Một giọng nói đột nhiên vọng từ cửa vào. Tô Lạc Ly giật mình, không cẩn thận cắt phải ngón tay!
"A..." Ôn Khanh Mộ vội vàng bước tới.
"Sao em bất cẩn thế?"
Ôn Khanh Mộ lập tức cầm ngón tay Tô Lạc Ly lên.
Tô Lạc Ly nhìn máu chảy trên ngón tay, lại liếc nhìn Ôn Khanh Mộ. Ôn Khanh Mộ không hề do dự ngậm ngón tay cô vào trong miệng.
Trong nháy mắt đó, Tô Lạc Ly hoảng sợ.
Cô nhớ trong bộ phim liên quan đến ma cà rồng cũng có cảnh như vậy!
Anh có thể hút cạn máu của cô không?
Đầu óc Tô Lạc Ly rối bời.
Trong lúc cô đang do dự, Ôn Khanh Mộ đã rút ngón tay cô ra khỏi miệng, dẫn cô tới phòng khách và ngồi xuống sô pha.
Ôn Khanh Mộ dè dặt cầm nước sát trùng bôi lên cho cô, sau đó lấy gạc bằng lại.
Lúc này Tô Lạc Ly mới bình tĩnh được.
"Ly Ly, em sao vậy? Sao em mất hồn mất vía thế?"
"Em không sao. Có lẽ do đêm qua em ngủ không ngon."
Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tô Lạc Ly.
"Cũng tại đêm qua anh không ở nhà với em. Sau này anh sẽ tranh thủ không họp muộn. nữa. Hay em về phòng ngủ một lát?"
Ôn Khanh Mộ trả lời mà không hề do dự.
"Ôi, sao anh có thể nói ra lời ước chứ? Nói ra sẽ mất linh đấy!"
"Thế sao em còn muốn hỏi anh?"