Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1274: Chương 1274: Chương 1320




Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1320 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1034. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

Người phục vụ bên cạnh nhìn thấy liền giật lấy con dao trên tay cô.

"Chị Trúc Linh, chị không sao chứ?"

Cô lơ đãng vung tay rồi băng bó lại, người phục vụ không chịu được nữa liền giúp cô rửa sạch và sát trùng vết thương, yêu cầu cô nghỉ làm về nhà và sớm đến bệnh viện băng bó.

Cố Thành Trung đã ăn cơm xong, trong cửa hàng cũng không có việc gì phải lo liệu.

Cô nhặt lấy chiếc túi rồi mơ hồ mà bước ra khỏi nhà hàng.

Trời vẫn đang là giữa trưa, nắng có chút chói chang, mặt trời ở ngay trên đỉnh đầu.

Cô không thể mở mắt và cảm thấy rất chóng mặt.

Có vẻ như cô thực sự cần phải đến bệnh viện, chỉ để mất một ít máu mà đã không ổn rồi.

Cô đang loạng choạng bước đi thì đột nhiên phía sau cô lại vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Hứa Trúc Linh."

Cô tức thì tỉnh táo lại, siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình đến mức đâm vào vết thương mà vẫn không để ý.

Cô quay lại và nhìn thấy người đến chính là Tạ Quế Anh.

"Sao thế? Chưa đi à?"

“Tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện đàng hoàng.” Hai tay Tạ Quế Anh ôm ngực, không còn vẻ dịu dàng như trước, hiện tại tràn đầy độc đoán cùng thù địch.

Cô ta ngạo nghễ hếch cằm lên và kiêu ngạo mà nhìn Hứa Trúc Linh như thể cô ta đã là người chiến thắng.

"Hình như tôi không có chuyện gì để nói với cô."

Cho dù lúc này trong lòng Hứa Trúc Linh khó chịu khủng khiếp giống như bị hàng ngàn con kiến ăn thịt, nhưng trên khuôn mặt cô vẫn bình thản thoải mái, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười chế giễu, có vẻ như Tạ Quế Anh là một tên hề đang nhảy nhót và cô không quan tâm đến điều đó chút nào.

Con người ta đều sẽ từ từ trở nên mạnh mẽ, nếu trước mặt kẻ địch mà lại tỏ ra một chút đau lòng thì có nghĩa là mình đã thua cuộc rồi.

Con người hiền lành thì sẽ bị người khác bắt nạt, còn con ngựa ngoan ngoãn thì sẽ bị người ta cưỡi lên.

Cô từng trải qua hết lần này đến lần khác như thế, và bây giờ... cô đã có thể bình tĩnh đối mặt.

Tạ Quế Anh tỏ ra khó chịu trước vẻ ngoài bình thản của cô.

Rõ ràng là cô đã thua triệt để, nhưng mỗi lần Tạ Quế Anh nhìn thấy cô thì lưng của cô lại luôn thẳng tắp.

Khuôn mặt dường như được lấp đầy bằng bê tông cốt thép, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ sụp đổ.

Nhưng cô ta chỉ muốn nhìn thấy Hứa Trúc Linh khóc lóc thảm thiết và thất bại thảm hại, như thế thì cô ta mới có được cảm giác sung sướng khi chiến thắng.

Nhưng cô ta không ngờ rằng Hứa Trúc Linh sẽ vực lại tinh thần nhanh chóng như vậy, thật sự là khiến người ta hận đến nghiến răng!

Cô ta vẫn nhớ cái tát của Quý Thiên Kim, nó nhắc nhở cô ta rằng cho dù Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung thật sự ly hôn, nhưng với sự ủng hộ của nhà họ Ngôn và nhà họ Quý thì cô cũng sẽ không thua thiệt quá nhiều.

Nhưng cô ta thì khác, cô ta chỉ có thể buông tay và đặt hết hy vọng vào Cố Thành Trung.

Vậy nên… cô ta ghen tị.

Sự ghen tị sâu sắc như một con rắn cứ xoay tròn trong lòng, càng ngày càng lớn lên trong lòng cô ta.

