Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1260: Chương 1260: Chương 1306




Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ chương 1306 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1020 nhé các chế (cũng = chương bên Trung). Khiếp các web khác chia chương lộn xộn ghê quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

Cố Thành Trung nghe vậy, đôi mắt dần tối sầm lại, nhìn về phía cô với ánh mắt sâu thẳm, u ám.

Thân mình nhỏ bé của cô rơi vào trong mắt anh giống như chìm vào vực sâu thăm thẳm không cách nào thoát được.

“Cố Thành Trung, có thể ly hôn. Nhưng cái gì nên là của tôi thì đều phải thuộc về tôi! Tôi muốn mang Cố Hy đi, dù sao cũng không phải con anh.”

“Được.”

Cố Thành Trung nheo mắt lại, nói từ này đặc biệt nặng.

Từ này….rơi vào trong tim làm cô cảm thấy nặng trĩu.

Vậy mà anh lại đáp ứng, không có một chút phản đối.

Cô mở miệng, định nói gì đó để ngăn lại hành động của Cố Thành Trung.

Nhưng chưa kịp nói ra thì giọng nói lạnh lùng của Cố Thành Trung cắt ngang.

“Tôi chỉ muốn giải quyết chuyện này dứt khoát, tôi không muốn… không muốn nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa.”

“Cố Thành Trung, chúng ta cùng trải qua ba năm, đã trải qua bao nhiêu đắng cay ngọt bùi. Vậy trong hai mười ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến anh muốn giải quyết dứt khoát? Rốt cuộc trong tim anh, tôi là gì?”

“Trước kia tôi yêu cô, tôi đã nói với cô, cô là gì, vậy bây giờ tôi không còn yêu cô nữa thì cô thấy cô là cái gì? Cô là gì trong tim tôi? Câu hỏi rất hay, cô không là gì cả?”

Tràn ra bờ môi là giọng nói lanh như băng của anh.

Người ta thường nói, đàn ông môi mỏng sẽ phụ bạc, cô không tin. Nhưng bây giờ thì cô tin rồi.

“Vậy trong 20 ngày này… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Trong 20 ngày ở chung với một tên đàn ông khác, cô hỏi tôi có chuyện gì xảy ra, thật đúng là buồn cười.”

“Thế còn anh và Tạ Quế Anh?” Cô tức giận nói.

“Tôi và bác sĩ Quế Anh không bẩn thỉu như cô nghĩ đâu.Trong thời gian này, là cô ấy an ủi tôi, nếu không thì tôi có lẽ đã không đứng đây nói chuyện với đôi gian phu dâm phụ các người. Cô lúc trước đã xả thân cứu Jane, tôi biết rõ cô không tình nguyện. Bây giờ chuyện đã qua lâu như vậy, dù ban đầu không tình nguyện thì bây giờ cũng đã trở nên can tâm tình nguyện phải không?”

“Anh... ”

Hứa Trúc Linh cảm thấy nhục nhã, tức giận đến mức toàn thân run lên.

Lời này của anh có ý gì?

Can tâm tình nguyện cùng Phó Minh Tước vụng trộm ư? Sao anh lại có ý nghĩ dơ bẩn như vậy?

Cô định nói thêm điều gì đó nhưng bị Phó Minh Tước ngăn lại.

“Cố Thành Trung, việc đã đến nước này, chúng tôi cũng không muốn nói thêm điều gì. Ngày mai hãy tìm một luật sư giỏi phân chia tài sản và vấn đề con cái, sau đó đến cục dân chính. Cậu cũng không muốn ầm ĩ như vậy mà ra tòa phải không?”

“Được.”

“Trúc Linh, chúng ta đi thôi.”

“Cô, con đàn bà lẳng lơ này, đừng bao giờ bước chân vào nhà của tôi nữa.”

Phu nhân ở sau lưng hung tợn nói, Phó Minh Tước không muốn dừng lại nhưng vẫn quay đầu lại, hung dữ nhìn.

“Cố Thành Trung, coi chừng mẹ của cậu, nếu miệng bà ta còn nói ra những lời không sạch sẽ nữa thì đừng trách sao tôi lại độc ác. Dù sao giữa tôi và bà ta cũng có ân oán không nhỏ, hơn nữa tôi cũng không sợ cậu trở mặt.”

“Phó Minh Tước!”. Ngôn Tình Ngược

Cố Thành Trung gằn từng chữ nói.

“Đây chỉ là lời cảnh cáo, nếu như có lần sau thì tôi nói được làm được. Nếu cậu có gan thì giết tôi đi.”

Phó Minh Tước mạnh mẽ nói, không có một chút sợ hãi.

Minh Diệp đi theo nhà họ Quý, vợ của anh ta cũng khó có thể phục hồi.

Anh ta đã sớm không còn là con rối của Phó Minh Nam nữa, hiện tại có thể sống cho chính mình.

Anh ta không chủ động gây phiền toái không có nghĩa là anh ta sợ nó.

Nói xong, anh quay người rời đi, nắm chặt tay cô.

Giờ phút này, thân mình của Hứa Trúc Linh mềm nhũn, không còn một chút lực nào, hơn một nửa sức nặng đều dựa vào trong ngực của Phó Minh Tước.

Bây giờ, cô đã không còn quan tâm ánh mắt của người khác.

Lên xe, Phó Minh Tước đưa cô một cốc trà nóng.

Mới vào thu, nửa đêm sương dày đặc, cửa kính xe còn hơi lạnh.

Nhưng tim của cô lạnh hơn.

