Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ chương 1307 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1021 nhé các chế (cũng = chương bên Trung). Khiếp các web khác chia chương lộn xộn ghê quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
Tạ Quế Anh bưng sữa bò đến, nhẹ nhàng nói: “Buổi tối hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc chắn trong lòng anh không thoải mái. Sợ anh buổi tối không ngủ được nên em mang cho anh ly sữa bò nóng. Còn nữa, đèn dầu sáp thơm ở đầu giường của anh cũng hết rồi nên em đã đổi cái mới, như vậy có thể giúp anh ngủ ngon hơn.”
Cô ta đi đến chiếc bàn ở đầu giường, thuần thục giúp anh đốt hương đèn dầu.
Cố Thành Trung lặng lẽ nhìn bóng lưng cô ta, hai bàn tay nắm chặt.
Đến khi cô ta quay lại, trong chớp mắt mọi sự thù địch của anh biến mất không còn dấu vết.
Anh cười nhẹ uống hết sữa bò, dù biết rõ trong sữa có bỏ thêm một vài loại thuốc gì đó.
“Chuyện tối nay… anh nghĩ như thế nào?”
Tạ Quế Anh hỏi một cách thận trọng. Cô ta sợ thuốc của mình có vấn đề, để không xảy ra sơ suất nào nên cô ta đã tăng nhiều liều lượng của thuốc.
Cũng… nên cùng anh phát sinh chút gì đó để củng cố lại vị trí của bản thân trong gia đình họ Cố.
Cô ta rúc vào trong ngực anh nhưng anh không từ chối.
Cô ta nhìn anh đầy ám muội, có chút lộ liễu.
“Không có nghĩ như thế nào, không thương chính là không thương, cô ta ở cùng ai cũng được, nhưng không nên mơ tưởng đến việc cản trở chuyện của chúng ta.”
“Anh...anh cứ như vậy mà yêu em sao?”
Tạ Quế Anh níu lấy cà vạt của anh, đầu ngón tay xoay quanh, còn tay kia nhẹ nhàng đặt lên cúc áo sơ mi của anh.
Cô ta đã thêm thuốc nên hiểu rất rõ chuyện này.
Chỉ ngắn ngủi trong hai mươi ngày, anh mỗi ngày đều hít thứ hương này vào, độc tố đã sớm xâm nhập vào trong cơ thể.
Loại thuốc này làm cho con người khi hít vào thì sẽ bị nghiện, nếu một ngày không ngửi sẽ khiến cảm xúc điên loạn.
Cố Thành Trung sẽ càng trung thành với cô ta hơn, đến lúc đó cô ta chỉ hướng đông thì anh sẽ không dám bước sang phía tây nửa bước.
Cố Thành Trung biết rõ cô ta muốn làm gì, khóe miệng anh nở một nụ cười xấu xa, bàn tay lớn nắm lấy cằm của cô ta.
“Anh yêu hay không yêu em, em còn không biết rõ ư? Anh đã từ bỏ Hứa Trúc Linh, sắp tới sẽ ly hôn. Một khi giấy chứng nhận ly hôn được trả về thì chúng ta sẽ lập tức đi cục dân chính đăng ký kết hôn. Em nói xem, như vậy có được không?”
Lời này được nói ra với giọng nói quyến rũ cứ văng vẳng bên tai cô ta.
Khoảng cách của anh ngày càng gần, hơi thở phả vào mặt cô ta, hơi nóng mà trước đây cô ta chưa từng cảm nhận.
Tạ Quế Anh lập tức đỏ mặt, cô ta không nghĩ tới Cố Thành Trung lại chủ động tiến lại.
Cô ta ra vẻ kháng cự nhưng lại giống như mời chào, cũng không hề đẩy anh ra.
Nhìn thấy cánh môi hai người chuẩn bị dán lại với nhau, nhưng bất ngờ…
Cố Thành Trung đột nhiên ho kịch liệt, gương mặt đột nhiên tái nhợt, như thể máu trong toàn thân bị rút hết.