Cô ta nóng lòng muốn giết Hứa Trúc Linh.

"Hứa Trúc Linh, chắc là cô đã biết rằng tôi đang yêu đương với Cố Thành Trung. Trong mắt anh ấy chỉ có tôi mà không hề có sự tồn tại của cô. Cho dù cô vẫn không muốn ly hôn cũng không thể thay đổi sự thật này. Tôi khuyên cô nên làm quen với chuyện này, đừng gây ra chuyện gì khó coi, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt cô."

"Tôi ngoại tình với người khác, còn Cố Thành Trung cũng đã tìm được tình yêu mới trong thời gian ngắn như vậy. Một khi tin tức này lan truyền ra ngoài thì cô nghĩ Cố Thành Trung sẽ ít bị ảnh hưởng hơn tôi sao? Vì danh tiếng của nhà họ Cố thì anh ta sẽ không làm vậy đâu. Vậy nên cô hoàn toàn chẳng làm được gì tôi, cho dù tôi có ly hôn thì hai người cũng không thể ở cùng nhau, ít nhất cũng không phải trong thời gian ngắn. "

"Thành Trung đã hứa với tôi rằng anh ấy sẽ tổ chức một cuộc họp báo để tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi!"

Tạ Quế Anh đắc thắng nói.

"Ồ? Nếu đã như vậy thì tôi sẽ không ly hôn. Tôi sẽ từ từ khởi kiện ly hôn với anh ta! Khiến cho mọi người đều biết chuyện này, dù sao tôi cũng không sợ xấu mặt."

"Cô…"

Tạ Quế Anh tức giận đến đỏ bừng mặt, chỉ vào cô mà hung tợn liếc mắt một cái.

Cô ta vốn đang vô cùng tức giận thì chợt nghĩ ra điều gì đó và mỉm cười.

"Được rồi, cô cứ từ từ đấu tranh, dù sao cũng không có ai có thể thay đổi sự thật rằng tôi và Thành Trung đang ở bên nhau. Tôi đã ngủ với anh ấy rồi! Cô nhìn thấy dấu vết trên cơ thể tôi rồi đấy, bây giờ nó đã mờ đi rất nhiều. Cô không biết đâu, khi tôi vừa thức dậy thì những vết đỏ đã đan xen chằng chịt, chậc chậc… "

Tạ Quế Anh xắn tay áo và kéo cổ áo xuống, làm lộ ra những dấu vết mờ nhạt bên trong.

Đó là... bằng chứng để lại sau khi ân ái.

Ngay cả khi cô đã chuẩn bị tinh thần và biết trước rằng Tạ Quế Anh chắc chắn sẽ khiến mình tổn thương nghiêm trọng.

Nhưng khi cô ta nhắc đến chuyện này một lần nữa, tất cả sự phòng thủ trong lòng cô đều tan rã.

Bàn tay nhỏ bé siết chặt, vết thương lại rớm máu nhuộm đỏ lên băng gạc màu trắng tạo thành một mảng tương phản rõ nét.

"Người đàn ông tôi đã từng dùng, cô dùng có tốt không?"

"Cái gì?"

"Tất cả các kỹ năng trên giường của người đàn ông này đều do tôi chỉ dạy đấy. Người đi trước trồng cây, người đến sau liền tận dụng bóng mát. Cô thật sự đã lựa được một món hời! Còn nữa, người đàn ông mà cô có được là thứ mà tôi đã chơi đến chán và cũng không cần nữa. Nếu cô cảm thấy quý trọng thì cứ mang đi đi. Xung quanh tôi không thiếu đàn ông, cũng không thiếu tình yêu, có rất nhiều người cầu hôn xuất sắc. "

"Tôi không thiếu tình yêu, cũng không thiếu người ân ái. Không giống như cô, dường như cô thiếu tất cả. Cô phải phụ thuộc vào người khác, ra khỏi bệnh viện tâm thần thì liền chuyển đến nhà họ Cố. Cô có nơi nào để sinh sống ổn định không? Mọi thứ mà bây giờ cô có được đều là Cố Thành Trung đưa cho cô. Tôi có thể rời khỏi Cố Thành Trung, còn cô có thể rời đi được không? "

"Nếu cô rời đi thì có ai biết đến cô không? Cô cso thể sống tốt sao? Cô còn có thể cười đến cùng, có thể sống tự do tự tại sao?"

