Ôn Khanh Mộ giơ cánh tay ra, anh đã chuẩn bị xong rồi.
Chu Lễ Thành chỉ đành lấy máu lần nữa rồi lại bơm vào bình truyền dịch của Tô Kiếm Мас.
Lần đầu tiên Ôn Khanh Mộ cảm thấy mình
mệt như vậy, mệt như thể chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay.
“Thế nào rồi?”
Giọng anh hơi yếu ớt.
Chu Lễ Thành vui mừng vỗ tay.
“Được rồi! Các chỉ số sinh lý đã trở về giá trị bình thường, tim của cậu ấy bắt đầu đập mạnh rồi!”
Cuối cùng Ôn Khanh Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
Anh chống bàn đứng dậy, đột nhiên cảm thấy choáng váng, lảo đảo!
Chu Lễ Thành lập tức đi tới đỡ anh.
“Sếp Ôn, anh lấy nhiều máu quá, có lẽ cần. phải uống thêm chút máu nữa để bổ sung sức lực, nếu không anh cứ tiếp tục thế này thì không ổn.”
Chu Lễ Thành để ôn Khanh Mộ nghỉ ngơi một lúc rồi đến kho máu lấy cho anh hai túi máu.
Nhưng uống máu xong, cảm giác mệt mỏi của Ôn Khanh Mộ cũng chẳng giảm được bao nhiêu.
“Sếp Ôn, bây giờ anh thật sự cần nghỉ ngơi đầy đủ”
“Tôi biết rồi, khi nào thì Kiếm Mặc có thể tỉnh lại?”
“Chắc một lát nữa là có thể tỉnh rồi.”
“Được, tôi biết rồi.”
Chẳng bao lâu sau, Tô Kiềm Mặc từ từ mở måt.
“Kiêm Mặc...”
Tô Kiêm Mặc vừa mở mắt thì thấy Ôn Khanh Mộ.
“Anh rể... em...”
“Ở đây là bệnh viện.”
“Ồ, chị... chị em đâu?”
“Anh bảo cô ấy đi nghỉ, giờ cậu đã ổn rồi, đừng quan tâm đến những tin tức đó, đều là truyền thông bày ra cả, anh sẽ giải quyết, yên tâm đi.”
Tô Kiêm Mặc miễn cưỡng cười.
“Vâng”
“Cậu nghỉ ngơi đi, anh đi xem chị cậu dậy chưa?
“Được.”
Ôn Khanh Mộ rời đi.
Tô Kiềm Mặc ngước mắt nhìn bình truyền dịch của mình, chút dịch thể màu xanh cuối cùng từ từ chảy xuống.
Ôn Khanh Mộ về đến phòng bệnh, anh nằm sát bên cạnh Tô Lạc Ly.
Anh mệt quá, vừa đặt đầu xuống gối là ngủ luôn.
Mặc dù Tô Lạc Ly đã uống thuốc ngủ nhưng liều thuốc không lớn nên chỉ ngủ hơi sâu một chút, sáng sớm cô đã tỉnh dậy.
Thấy Ôn Khanh Mộ vẫn đang ngủ, cô không gọi anh mà lặng lẽ xuống giường, đi đến phòng ICU.
“Kiêm Mặc..”
Chu Lễ Thành vẫn luôn canh ở phòng ICU.
“Mợ chủ, cậu ấy đã tỉnh cũng đã ổn rồi, chỉ đang ngủ thôi.”