Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ chương 13016 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1030 nhé các chế (cũng = chương bên Trung). Khiếp các web khác chia chương lộn xộn ghê quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
"Tôi không có..."
"Lời của cô, một chữ tôi cũng không thích nghe! Hứa Trúc Linh, đợi đến lúc tôi chết tâm, không phải muốn buông tha cho cô sao, sao cô có thể phát rồ đến thế chứ?"
"Diên... tôi không có cách nào để trả lời cậu, để cậu ảo tưởng, thật sự tôi không làm được!"
"Không sao, chúng ra vẫn còn trẻ, đời vẫn còn dài, tôi sẽ từ từ khiến cô thích tôi! Không cần đi theo tôi, tôi không được lý trí, tôi sẽ bị thương cô. Cô xem, cho dù tôi phát điên rồi, tôi cũng không muốn làm hại cô! Hứa Trúc Linh, hãy để tôi và cô bình tĩnh lại. Tình yêu của tôi, không hề thua kém gì Cố Thành Trung, anh ta có thể vứt bỏ cô, nhưng tôi mãi mãi sẽ không bao giờ. Anh ta không thể nào cắt đứt hết tất cả, nhưng tôi lại có thể."
"Cô muốn một cuộc sống như thế nào, tôi sẽ cho cô cuộc sống như thế đấy! Còn anh ta, không thể làm được."
Nói xong, cậu cất bước rời đi, bóng lưng rất cô đơn.
Người vừa mới đi, cô đã lập tức mềm nhũn ra ngã xuống đất.
Dù cho tấm thảm dưới sàn có dày mềm thì cô vẫn cảm thấy rất đau, có chút chạnh lòng.
Cô mở to mắt nhìn lền trần nhà, ánh nắng xuyên qua tấm kính cửa sổ trên đỉnh chiếu thẳng xuống, hơi chói mắt.
Trời xanh mây trắng, nhưng lòng cô lại rất đau.
Cô rất muố nói với Cố Thành Trung những tủi thân của minh, nhưng bây giờ cô không biết nên liên lạc với anh thế nào.
Vì sao chuyện lại thành ra thế này.
Người chồng yêu thương sâu đậm mình, bây giờ lại trở thành một người xa lạ.
Còn người kia, lại yêu mình, trở thành một xiềng xích, trói buộc bước chân của cô!
Yêu và được yêu đều sai cả sao, rốt cuộc cô làm sai chỗ nào, ông trời sao lại giày vò cô như vậy!
Cô nằm dưới đất cuộn người lại, ôm chặt lấy chính mình.
Cô mệt rồi, cô sợ mình sẽ chịu không nổi nữa rồi.
Cô rất muốn biến thành một con rùa, có thể thu đầu lại, giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng chuyện này... vì sao lại trở thành thế này.
Cả một ngày Diên cũng không đến quấy rầy, còn cô vẫn cứ nằm trong căn nhà gỗ đó, điện thoại vẫn có tín hiệu, nhưng không ai liên lạc với mình cả.
Trong tủ lạnh toàn là đồ tươi ngon, còn có một chú sóc mang đến hai quả tùng.
Cô một mình ăn cơm, xem một bộ phim truyền hình nhàm chán.
Bên tai nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, có thể nhìn thấy cả ánh mặt trời, đợi đến khi hoàng hôn dần buông xuống, có thể đi ngắm sao.
Như Diên đã nói, đây thật sự là một nơi ẩn náu rất tốt, được thiết kế riêng dành cho cô ấy.
Chẳng phải cô khao khát muốn tránh xa tất cả tranh chấp sao, trải qua một cuộc sống cơm no áo ấm, an nhàn không phải sao?
Khi màn đêm buông xuống, cô nằm trên thảm ngắm sao, cũng không biết ngôi sao nào được đặt theo tên của mình.
Diên rất có tâm, thật ra cậu ấy chỉ cần một câu chúc phúc, bản thân đã rất vui rồi.
Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, anh lại quá đặt nặng nó.
Có lẽ cô không nên sống ở London, trốn chạy sẽ không thể nào giải quyết được vấn đề.
Cô nên quay lại tìm Cố Thành Trung nói rõ mọi chuyện.
Đợi đáp án của anh ấy, chi bằng mình tự đi tìm đáp án còn hơn!
Tôi lấy lại dũng khí, gọi điện thoại cho Quý Lưu Xuyên, bảo anh ta đến đón mình.
Ba tiếng sau, Quý Lưu Xuyên đến, đưa cô đi.
Lúc lên máy bay rời đi, cô đã gửi tin nhắn cho Diễn.
Phải mất một lúc lâu mới chỉnh sửa lại viết được một đoạn hoàn chỉnh.
"Cảm ơn món quà của anh, cả ngày hôm nay tôi đã rát vui. Chuyện tình cảm tôi không thể đáp lại được, cũng không có cách nào gắng gượng. Tôi không biết sau này tôi và Cố Thành Trung có đến được với nhau không, nhưng tôi vẫn luôn hy vọng như thế. Tôi yêu anh ấy, tôi không dám để cậu ở bên tôi, nhưng tôi y vọng anh đừng ép tôi."
"Diên, anh có thể hận tôi, nhưng tôi sẽ không hận anh, chán ghét anh. Nếu như cậu gặp phải nguy hiểm gì, tôi vẫn sẽ vì anh mà lên núi đao, xuống biển lửa. Tôi muốn quay lại tìm Cố Thành Trung để hỏi cho rõ, hy vọng lần sau chúng ta gặp lại, anh sẽ có được tình yêu của chính mình."
Sau khi viết xong, cô gửi đi, cảm thấy rất nhẹ lòng.
Một lần nữa cô đặt chân xuống sân bay Đà Nẵng, lúc xuống máy bay, tâm trạng của cô cũng không biết nặng nề hay giải thoát nữa.