"Cố... Hứa Trúc Linh, cô thật quá đáng!"

Tạ Quế Anh không ngờ miệng lưỡi của Hứa Trúc Linh lại khéo léo như vậy, từng câu từng chữ cứ như đang chèn ép nơi cuống họng mà cô ta lại không tìm được từ nào để phản bác.

Tạ Quế Anh tức giận mà giơ tay lên cao, trong lúc phẫn nộ định tát cô một bạt tai, nhưng nào ngờ Hứa Trúc Linh đã đề phòng từ trước, cô siết chặt tay của Tạ Quế Anh và trở tay tát thẳng xuống.

Cái tát này rất nặng nề, tiếng động cũng rất lớn làm dấy lên sự quan tâm của những người qua đường.

Tạ Quế Anh che miệng, mở to mắt không thể tin nổi mà nhìn cô.

"Cô... Cô đánh tôi, cô không sợ Cố Thành Trung..."

"Vậy cô cứ bảo Cố Thành Trung đến tìm tôi! Tôi đánh thì đã sao? Cô có tư cách gì mà khoe khoang kiêu ngạo trước mặt tôi, cô muốn khiến cho tôi đau buồn sao, tỉnh lại đi! Tôi đã cho cô mặt mũi, nhưng chính cô lại không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách tôi dạy cho cô cách nhìn nhận thực tế!"

"Tạ Quế Anh, tôi cảnh cáo cô, đừng đi quá xa, tôi không dễ bắt nạt như cô tưởng đâu!"

Cô lạnh lùng nói rồi quay lưng bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.

Trước đây khi còn đến trường thì cô chỉ đi giày đế bệt.

Sau đó cô đã cùng Cố Thành Trung tham dự nhiều bữa tiệc khác nhau và từ từ học được cách đi giày cao gót.

Đế xuồng, gót dày, gót nhọn...

Từ một cô gái nhỏ bé khù khờ, thiếu hiểu biết và lúc nào cũng cần được che chở, cô đã từng bước trưởng thành, trở thành một người phụ nữ có thể tự lập.

Bất cứ ai bắt nạt cô hoặc làm tổn thương gia đình cô thì cô sẽ không bao giờ nhẹ nhàng với bọn họ.

Cô bước trên đôi giày cao gót và dần biến mất khỏi tầm mắt của Tạ Quế Anh.

Hứa Trúc Linh trở về nhà họ Quý, mở ra tin tức xem thì thấy tin cô đã tát Tạ Quế Anh.

Đám nhà báo thêm thắt tình tiết và phóng đại sự thật để viết ra một tin tức rất lộn xộn.

Nói rằng cô bắt nạt, độc đoán và ghen tị vì Tạ Quế Anh và Cố Thành Trung thân thiết với nhau.

Cho rằng cô đã mắc phải thói kiêu căng của người giàu có, trở nên ngạo mạn và không làm tròn nghĩa vụ.

Hứa Trúc Linh không thèm nhìn đến đống tin tức lộn xộn kia, cô trực tiếp tắt điện thoại.

Cô lại tiếp tục dậy sớm vào ngày hôm sau, coi như không có chuyện gì xảy ra và vẫn đến cửa hàng để giúp đỡ như thường lệ.

Tuy nhiên, nhà họ Quý thấy cô như vậy thì trong lòng rất lo lắng, nhưng họ lại ngầm giữ im lặng vì họ tin rằng cô có thể xử lý được.

Hứa Trúc Linh đang kiểm tra sổ sách trong cửa hàng thì ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng động cho thấy rằng có người đang đến.

Cô nghĩ đó là Ngôn Phúc Lâm, nhưng không ngờ lại là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.