"Cô Tiêu kia là mợ chủ của chúng ta à?"
"Chắc vậy nhỉ? Nếu không phải, sao cậu chủ có thể thu xếp cho cô ta ở đây chứ?" "Nhưng tôi nghe Triệu Ni Ni nói mợ chủ Ôn của chúng ta đang ở trong một biệt thự khác."
"Chúng ta chỉ là người giúp việc, cậu chủ bảo chúng ta hầu hạ ai thì chúng ta hầu hạ người đó, quan tâm nhiều như vậy làm gì!"
Hai người giúp việc đi qua trước xe cũng không phát hiện ra Tô Lạc Ly.
Cô lại nghe rõ ràng lời hai người nói. Tiêu Mạch Nhiên chắc chắn đã vào hoa viên Crystal.
Tim cô đột nhiên đau thắt lại.
Cô là người vợ hợp pháp của Ôn Khanh Mộ mà chỉ mới qua đây một lần. Từ trước đến nay anh chưa từng để cô ở lại đây.
Nhưng bây giờ, anh lại thu xếp cho một người phụ nữ khác ở đây.
Tô Lạc Ly không dám nghĩ xem điều này rất cuộc có ý nghĩa thế nào.
Cô cứ đứng trước biệt thự không nhúc nhích, nhiều lần muốn bước chân vào trong.
Nhưng cuối cùng cô vẫn sợ.
Tô Lạc Ly đờ đẫn đi ra khỏi hoa viên Crystal.
Chỗ hoa viên Crystal này hơi vắng vẻ, ngay cả một chiếc xe cũng không có nên Tô Lạc Ly chỉ có thể đi bộ.
Qua một lúc lâu, cuối cùng có một chiếc xe đi qua, nhấn còi hỏi cô.
"Cô gái, có cần đi nhờ xe không? Khuya rồi tôi nghỉ làm nên tính rẻ cho cô thôi!"
Tô Lạc Ly nhìn qua thấy đó không phải là xe taxi chính hãng nên hơi do dự. Đêm hôm khuya khoắt, cô cũng lo lắng sẽ gặp nguy hiểm.
Sở dĩ ngoài cửa không có người canh gác cũng là vì Ôn Khanh Mộ bảo bọn họ rút đi.
Người ở đây đều không nhận ra Tô Lạc Ly, nhỡ bọn họ làm cô bị thương thì phải làm sao?
Anh sắp đến hoa viên Crystal mới phát hiện có người bám theo phía sau, khi đó đã chẳng có cách nào bỏ rơi đối phương được nữa.
"Mợ chủ có nói gì với cô không?"
"Không, tôi vẫn luôn nghĩ cách hỏi dò theo lời câu nói nhưng mợ chủ trước sau không nói một câu nào cả."