“Anh làm sao vậy?”
Tạ Quế Anh sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng hỏi.
“Khục...”
Cố Thành Trung đột nhiên ho ra một mảng máu lớn, mùi máu tươi nồng nặc, rơi xuống thảm phá đi vẻ đẹp của đóa hoa.
Tạ Quế Anh hiểu rõ khoa tâm thần nhưng với các khoa còn lại thì cô ta không hiểu rõ, nhìn thấy cảnh này ba hồn bảy vía của cô ta đều sợ hãi.
Cô ta kịp thời phản ứng, vội vội vàng vàng đi gọi bác sĩ.
Các bác sĩ đến đều không có giải pháp, toàn thân Cố Thành Trung là mồ hôi lạnh, vô cùng suy yếu nên mọi người đều tranh thủ thời gian đi tìm Nguyên Doanh.
Lúc Nguyên Doanh vội vàng chạy tới, mọi người mới tạm bớt lo lắng.
Toàn thân Cố Thành Trung lạnh như băng, như thể không còn chút máu nào, cả người đều cứng lại.
Nguyên Doanh lập tức chữa trị, cả phòng ngủ chỉ còn hai người họ.
Trọn vẹn hai tiếng trôi qua, cuối cùng Cố Thành Trung mới ổn định hơi thở.
Nguyên Doanh thấy anh tỉnh lại liền nhíu mày nói: “Cậu không nên uống loại thuốc mạnh kia nữa! Cậu vì muốn duy trì tỉnh táo, không bị hương kia mê hoặc mà uống nhiều thuốc này như vậy. Tuy nó có thể khiến cậu duy trì tỉnh táo nhưng...nhưng hai loại thuốc này xung khắc với nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ không còn mạng nữa đâu!”
“Còn có thể tiếp tục chịu được hai mươi ngày nữa, thuốc giải bên kia nghiên cứu thế nào rồi?”
“Đã xác nhận được loại độc tố, đang định cấu hình. Nó có thể sẽ được hoàn thành tốt trong vài ngày tới, chẳng qua là nếu mang đến đây thì rất phiền phức. Cậu và phu nhân trúng độc chắc chắn là nặng nhất, còn những người còn lại thì chỉ trúng một ít. Hơn nữa, cây thuốc phiện trong đó rất gây nghiện. Có nhiều loại thuốc trong đó rất khó tìm thấy nên không ai dám mắc sai lầm.”
“Vậy là tốt rồi!”
Cố Thành Trung nghe thấy có vẻ như thuốc giải đã sắp hoàn thành, cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Nguyên Doanh nhìn bộ dáng anh như chút được gánh nặng, liền cảm thán: “Cậu còn nghĩ như vậy là tốt sao? Cậu có biết vừa rồi nếu tôi đến muộn thêm 10 phút nữa thì cậu sẽ bị chết vì sốc không?”
“Nếu không làm vậy thì làm sao tôi có thể giữ thân như ngọc, tránh khỏi Tạ Quế Anh được. Cậu không biết ánh mắt của cô ta đâu, như là chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi vậy.”
Nguyên Doanh nghe anh trêu đùa nhưng cũng chẳng thể cười nổi.
Anh ta biết rõ Cố Thành Trung đang muốn làm bầu không khí thoải mái hơn, nhưng... sự việc nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh thực sự sẽ chết.
Anh ta nói khẽ: “Hứa Trúc Linh trở về nhưng bị cậu đuổi đi sao?”
“Ừ, tôi để cho Diên đưa cô ấy đi, như vậy việc ly hôn có thể kéo dài, tôi cũng có thể ứng phó với Tạ Quế Anh.”
“Cậu vì cô ấy làm nhiều như vậy, cô ấy cũng không biết, mà chỉ biết oán hận cậu! Nếu cậu để cho Diên nói hết sự thật ra thì tất cả đều sẽ tốt.”