Cô cầm cốc trà nóng nhưng toàn thân vẫn đang run, không dừng lại được.

Cô khó khăn uống một ngụm trà, nước ấm trôi xuống dạ dày, cô mới cảm thấy mình như sống lại.

“Phó… Phó Minh Tước, tại sao lại như vậy? Cố Thành Trung... giống như thay đổi thành một người khác.”

“Cô có tin anh ta không?”

“Tin.”

Cái chữ này vẫn như cũ, không hề có một chút do dự như chém đinh chặt sắt được cô nói ra.

“Nếu như còn tin tưởng, vậy thì cô cũng đừng hỏi tại sao, hãy nhìn xem anh ta sẽ làm gì. Nếu như anh ta rơi vào cảnh ngộ khó xử thì chắc chắn sẽ có lúc lộ ra sơ hở.”

“Chẳng qua… đây chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Nếu sớm thì sẽ nhanh trở về như ban đầu. Nhưng nếu như quá muộn thì tình cảm cũng sẽ phai nhạt, cũng không biết chuyện sẽ như thế nào nữa.”

“Sẽ không đâu!”

Cô siết chặt nắm đấm, dùng sức nói.

Cô không tin Cố Thành Trung tàn nhẫn như vậy, để chính mình rơi vào ngõ cụt.

Đã từng là một người đàn ông tình cảm như vậy, giờ phút này lại lạnh như băng.

Cô không tin, có đánh chết thì cô cũng không tin!

“Nhưng mà, cô cứ như vậy mà tin anh ta, mẹ chồng cô không thích cô, mẹ chồng con dâu mâu thuẫn nghiêm trọng. Mà chồng của cô lại dây dưa cùng bác sĩ. Nếu tôi là cô thì lập tức rời đi, sẽ không làm như vậy.”

“Vậy anh nhờ luật sư giỏi giải quyết phân chia tài sản, đó không phải đang giúp cho tôi sao?”

Hứa Trúc Linh cũng không ngốc nên tất nhiên biết Phó Minh Tước có lòng tốt.

Anh ta nghe vậy có sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ Hứa Trúc Linh lại nhận ra.

Trong trí nhớ của anh ta, không phải Hứa Trúc Linh rất ngốc sao? Sao bây giờ lại thông minh như vậy?

Anh ta sờ lên cái mũi của mình, không tự nhiên nói: “Cô nghĩ nhiều rồi!”

“Vậy thì anh coi như tôi nghĩ nhiều đi, không hổ là người đàn ông mà chị tôi yêu, thật sự ưu tú. Tôi nghĩ cả đời này việc mà chị không hối hận nhất chính là chuyện yêu anh, sinh ra cho anh một đứa con!”

“Vậy sao?”

Anh ta cúi đầu nói ra hai chữ, tâm trạng nặng nề.

“Đúng rồi, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”

Cô chuyển chủ đề.

Có mấy lời chị cô không kịp nói thì cô sẽ thay chị nói ra.

Không biết đó có phải thần giao cách cảm giữa chị em không, nhưng nếu có thì mong chị cô có thể cho cô chút gợi ý để cô có thể làm gì đó cho Phó Minh Tước.

Nhiều năm chờ đợi như vậy nhưng không được đáp lại, thật sự là rất khổ sở.

“Người của Jane đang trên đường đến đây, đưa cô đi London.

“Rời khỏi Đà Nẵng? Thỏa thuận ly hôn thì sao?”

“Không cần phải quan tâm, hãy cùng đi với Jane đi, anh ta có đủ năng lực để bảo vệ cô.”

“Còn nhà họ Quý thì sao? Tôi không thể đến nhà họ Quý sao?” Hứa Trúc Linh bối rối hỏi.

“Tôi vốn định đưa cô đến nhà họ Quý, nhưng tôi nhận được tin nhắn của Jane bảo tôi đưa cô đến London. Trong khoảng thời gian này, cô có thể bị nguy hiểm tới tính mạng cho nên hiện tại chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa, nếu cô ở Đà Nẵng ngày nào thì Cố Thành Trung sẽ tìm cô ly hôn ngày đó. Tốt hơn hết là cô nên rời xa nơi này, không cần phải suy nghĩ mấy chuyện ở đây.”

Câu nói sau cùng đã khiến cô thật sự cảm động.

Nếu như cô tiếp tục ở Đà Nẵng, Cố Thành Trung cố ý muốn ly hôn thì cô khẳng định không thể trốn thoát.

Cô chỉ có thể rời đi.

Cuối cùng cô gật đầu đồng ý, hy vọng Cố Thành Trung thật sự có nỗi khổ tâm, cô đang chờ ngày sự thật được phơi bày.

Lúc này, tại nhà họ Cố…

Cố Thành Trung đi vào trong phòng, đầu đau như muốn nứt ra.

Anh vốn có giác quan mạnh hơn người bình thường, cho nên khi thuốc phát huy tác dụng, lại càng khó để mà kiềm chế.

Anh không chỉ phải duy trì sự tỉnh táo mà còn phải giả vờ rằng mình đã bị đánh lừa để làm Tạ Quế Anh mất cảnh giác.

Hôm nay, những lời anh nói với Hứa Trúc Linh cũng không phải lời thật lòng.

Mỗi chữ, mỗi câu mà anh nói ra không chỉ làm tổn thương cô mà còn làm tổn thương chính mình.

Đúng lúc này, Tạ Quế Anh gõ cửa.

Anh lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Vào đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.