Tô Lạc Ly ngạc nhiên nhìn Ôn Khanh Mô.
Nói về giở trò ngang ngược thì người đàn ông này là cao thủ!
Dù sao cô đã từng chứng kiến rồi!
Phổi của Hoắc Vũ Long sắp nổ vì tức!
“Lạc Ly, rốt cuộc cháu muốn thể nào?”
Hoắc Vũ Long không muốn nói chuyện với tên ngang ngược này nên chỉ có thể quay sang Tô Lạc Ly.
“Cậu, cháu cũng không muốn làm gì, chỉ không mong chuyện của cháu lại liên lụy đến Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt là đứa trẻ ngoan, cậu giao thằng bé cho cháu đi. Cháu là chị họ thằng bé, sẽ không làm gì thằng bé đâu”
“Cháu..”
Ngón tay của Hoắc Vũ Long run rẩy chỉ vào Tô Lạc Ly, cháu gái này muốn làm ông tức chết.
“Nếu không phải cậu nể mặt mẹ cháu thì cậu đã.”
“Đã thế nào? Tôi nói cho ông biết, ông đừng nghĩ vợ tôi là cháu ông thì ông có thể tuỳ tiện chỉ vào mặt cô ấy! Dù ông có là bố ruột
mẹ ruột của vợ tôi, làm tôi bực mình thì tôi cũng đánh thôi!”
Ôn Khanh Mộ không hiểu cái gọi là đạo lý tình thân.
Ôn Khanh Mộ làm Tô Lạc Ly sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Người đàn ông này...
“Cậu đừng ức hiếp người quá đáng!”
Hoắc Vũ Long tức phát run!
“Cậu, cháu không có ý gì khác, cháu xem cậu là cậu của cháu là vì cháu không có người thân nào khác, nhưng cháu thật sự không thể ngoan ngoãn làm theo ý cậu.”
Tô Lạc Ly không muốn để ôn Khanh Mộ nói chuyện nữa nên đành phải một mình đối diện với Hoắc Vũ Long.
“Cậu, giao Tiểu Kiệt cho cháu. Cháu chỉ đưa thằng bé về thành phố 7, để thằng bé đi học đàng hoàng.”
Tô Lạc Ly rất lo cho Hoắc Tư Kiệt, dù sao Hoắc Tư Kiệt cũng vì mình.
“Nó là con trai cậu, chẳng lẽ cậu có thể giết nó à?”
“Cháu không yên tâm, phiền cậu giao thằng bé cho cháu”
“Giao ra nhanh lên! Đừng ép tôi phải ra tay!” Ôn Khanh Mộ lại lên tiếng.
Chuyện mà người phụ nữ của anh muốn làm, đương nhiên anh phải ủng hộ rồi!
Không cần biết cô làm đúng hay sai.