Sao lại mệt đến mức này, ngủ hẳn một ngày một đêm!
Ôn Khanh Mộ gượng gạo cười, anh cũng không biết mình lại ngủ lâu như vậy.
Kể từ khi cánh tay bị thương, đã lâu rồi
không luyện tập, mấy ngày nay em đều bảo anh ngủ sớm dậy sớm, tối hôm qua vừa thức đêm liền không chịu nổi.