Dù sao Hoắc Vũ Long cũng là em trai mẹ, là bề trên của mình nên Tô Lạc Ly vẫn phải giữ phép lịch sự.
“Lạc Ly! Cháu có thể không tin lời Ngọc Nhi, cháu có thể cho rằng nó nói dối, cũng có thể cho rằng nó có mục đích khác, nhưng ngay cả lời của cậu mà cháu cũng không nghe sao? Cậu sẽ hại cháu sao?”
Hoắc Vũ Long vừa nói vừa vỗ ngực.
“Đương nhiên cậu sẽ không hại cháu, chỉ là có thể cậu đã đọc quá nhiều tiểu thuyết hoặc xem quá nhiều phim rồi, ngay cả chuyện không có thật này mà cũng tin!”
“Lạc Ly! Sao cháu lại không tin chứ? Trên đời này thật sự có ma cà rồng, mà người đàn ông kết hôn với cháu lại chính là ma cà rồng, cháu ở bên cậu ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Tô Lạc Ly vô trán, thật sự không biết nên nói thế nào với họ.
“Cháu ở cùng anh ấy cũng một thời gian rồi, nếu anh ấy là ma cà rồng thì sao cháu lại. không biết chứ? Hơn nữa nếu anh ấy muốn hại cháu thì đã làm từ lâu rồi.”
“Cậu chỉ có thể nói là cậu ta giả vờ quá tốt, còn về việc tại sao đến giờ cậu ta vẫn chưa hại cháu có thể là thời cơ chưa tới, hoặc có thể cậu ta đã thật sự yêu cháu.”
Hoắc Vũ Long lặng lẽ thở dài.
“Lạc Ly, cháu ở cùng cậu ta sẽ không có kết cục tốt đầu, ma cà rồng không có tính người, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ lấy mạng cháu!”
Tô Lạc Ly thấy không thuyết phục được Hoắc Vũ Long thì cũng hơi mất kiên nhẫn.
“Cậu à, vậy thì thế này đi. Tình cảm chúng cháu vẫn đang rất tốt, cháu về hỏi anh ấy xem thế nào nhé?”
Hoắc Vũ Long phát hiện cháu mình quả giống chị gái, tính tình đều ngang bướng như nhau!
“Lạc Ly!”
“Cậu à, chúng ta cũng có thể coi như người
một nhà, cậu để cháu đi đi, có phải cháu không quay lại nữa đâu!”
Tô Lạc Ly quay người định đi ra ngoài.
“Đứng lại!” Hoắc Vũ Long đột nhiên quát lên.
Tô Lạc Ly dừng bước.
“Cháu không tin cậu cũng được, nhưng cậu sẽ không bao giờ để cho cháu đi!”
Tô Lạc Ly quay lại, nhìn Hoắc Vũ Long vẫn đang tức giận.
“Sao cậu phải làm thế chứ?”
Tô Lạc Ly nhìn Giản Ngọc.