Quý Lưu Xuyên vì công ty nên không thể nào rời khỏi London được.
Nhưng cô không hề cô đơn, thoáng cái cô đã nhìn thấy rất nhiều người quen.
Anh Ngôn Phúc Lâm, dì Quý Thiên Kim, ông chú Ảnh Họa Bì và cả Quý Khiêm, Quý Cảnh An.
"Mọi người đến cả rồi sao?"
Cô hơi kinh ngạc.
"Đương nhiên, ở Đà Nẵng em không chỉ có nhà chồng, có có đến hai nhà mẹ đẻ nữa mà."
Ngôn Phúc Lâm cười nói.
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, viền mắt khẽ ngấn nước.
Đúng vậy, dù sao rời khỏi Cố Thành Trung mình cũng có một cuộc sống độc lập rất tốt, không hề thiếu chút tình thương nào cả.
Bởi vì, có nhiều người yêu thương cô như vậy, cô càng phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình, không nên làm bọn họ lo lắng!
"Được rồi, về nhà thôi, đừng khóc nữa, con bé ngốc!"
Quý Thiên Kim nhẹ nhàng lên tiếng, lau lau khóe mắt tôi.
Bọn họ đến nhà họ Quý, ở đây đã chuẩn bị sẵn cho cô một phòng ngủ.
Đợi sau khi mọi đã giải tán, Quý Thiên Kim mới hỏi cô, dự định làm gì tiếp theo.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, thật ra không hề có chút kế hoạch nào cả.
"Bây giờ cháu chỉ muốn tìm anh ấy nói chuyện cho rõ thôi."
"Trúc Linh, trong mắt cháu Cố Thành Trung là người như thế nào chứ hả?"
"Chính trực, ngay thẳng, điềm tĩnh, có trách nhiệm, biết gánh vác. Sòng phẳng, rõ ràng. Lần này thật sự rất không nghiêm túc khi mấy lần gặp qua anh ấy, cho nên cháu cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ lạ."
"Thế cháu tin vào những gì chính cháu mắt thấy tai nghe, hay là sự tin tưởng ở trong lòng?"
"Sự tin tưởng ở trong lòng!"
Hứa Trúc Linh nói ra từng câu từng chữ chắc nịch.
"Đúng, giữa vợ chồng quan trọng nhất là sự tin tưởng. Bây giờ tốt nhất đừng đi gặp cậu ta, nếu như cậu ta thật sự có nỗi khổ tâm, cháu gặp cậu ta rồi, cậu ta cũng chỉ sẽ làm tổn thương cháu thôi. Con gái, không thể để chuyệntình cảm hạn chế được, vừa đúng lúc cháu nên nhàn nhã xử lý chuyện của mình."
"Chuyện của mình?" Cô nghe xong như lọt vào màn sương mù, không hiểu ý của dì là gì.
"Còn nhớ lúc đầu gì đã làm thể nào không? Con của dì mất rồi, đau khổ tuyệt vọng quay lại, không còn bao nhiêu thời gian bi thương nữa. Dì hiểu rất rõ rằng chỉ có mình tự trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được người mình yêu, mới có thể có được nhà họ Quý như ngày hôm nay. Nhà họ Quý vinh hiển, thịnh vượng không phải là không có lý do, mà là do mỗi người chúng ra cũng nổ lực, không dám lười biếng!"
"Trúc Linh, mặc dù cháu không phải là người nhà họ Quý, nhưng trên người cháu đang chảy dòng máu của nhà họ Quý. Dù cho khó khăn trùng trùng, thì người nhà họ Quý cũng không thể nào bị đánh bại! Dì biết khoảng thời gian này tinh thần cháu rất sa sút, rất buồn. Thế nhưng cháu phải hiểu rõ rằng, cháu yêu người đàn ông đó, cháu muốn hạnh phúc bên cạnh cậu ta. Đồng thời, cháu phải rời xa người đàn ông đó, cháu cũng sẽ không chết! Rời xa khỏi nhãn mác Cố Thành Trung, cháu là Hứa Trúc Linh, hiểu chưa?"
Quý Thiên Kim nói vô cùng nghiêm túc.
Cô đang nhìn bà kinh ngạc, dường như tạt một gáo nước lạnh lên đầu.
Rời xa khỏi Cố Thành Trung, cô là ai?
Không, cô vẫn là Hứa Trúc Linh, là một người có thể bước vào nhà họ Cố, trở thành vợ của anh ấy.
Sau khi rời xa khỏi anh ấy, cũng có thể sống tốt, sống như một Hứa Trúc Linh.
Ngay lập tức, tâm trạng gần như không còn áp lực kiềm chế nữa mà trở nên rất cởi mở.
Cô nhịn không được ôm chầm lấy dì Quý Thiên Kim, xúc động nói: "Dì à cháu biết rời, cháu là người nhà họ Quý, cháu sẽ không bị nổi buồn đánh bại. Cháu biết tiếp theo mình nên làm gì."
"Cháu không nên giống như một con rùa rụt cổ, cũng không nên tự chuốc lấy phiền phức, khiến bản thân không vui mà đi đâm đầu vào chỗ khổ cực để chứng minh nổi khổ tâm của anh ấy. Cháu nên để nỗi đau đó lắng xuống, bình tĩnh lại, là chính mình. Bên cạnh anh ấy cháu là vợ của ông chủ Cố, rời xa anh ấy cháu là Hứa Trúc Linh!"
Quý Thiên Kim nghe được một tràng những lời này, hài lòng gật đầu, cũng nhẹ nhàng thờ phào nhẹ nhõm.
Có thể phấn chấn lại sau đau khổ, mới là người của nhà họ Quý!