"Nếu em không tin có thể tới tập đoàn Dark Reign hỏi thăm xem tối nay rốt cuộc có tình
hình gì khẩn cấp mà Ôn Khanh Mộ phải đích thân tới xử lý." "Anh ấy sẽ không lừa em đâu. Anh Ngọc, anh không cảm thấy chuyện trên thế giới có ma cà rồng là hoang đường sao? Không sai, các chuyện xưa đều bắt nguồn từ cuộc sống thực tế nhưng cũng là những sáng tác nghệ thuật, là sự tưởng tượng và hư cấu rất táo bạo!"
Tô Lạc Ly cố gắng bác bỏ lời Giản Ngọc nói.
"Cưng à, anh không bắt em phải tin anh, em không cần tức giận như vậy làm gì! Nhưng anh phổ cập cho em chút kiến thức thông thường về ma cà rồng nhé?"
Tô Lạc Ly khẽ day huyệt thái dương của
mình và có cảm giác Giản Ngọc không phải là người bình thường. À, đúng, anh ta vốn đã chẳng phải là người bình thường rồi.
"Ma cà rồng có đồng tử màu xanh lam, bọn
họ trà trộn trong người bình thường và nói
mình là con lại. Ôn Khanh Mộ nói mình là con lại, vậy em biết anh ta là con lại nước nào không?"
Tô Lạc Ly nghẹn lời.
Cô nhớ mình đã hỏi Ôn Khanh Mộ điều này vào lần đầu tiên gặp mặt nhưng anh không trả lời cô.
"Ma cà rồng không có nhịp tim, tim của bọn họ đã ngừng đập vào giây phút bọn họ trở thành ma cà rồng. Ngoài ra, da của bọn họ vĩnh viễn không có hơi ấm.."
"Cái gì?"
Khi Tô Lạc Ly nghe được câu này, cuối cùng mới có phản ứng.
Người Ôn Khanh Mộ luôn lạnh.
Tô Lạc Ly cảm thấy rất thoải mái vào mùa
hè nhưng đến mùa đông trên người anh vẫn lạnh như vậy, dường như từ trước đến nay chưa từng ấm.
Giản Ngọc nhìn Tô Lạc Ly với ánh mắt chắc chắn.
"Em chung chăn chung gối với anh ta lâu như vậy, chắc phải biết chứ?"
Tô Lạc Ly lập tức quay đầu đi.
Cô nằm trên giường trằn trọc mãi.
Trong đầu cô đều là những lời Giản Ngọc đã nói.
Đêm trăng tròn, không có nhịp tim, cơ thể không có hơi ấm...
Trong đầu Tô Lạc Ly dường như có hai đứa bé đang đánh nhau.
Một đứa nói ma cà rồng rõ ràng là chuyện hoang đường. Một đứa khác lại nói người Ôn Khanh Mộ luôn lạnh thật.