“Diên đã đưa ra điều kiện với tôi, nếu chuyện này chưa tra ra rõ rằng thì sẽ không ai được phép lộ ra. Cậu ta vì chính mình tranh thủ thời gian, muốn giành lại công bằng. Tôi nhờ cậu ta nên tất nhiên phải đồng ý.”
Nguyên Doanh nghe vậy, trừng to mắt: “Cậu điên rồi! Cậu đang cho tình địch của mình cơ hội! Cậu còn mang cô ấy đến cạnh cậu ta? Cố Thành Trung, có phải cậu điên rồi không?”
“Có thể là vậy, tôi vốn ích kỉ. Tạ Quế Anh lợi dụng mẹ để uy hiếp tôi, Trúc Linh không hề liên quan. Hôm nay, vì kéo dài thời gian làm thuốc giải mà lợi dụng cô ấy, người đáng trách chính là tôi mới đúng.”
“Tạ Quế Anh sẽ không bỏ qua cho Hứa Trúc Linh, nếu như cô ấy không rời đi thì cậu nghĩ Tạ Quế Anh sẽ không ra tay với cô ấy sao?”
“Nếu tính như vậy thì tội của tôi càng lớn. Tất cả là vì tôi, tại sao lại để cho cô ấy nhận lấy tất cả. Sau khi chuyện này kết thúc, xử lý xong Tạ Quế Anh, tôi sẽ đến nhà cô ấy xin tha thứ, tôi nhất định sẽ mang cô ấy trở về nhà, ngôi nhà của riêng hai chúng tôi.”
Cố Thành Trung nói từng chữ một, trong đôi mắt toàn bộ là sự kiên định.
Nguyên Doanh nhìn thấy vậy, trong lòng nặng trĩu.
Anh đau lòng cho Hứa Trúc Linh, vậy thì ai đau lòng cho anh.
Từ đầu đến cuối đều làm người xấu, còn biến mình thành như vậy, chỉ sợ mình làm điều gì có lỗi với Hứa Trúc Linh.
Vì bảo vệ cho cô được an toàn mà anh lại đáp ứng yêu cầu của tình địch, dâng cơ hội cho người ta.
Lòng của anh đã sớm biến thành tổ ong, nhưng vẫn muốn cẩn thận bảo vệ trái tim của Hứa Trúc Linh.
Cô đau.
Anh còn đau hơn.
Mà trong ban đêm, khi đau đớn thì anh âm thầm chịu đựng, giống như con sư tử mạnh mẽ bị thương, tự mình liếm láp vết thương mà không để ai biết.
Dù bây giờ đang cùng anh ta nói chuyện trong bộ dáng bình tĩnh và thoải mái.
Vị đắng trong đó, chưa có ai nếm thử, chỉ duy nhất có Cố Thành Trung vẫn nếm trải như trước.
Anh ta mở miệng, định nói gì đó nhưng lời vừa đến miệng thì một chữ cũng không nói ra.
Cuối cùng, anh ta nhẹ nhàng lắc đầu, không nói nhiều liền rời đi.
Đột nhiên anh ta bị gọi lại; “Chỗ thuốc kia tôi đã uống hết rồi!”
“Cậu không thể uống nữa!”
“Còn có mười ngày nữa là thành công rồi, tôi sẽ không chết, tôi còn muốn hạnh phúc với Trúc Linh thật lâu.”
“Uống nhiều thuốc này làm tổn thương đến nguyên khí, rất khó chữa trị. Nếu cậu không sợ phải chết trẻ thì cứ uống thêm đi?”
“Người xấu thường sống lâu mà, tôi nghĩ mình có thể sống rất lâu đấy. Tôi sẽ yêu quý sức khỏe của bản thân, sống thật tốt.”
“Cậu, cậu thật là hết thuốc chữa mà!”
Nguyên Doanh tức giận nói, nhưng vẫn để lại hai lọ thuốc cho anh.
“Không được uống nhiều, nếu không tôi cũng không cứu được cậu đâu!”
Anh ta trịnh trọng nói, nghe như một phán quyết của Diêm Vương.