Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1272: Chương 1272: Chương 1318




Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1318 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1032. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

Cô như bị một loại ma thuật điều khiển, đứng yên tại chỗ không thể tiến cũng không thể lùi.

Cô ngây người ra nhìn anh từng bước tiến tới, ánh mắt rất chăm chú, cho nên ngay đến cả Tạ Quế Anh đi bên cạnh anh cũng không hề để ý đến.

Trong mắt chỉ có duy nhất một người là anh, làm gì quan tâm đến những thứ khác.

Cứ mãi nhìn người phía trước đến gần, cô mới lấy lại tinh thần, vội vàng lùi về sau, muốn sắp xếp tìm ghế ngồi.

Nhưng không ngờ lùi quá nhanh, không cần thận đụng trúng bàn, đầu gối đau, bụng dưới cũng bị đụng đến đau đớn.

Cô chịu không nổi chật vậy khom người xuống, đau đến mức phải thốt lên, còn Cố Thành Trung lại đứng bên cạnh, nhìn như không thấy gì cả.

Tạ Quế Anh đắc ý nhìn cô, hất cằm từ trên cao nhìn xuống.

Cô ta đi giày cao gót, như là một bà hoàng giành được thắng lợi, cho rằng mình đã chiếm được cả thế giới.

Cô không cần Phó Minh Nam giúp đỡ, dựa vào bản lĩnh của mình cũng nhfin ra được tất cả mọi chuyện!

"Xem ra cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian của cô, tôi và Tạ Quế Anh đi nơi khác."

Anh lạnh lùng nói, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng nhìn đi nơi khác.

Ai cũng không thể nhìn ra, ẩn sâu trong nơi tối tăm nhất đang dâng trào mãnh liệt.

Bàn tay ở nơi mà Tạ Quế Anh không nhìn thấy, siết chặt lại.

Anh cố nén mà nhịn xuống sự xúc động, không tiến lên ôm cô vào lòng.

Hứa Trúc Linh vội vàng đứng dậy, cố gắng nhịn đau, thậm chí còn nở một nụ cười trên mặt.

Chỉ cần anh ấy đến là tốt rồi, cô chuyện chút tủi thân, uất ức cũng không sao, cái gì cô cũng không oán không trách, chỉ hy vọng anh ấy sống tốt là được, khỏe mạnh là được.

"Xin mời vào chỗ của hai người, tôi sẽ lập tức đưa thực đơn đến, toàn bộ quá trình sẽ do tôi phục vụ, hy vọng... có thể khiến anh hài lòng."

"Trúc Linh, có lẽ cô không khó nhìn ra, chúng tôi đang ở bên nhau?" Tạ Quế Anh lên tiếng, vẻ mặt trông rất giả dối: "Trúc Linh... xin lỗi, cô mới bỏ đi có hai mười ngày, cô không biết Thành Trung vượt qua như thế nào đâu, nổi đau khổ dày vò sống một ngày như dài cả trăm năm, có tôi cùng anh ấy, cho nên mới..."

"Cô không cần nói, tôi biết rồi, cái gì tôi cũng biết cả. Chỉ là tôi muốn mời hai người đến ăn một bữa cơm, chỉ là tôi muốn chứng minh bản thân mà thôi, Hứa Trúc Linh tôi rời khỏi anh, cũng có thể sống tốt."

Cố Thành Trung, anh nhìn thấy chưa?

Tôi không cần Diên bảo vệ, tôi có thể độc lập tự chủ!

Dù cho cả quá trình không hề có sự giúp đỡ của anh, em cũng có thể an bài được hết mọi thứ.

Nếu như là lúc trước, e rằng anh ấy sẽ sắp xếp mọi thứ, không để tôi phải lo một chút nào cả.

Nhưng bây giờ, tôi kiên cường dũng cảm hơn, tôi có thể bảo vệ được anh rồi!

Cố Thành Trung, anh nhìn thấy chưa?

Những lời này, điên cuồng thét lên trong lòng cô.

