Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1271: Chương 1271: Chương 1317




Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1031 nhé các chế (cũng = chương bên Trung luôn). Khiếp các web khác chia chương lộn xộn ghê quá! Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

Đến chiều Hứa Trúc Linh mới vực dậy tinh thần, không đi tìm Cố Thành Trung, mà đến một nơi khác.

Cô biết rất rõ bây giờ mình nên làm gì.

Chuyện cô muốn mở một nhà hàng Âu vẫn chưa nói cho mọi người biết, không ngờ Ngôn Phúc Lâm lại nhận ra trước, đã chọn cho cô một địa điểm, một tầng lầu hướng biển tốt nhất trong tòa nhà đó.

Hứa Trúc Linh hơi ngại, có chút xấu hổ, Ngôn Phúc Lâm lại rất hào phóng khách sáo, nói muốn góp thêm cổ phần, tiền lợi nhuận cứ để đó từ từ trả tiền thuê nhà, đợi đến khi cô có đủ năng lực mua lại tầng này.

Mấy năm nay cô cũng tích tích góp được không ít, nhưng phải mua cả tầng lầu, lại có chút khó khăn.

Dù sao, giá của một tòa nhà hướng biển thật sự quá cao.

Tiếp theo còn phải trang trí, nhà hàng còn chưa khai trương mà danh tiếng đã xôn xao.

Truyền thông cũng xao động không yên, vì vợ chồng bọn họ đã rất lâu không xuất hiện trên cùng một màn ảnh, giờ lại hoạt động riêng lẻ, không thấy đi cùng nhau, mà lại cứ tách nhau mãi.

Thậm chí còn có một số tay săn ảnh còn phát hiện ra rằng nhà hàng này không hề có bất kỳ sự đầu tư, giúp đỡ nào từ phía Cố Thành Trung, cũng không hề quảng cáo, toàn bộ đều do tập đoàn Phát Đạt thổi phòng.

Mọi người đều nhao nhao lên đoán mò, có phải bọn họ đã nảy sinh rạn nứt tình cảm nào rồi hay không.

Cả hai người đều từng lên truyền hình mà thể hiện tình cảm, tiết mục hot được phát đi phát lại vô số lần trên khắp thế giới.

Vô số người phụ nữ muốn tìm thấy Cố Thành Trung thứ hai, hận mình không thể trở thành Hứa Trúc Linh, xen vào giữa mối quan hệ của hai vợ chồng.

Nhưng không ngờ rằng, mới ngắn ngủi có mấy tháng, mà cặp vợ chồng này đã xảy ra mâu thuẫn, nháy mắt đã đến mức sắp đổ vỡ.

Hứa Trúc Linh hết sức chuyên tâm vào chuyện nhà hàng Âu, cũng không rãnh chú ý đến những tin tức bên ngoài.

Cô không ngờ rằng, nhà hàng còn chưa mở, mà người đầu tiên tiếp đón lại là Cố Ngọc Vy.

Cố Ngọc Vy nhìn thấy cô, không nói lời nào chạy đến ôm cô thật chặt.

"Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu, cậu có biết tôi đã lăn lộn ở London biết bao lâu không? Nếu không nhìn thấy tin tức trong nước, tôi còn tưởng rằng Diên đã mang cậu đi giấu rồi!"

"Có chuyện gì sao? Cậu đến tìm tôi làm gì?"

“Còn không phải là chuyện của anh tôi sao?”

"Cố Thành Trung..." Nhắc đến cái tên này, đôi mắt của cô lập tức trở nên ảm đạm. Mấy ngày này bận đến tối mặt tối mũi, chỉ đến đêm cái tên ngày mới xuất hiện trong giấc ngủ. Cô còn tưởng rằng trái tim mình đã mất cảm đi cảm giác, không còn cảm thấy đau thắt nữa. Nhưng đến bây giờ nghe thấy, lại cảm thấy đau đớn tâm can, hô hấp khó khăn.

Trái tim giống như có một tảng đá đè nặng, không thở nổi.

"Anh ấy... anh ấy làm sao?"

Cô cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nghĩ rằng đã rất bình thản.

Nhưng lời nói ra khỏi miệng trở nên run rẩy, đã bị vỡ vụn ra từ lâu.

Có những vết thương, không chạm vào thì nghĩ rằng nó đã không còn nữa.

Nhưng thực ra... không thể nào xem nhẹ được, một khi đã để lộ ra, thì máu sẽ chảy đầm đìa.

"Anh tôi... anh ấy điên rồi." Cố Ngọc Vy nặng nề nói, kể hết đầu đuôi gốc ngọn mọi chuyện mình biết được.

Nguyên Doanh nói với cô, Cố Thành Trung rất chú trọng sự công bằng, nhưng anh ấy và Diên lại không có bất cứ khế ước nào. Cho dù sau này Diên đến tìm mình thanh toán, anh ấy cũng không hối hận.

Sau khi Hứa Trúc Linh nghe được toàn bộ câu chuyện, kinh ngạc đến nói không nên lời.

Cố Thành Trung làm như thế, là vì muốn vén bức màn người đứng sau điều khiển Tạ Quế Anh, đang khổ sở chờ thuốc giải.

Anh cho rằng để Tạ Quế Anh tin tưởng mình, nhưng lại tìm mọi cách để tránh né những cử chỉ của cô ta, thậm chí còn cả thuốc mạnh, khiến cả người không thể nào chịu nổi.

Sau khi cô ấy nghe xong, không nói lời nào mà cất bước chạy đi.

Cố Ngọc Vy kịp thời ra tay, vội vàng cản cô lại.

"Cậu muốn đi đâu?"

"Tôi... tôi đi tìm anh ấy, sao anh ấy có thể như vậy được, không cần mạng nữa sao?"

