Ôn Khanh Mộ tách khớp hàm của Tô Lạc Ly ra, hôn nồng nàn.
Chỉ có hôn cô như vậy, Ôn Khanh Mộ mới cảm nhận được Tô Lạc Ly đã quay về.
Người phụ nữ của anh đã trở về.
Vốn dĩ Tô Lạc Ly định đẩy Ôn Khanh Mộ ra nhưng tay Ôn Khanh Mộ đặt thẳng lên gáy của Tô Lạc Ly.
Buộc Tô Lạc Ly buộc phải phối hợp hôn anh.
Hôn một lúc thật lâu, hơi thở của Ôn Khanh
Mộ cũng càng ngày càng dồn dập.
Sao người đàn ông này lại hấp tấp đến vậy?
Tô Lạc Ly cắn nhẹ vào môi Ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ bị đau nên bây giờ mới chịu ngừng lại.
“Sao thế?”
“Đang ở trong xe mà, thế nào? Anh thích tự ngược à?”
Ôn Khanh Mộ ghé sát vào tai của Tô Lạc Ly.
“Nếu anh muốn em thì trong xe không được
à?”
Tô Lạc Ly ngẩng đầu liếc xéo Ôn Khanh Mộ.
“Anh thử xem!”
Ôn Khanh Mộ lập tức duỗi tay về phía cổ áo của Tô Lạc Ly, chưa kịp cởi cúc nào, anh đã rụt tay về.
Tiện thể nhéo cằm của Tô Lạc Ly.
“Về nhà xem anh xử em thế nào!”
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đến khách sạn trước đã, bây giờ không còn chuyến bay nữa, sáng mai rồi hẵng đi máy bay về”
“Cũng may, về sớm chút vẫn hơn, dù gì nơi này cũng là địa bàn của cậu em. Lát nữa anh cho người đi mua ít thuốc, chắc hẳn Tiểu Kiệt bị đảnh rồi.”
“Được, nhưng sao ông già họ Hoắc đó lại là cậu em?”
Ôn Khanh Mộ vẫn thấy hơi khó hiểu, bạn nãy anh đã định hỏi rồi nhưng tình huống đó không thích hợp để hỏi.
“Kể ra thì dài, ông ấy là em trai của mẹ em. Mẹ em xuất thân là con nhà danh giá nhưng sau đó trốn nhà theo bố em.”
Tô Lạc Ly nói rồi thở dài.
“Mẹ em tội nghiệp lắm! Vốn dĩ là cô chủ con nhà giàu, sống trong nhung lụa giàu sang nhưng từ khi đi theo bố em...”
Tô Lạc Ly lại nhịn không được thở dài, không muốn nhắc lại chuyện này.
Ôn Khanh Mộ hôn nhẹ lên trán Tô Lạc Ly.
“Anh sẽ không như vậy đâu.”
“Em biết anh sẽ không như vậy.”
“Em tin anh thế hả?”
“Đương nhiên là tin rồi.”