Một lát sau, có người làm bước đến thì
thầm bên tai Hoắc Vũ Long: "Cậu Giản Ngọc nói vẫn nên giao cậu chủ cho họ thì hơn. Ôn Khanh Mộ là người bụng dạ nham hiểm, chuyện gì cũng làm được, ngoài ra, cậu Giản Ngọc còn nói nếu cứ tiếp tục giằng co nữa, sẽ làm cô cả oán trách ông.”
Hoắc Vũ Long suy nghĩ cẩn thận những lời Giản Ngọc nói.
Thật ra ông cũng thấy với tình hình hôm nay, nếu ông không chịu giao Hoắc Tư Kiệt ra, sợ là Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly sẽ không chịu đi.
Hai người mà càng ngày càng gay gắt sẽ chỉ làm Tô Lạc Ly càng ngày càng ghét người cậu như ông.
Dù sao vì không muốn Hoắc Tư Kiệt bị đánh nên Tô Lạc Ly mới muốn đưa thằng bé di.
Nhưng nếu vậy ông lại thấy quá uất ức!
“Cậu, cậu yên tâm đi, cháu chỉ không mong
Tiểu Kiệt bị đánh, Tiểu Kiệt là đứa trẻ ngoan”
“Nếu còn chịu không thả...”
Tô Lạc Ly lập tức bịt miệng Ôn Khanh Mộ lai.
Ôn Khanh Mộ mà nói chuyện thì chỉ có chọc tức Hoắc Vũ Long hơn!
Đương nhiên Tô Lạc Ly không muốn anh nói nữa!
Ôn Khanh Mộ lấy tay Tô Lạc Ly ra.
“Em bịt miệng anh làm gì?”
“Anh đừng nói gì, để em tự nói.”
Ôn Khanh Mộ lại sáp đến hôn thật mạnh lên môi Tô Lạc Ly.
Tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh dó!
Trước mặt mình mà hai thanh niên trẻ này hết ôm đến hôn, Hoắc Vũ Long cũng rất bất lực.
“Được rồi, dẫn cậu chủ ra đây.”
Hoắc Vũ Long bất đắc dĩ chịu chua, dù sao ông cũng là người lớn, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho vẹn toàn.
Thoáng chốc đã có người làm đỡ Hoắc Tư Kiệt ra.
Ôn Khanh Mộ lập tức sai người nhận lấy.
“Cậu, cháu xin lỗi vì chuyện hôm nay, chúng cháu đi trước nhé.”
Tô Lạc Ly gật đầu với Hoắc Vũ Long.
Ôn Khanh Mộ ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người lên xe rời đi.
Trong xe, Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly thật chặt.
Không hề quan tâm phía trước có tài xế và vệ sĩ.
Cuối cùng Tô Lạc Ly cũng được gặp người đàn ông mà cô đã ngày nhớ đêm mong.
Đang định nói chuyện thì môi anh ập đến.
Một nụ hôn nóng bỏng ướt át.