"Anh của tôi vì cô mà từ lâu đã màng đến sống chết rồi hay sao?" Cố Ngọc Vy nói ra những lời rất thấm thía: "Cậu đứng đi tìm anh ấy, anh ấy cũng không nhận ra đâu, cậu cứ giả vờ không biết, góp vui lấy lệ với anh ấy. Thuốc giải rất nhanh đã đến rồi, chỉ cần ba mẹ tôi thoát khỏi sự khống chế của Tạ Quế Anh, anh của tôi sẽ vạch trần cô ta."

"Anh của tôi vì muốn thử độc bằng chính cơ thể mình, ngày nào cũng ngửi mùi hương gây ảo giác, sợ cậu cũng chịu phải thủ đoạn hiểm đọc, nên mới hợp tác với Diên đưa cậu đi. Nhưng không nghĩ rằng trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị Phó Minh Tước nhanh chân đến trước một bước. Nguyên Doanh thấy không thể tiếp tục được nữa, anh ta đã nói với anh tôi người này thông minh như vậy, nên để ý cẩn thận với chuyện của cậu, nhưng lần này anh ấy lại tạo cơ hội cho tình địch, còn nói cái gì mà công bằng, tôi thấy anh ấy điên rồi."

"Cậu không biết anh ấy, tôi... tôi biết anh ấy..."

Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, trái tim đau như sắp chết đi.

Cô quá hiểu Cố Thành Trung, anh ấy không phải là giúp đỡ cho Diên, cho cậu ấy cơ hội, mà là vì muốn bảo vệ mình tốt hơn.

Anh ấy biết, chỉ có đáp ứng yêu cầu của Diên, anh ấ mới toàn tâm toàn ý mà bảo vệ cô.

Hóa ra, Diên kiên trì như thế không phải lấy mình làm động lực, mà là Cố Thành Trung.

Cái tên ngốc này! Vì bảo vệ mình, mà đẩy cô vào vòng tay của một người đàn ông khác sao?

Cô siết chặt tay thành nắm đấm, khống chế trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thật sự... rất muốn đến ôm lấy anh ấy, nói cho anh ấy biết... mấy ngày vừa qa thật sự rất nhớ, rất nhớ anh.

"Cần mấy ngày nữa sẽ có thuốc giải?"

"Ba ngày sau."

"Ba ngày."

Cô nhìn quanh nhà hàng của mình vừa mới trang trí, đã khá ổn rồi, chỉ thiếu đầu bếp và nhân viên phục vụ nữa thôi.

"Ừ, vậy là đủ rồi."

Cô nhổ ra một bãi nước bọt, sau đó nói: "Ngọc V, tôi muốn cậu giúp tôi một chuyện."

Nhà hàng của Hứa Trúc Linh vốn dĩ sau một tháng nữa sẽ khai trương, nhưng cô lại mở sớm hơn.

Tên của nhà hàng là Nhất Cố Dư Sinh.

Rõ ràng đây là nhà hàng tây, nhưng lại lấy tên Việt. Nhưng lúc mọi người nghe thấy cái tên này đều lập tức hiểu ra, chữ "Cố" này ý chỉ Cố Thành Trung.

Mọi người đều nhao nhao lên suy đoán, rốt cuộc tình cảm của đôi vợ chồng này là như thế nào.

Hứa Trúc Linh đã gửi thư mời đến cho Cố Ngọc Vy, nhà hàng vừa mới khai trương, vị khách đầu tiên được mời đến là Cố Thành Trung.

Đích thân mình sẽ xuống bếp, đích thân mình sẽ tiếp đón!

Cô đang suy nghĩ, anh ấy có đến đến hay, có dám hay không, sẽ đưa ai đến!

Thậm chí cô còn thông báo với truyền thông rằng, chồng mình phải là vị khách đầu tiên đến nhà hàng này.

Cho đó, hãy nhìn cho kỹ.

Cô không tin, trước mắt bao nhiêu người, Cố Thành Trung có thể từ chối mình.

Thời gian trong thiệp mời là lúc bảy giờ tối, nhưng đồng hồ đã điểm tám giờ, người vẫn chưa thấy đâu.

Cô nhìn theo ngoài cổng, không hề có động tĩnh gì, không nhịn được mà cười giễu cợt.

Cô nhịn không nổi mà mắng chửi: "Cố Thành Trung anh là đồ nhát gan, ngay cả đến việc gặp em anh cũng không dám sao? Anh lừa em, lúc anh đẩy em cho người khác, sao anh lại lớn gan như thế. Bây giờ em không tính toán với anh nhiều, đợi đến khi có thuốc giải rồi, sức khỏe hoàn toàn hồi phục, xem em xử lý anh như thế nào!"

"Phân giường, phân phòng, đưa con rời đi, khiến cho anh mù mịt..."

Cô vừa nói, vừa thất vọng xoay người đi vào bếp.

Đột nhiên vang lên một tiếng.

"Hoan nghênh quý khách."

Trong lòng cô trở nên run rảy, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy... một người đàn ông mang đồ vest xuất hiện trong tầm mắt.

Dáng người cao ngất, mạnh mẽ, sống lưng thẳng tắp, bước đi có khí chất độc nhất vô nhị.

Mái tóc chỉnh chu, cá tính, vẻ mặt rất nghiêm túc, lạnh lùng, khiến khác trông thấy đã khiếp sợ.

Anh không phải là một người tốt, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy như vậy, nhưng Hứa Trúc Linh lại hiếm khi thấy anh như thế.

Bởi vì... Cố Thành Trung trong mắt cô, là người tốt nhất, ấm áp nhất.

Ánh mắt chạm nhau, ánh nhìn rất lâu, rất lâu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.