Ánh mắt cô nhìn anh đầy nồng cháy, cô nghĩ, vợ chồng bọn họ đồng lòng, Cố Thành Trung nhất định tự có cách của chính mình!

Cố Thành Trung hiểu rõ câu nói đầy thâm sâu này, nhưng Tạ Quế Anh chỉ nghe hiểu những lời trên mặt chữ.

Cô âm thầm kinh ngạc, không ngờ Hứa Trúc Linh lại từ bỏ dễ dàng như vậy, cô còn chuẩn bị rất nhiều cái cớ mà!

Bây giờ xem ra, Hứa Trúc Linh thật sự không chịu nổi một kích này!

"Thế thì tốt, nếu như cô thật sự thảm như vậy, người ngoài cũng sẽ bàn tán người họ Cố tôi đây. Thế không dính dáng gì với nhau nữa, rất tốt."

"Ừ, rất tốt... thế anh ngồi đi!"

Cả quá trình cứ nhìn mãi Cố Thành Trung, lúc đưa thực đơn, cũng không quan tâm đến Tạ Quế Anh.

Dù cho Cố Thành Trung lúc nào cũng chăm sóc cho Tạ Quế Anh, hỏi xem cô muốn ăn cái gì, dặn dò muốn uống nước trái cây ấm.

Nhưng Hứa Trúc Linh dường như không nghe thấy, ánh mắt cô cứ mạnh mẽ quấn chặt lấy Cố Thành Trung.

Tạ Quế Anh càng ngày càng không hài lòng, cô nhìn chằm chằm như vậy có lộ liễu quá không?

"Trúc Linh... cô và Cố Thành Trung đã quyết định cắt đứt thì hãy cắt đứt một cách sạch sẽ đi. Lần này làm cho truyền thông náo nhiệt như vậy, chúng tôi mới đến đây. Hy vọng lần sau sẽ không có lần thứ hai, tôi cũng hy vọng hai người đến với nhau vui vẻ thì cũng chia tay nhau trong yên bình, trước mặt truyền thông mong cô ăn nói tốt một chút.

"..."

Hứa Trúc Linh không hề liếc nhìn cô ta một cái, vỗn dĩ không hề nghe thấy cô ta đang luyên thuyên cái gì.

Tạ Quế Anh đợi mãi vẫn không nhận được câu trả lời, sắc mặt đỏ lên, xem cô như không khí sao?

"Hứa Trúc Linh?"

Cô ta nói to hơn.

"Phục vụ?"

Cố Thành Trung không nhìn tiếp nữa, thay vào đó là quay đầu sang phía Tạ Quế Anh.

Hứa Trúc Linh cũng không thèm để ý đến cách gọi của anh ấy, lập tức trả lời: "Sao vậy ạ?"

"Bạn gái của tôi đang hỏi cô."

"Nói gì ạ."

Hứa Trúc Linh mù mịt nhìn Tạ Quế Anh.

"Cô... Hứa Trúc Linh, cô đừng khinh người quá đáng, cô không thấy cô cứ nhìn chằm chằm bạn trai của tôi là rất quá đáng sao?"

"Bạn trai của cô? Bằng chứng đâu? Công khai rồi sao? Tôi chưa từng nghe thấy truyền thông làm rõ chuyện này, cô không thể đưa ra ánh sáng. Cho nên đừng nói những lời tùy tiện như thế này."

"Cô..." Tạ Quế Anh tức đến run người, không ngờ cô lại ngốc manh như thế, răng thật là sắc nhọn.

Cố Thành Trung cũng hung hăng nhíu mày lại, cho dù trong lòng đang rất vui.

Anh thích thái độ như cún bảo vệ thức ăn này của Hứa Trúc Linh!

Mặt anh phủ đầy một tầng sương mù, nhíu mày lại, không hề vui: "Hứa Trúc Linh, chú ý thái độ của cô!"

