“Cháu biết cậu rất yêu quý cậu con trai nuôi này, nhưng cháu và chồng cháu cũng rất yêu nhau. Xin cậu đừng phá hỏng mối quan hệ giữa chúng cháu chỉ vì người con trai nuôi này của cậu.”
“Lạc Ly ơi Lạc Ly, cháu thật hồ đồ! Cháu đã yêu ma cà rồng đấy!”
Tô Lạc Ly đột nhiên bị Hoắc Vũ Long chọc cười.
“Cháu thật sự không biết nên nói gì với cậu nữa.”
“Cháu không nên yêu cậu ta! Cậu sẽ không để cháu đi đâu, mấy ngày này cháu ở lại đây đi, không có lệnh của cậu, cháu sẽ không bao giờ ra được khỏi cửa nhà họ
Hoắc!”
Lần này Hoắc Vũ Long rất nghiêm túc.
Tô Lạc Ly khẽ cau mày.
“Nếu cháu cứ đi thì sao?”
“Vậy cháu thử xem.”
“Cậu đang ép cháu đấy!”
“Không phải cháu cũng đang ép cậu sao? Lạc Ly, nói thật nếu năm đó cậu không để mẹ cháu đi thì mẹ cháu sẽ không thảm như thế. Vậy nên cậu sẽ không để cháu đi theo con đường của bà ấy, cậu đã sai một lần. rồi, cậu sẽ không sai lần thứ hai nữa đâu!”
Hoắc Vũ Long gần như cắn răng nghiến lợi để nói lời này.
Đúng vậy, khi ông biết số phận bi thảm của Hoắc Vũ Nhu thì hối hận xanh ruột.
Nếu không phải ông còn trẻ tuổi thiếu hiểu
biết, để cho chị gái đi thì chắc chị ông vẫn có thể yên ổn sống cuộc đời vinh hoa phú quý này.
Ông không thể bảo vệ chị gái chu đáo cả đời, vậy nên chỉ có thể đặt hy vọng vào những đứa con của bà.
Ông không thể để Tô Lạc Ly đi!
Tô Lạc Ly chậm rãi trở về phòng mình.
Trên đường về, cô cũng nhân tiện quan sát nhà họ Hoắc.
Nhà họ Hoắc thật sự được bảo vệ rất nghiêm ngặt, đúng là nhà giàu nhất thành phố S.
Tường ngoài sân thành cổ này rất cao, cô không thể nhảy ra ngoài được, chưa kể xung quanh lúc nào cũng có người đi tuần.
Chắc chắn Ôn Khanh Mộ sẽ rất lo lắng!
Thành phố Z.
Ôn Khanh Mộ cả đêm không ngủ dường như phát điện, đang yên đang lành chờ cô về nhà, sao tự dưng lại biến mất?