"À à, chú ý, chú ý! Tôi tránh xa thế này được chưa? Trông anh đẹp trai như thế, tôi không thể rời mắt, tính tôi cũng không vấn đề gì. Tôi lại không thích phụ nữ, nên mới không thèm nhìn cô! Hơn nữa mắt là của tôi, muốn nhìn đâu thì nhìn, có liên quan gì đến cô sao?"

"Hứa Trúc Linh, thái độ này của cô là sao?" Tạ Quế Anh tức giận, đứng phắt dậy.

Hứa Trúc Linh bĩu môi, nói: "Chỉ vài món này thôi sao? Tôi vào nhà bếp chuẩn bị, xin hai vị chờ một chút."

Nói xong, cô ôm lấy thực đơn rời đi.

Cố Thành Trung nhìn theo dáng vẻ cô rời đi, khóe môi khẽ cong lên.

"Tạ Quế Anh, trước khi đến đã nói rồi, bữa ăn cuối cùng là tránh cô ấy sau này không vướng bận gì nữa. Sau khi kết thúc bữa ăn, chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên cạnh nhau. Ba ngày sau, anh sẽ thông cáo với bào chí, sẽ tổ chức họp báo mối quan hệ vợ chồng giữa anh và Hứa Trúc Linh sẽ dừng lại ở đây, anh cũng sẽ đứng trước mặt mọi người, lấy em làm vợ."

Tạ Quế Anh nghe thấy những lời trìu mến này, sắc mặt ửng đỏ lên, trái tim cũng đập thình thịch.

Sau đêm hôm đó, ước chừng khoảng hai ngày sau mới nhìn thấy Cố Thành Trung.

Anh bận công việc, sắc mặt rất khó coi.

Cô ngượng ngùng nhắc đến, anh cũng không hỏi nhiều, mối quan hệ của hai người kéo lại gần nhau hơn, gần như đều ngầm thừa nhận chuyện tối đó.

Còn cô cũng trông mong, hi vọng kỳ kinh nguyệt của mình sẽ đến muộn, tốt nhất là trong lần đó.

"Ừ, thế em sẽ chịu đựng, em... em quá quan tâm đến anh, cho nên em mới tức giận, em không phải là người đanh đá như thế."

"Ừ, anh hiểu mà."

Hứa Trúc Linh đứng sau bếp, lắng tai nghe những lời bọn họ nói.

Lần này cô nhanh trí đặt một cái máy nghe trộm, lấy một cuốn sổ nhỏ để ghi chép lại.

Đợi đến khi Cố Thành Trung hết bệnh, sẽ từ từ tính sổ.

Thực ra... cũng rất lo lắng, anh ấy làm chuyện có lỗi với mình.

Mặc dù không ngừng tự nhủ trong lòng rằng, coi như mình buộc lòng phải làm vậy.

Cố Ngọc Vy nói anh ấy vì tránh né Tạ Quế Anh, mà đã từ làm tổn thương chính mình.

Thế, cô thà rằng anh không thể khống chế được.

Anh có thể chấp nhận mình và Diên, nhưng vì sao lại không thể tha thứ cho anh ấy?

Cô vẫn còn nhớ rất rõ khẩu vị của anh, toàn làm ra những món hợp khẩu vị với anh.

Lúc anh ăn cơm, chắc sẽ không nghĩ đến mình chứ, nếm thử tấm lòng của cô.

Món điểm tâm, có súp bí đỏ và bơ, sau đó là bò bít tết nướng rượu, vân vân...

Cô làm xong tất cả, chuẩn bị làm món điểm tâm, vì muốn nó được ướp lạnh, cho nên mới làm trước.

Cô đang làm, không ngờ người giúp việc chô lại nói: "Chị Trúc Linh, hình như nhà vệ sinh có vấn đề, cô đi xem thử."

"Hả? Thế cô giúp tôi đặt món bánh pudding này vào tủ lạnh, tôi đi xem xem."

Cô lau tay, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.

Một tấm biển cảnh báo đã được treo trong nhà vệ sinh nam, ý chỉ rằng bên trong đang bị hỏng.

Cô buồn bực, thậm chí không suy nghĩ, đẩy cửa bước vào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.