Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1321 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1035. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Người đến hóa ra lại là phu nhân.
Bà tự do thoải mái đi lại mà không mai theo ai bên cạnh, bộ dạng không giống như trước đây lúc nào cũng cần có người bên cạnh chăm sóc nữa.
Hứa Trúc Linh hơi nhíu mày, cũng không biết phu nhân tới tìm mình, Cố Thành Trung có biết chuyện này không.
Cô đứng dậy chào hỏi, tiến lại gần bà nói: “Mẹ, mẹ tìm con...”
Cô chưa kịp nói xong thì không ngờ phu nhân chợt giơ tay, một lời cũng không nói liền giáng cho cô một cái tát.
Hứa Trúc Linh bỗng chốc sửng sốt, lúc đầu cô rất bất ngờ nhưng cô chợt hiểu ngay lập tức.
‘Người đến thì không có ý tốt, người có ý tốt thì không đến’, vì vậy phu nhân đến đây là để trả thù cho Tạ Quế Anh.
Hôm qua cô tát cô ta một cái, hôm nay phu nhân liền đến đây cho cô một bạt tai.
Đúng là một chút cũng không chịu thiệt!
Cô thở ra một hơi trầm khàn, đứng thẳng người dậy.
“Mẹ chồng, người làm vậy là có ý gì?”
“Đừng gọi tôi là mẹ chồng, tôi không có đứa con dâu đáng xấu hổ như cô. Trong lòng tôi Quế Anh chính là con dâu của nhà họ Cố!”
“Không cần biết mẹ có đồng ý hay không, nhưng trên pháp luật con vẫn là người của nhà họ Cố. Mẹ là bề trên, cái tát này con sẽ không so đo với mẹ nữa. Mẹ từ đâu đến đây thì về lại đó đi, con gọi xe để người đưa mẹ về, miễn việc trên đường không an toàn.”
Hứa Trúc Linh đè nén lại uất ức, dù sao bà ấy cũng là mẹ của Cố Thành Trung.
Cho dù bản thân có lửa giận ngập trời cũng chỉ có thể tự mình dập tắt nó.
Phu nhân lạnh lùng nhìn cô, căn bản không thèm đếm xỉa tới lời của cô, cứ thế tiến thẳng đi vào.
Bà ấy lật bàn, đập vỡ bình hoa sau đó còn đập vỡ luôn bể cá cảnh của cô.
Nước ào ào chảy xuống, cá trên mặt đất vẫn còn đang vẫy đuôi.
Nhà hàng phương Tây vốn dĩ được trang hoàng lộng lẫy bỗng chốc biến thành một mớ hỗn độn.
Nhân viên phục vụ lao ra định ngăn bà ấy lại nhưng bị Hứa Trúc Linh ngăn cản.
“Để bà ấy đập, lát nữa tính hóa đơn rồi tới đòi chỗ Cố Thành Trung. Còn nếu không đưa sẽ công khai với giới truyền thông. Mẹ chồng không vừa ý con dâu, đến nhà hàng của con dâu để gây sự.”
Hứa Trúc Linh nghiến răng, gằn từng chữ.
Phu nhân nghe được câu này thì vô cùng tức giận, mặt bỗng đỏ bừng.
Bà ấy sải bước tiến lên phía trước, vốn dĩ muốn đánh một lần nữa nhưng bị Hứa Trúc Linh dùng sức giữ chặt.
Bà ấy lớn tuổi rồi làm sao có thể là đối thủ của cô.
“Cô... Cô buông ra! Cô là đồ không có gia giáo, cái thứ dám đắc tội với người bề trên.”
Phu nhân tức giận tới nói ra những lời khó nghe,
“Mẹ chồng, có một số chuyện chỉ nên có một lần chứ đừng lặp lại, con dâu đã nhường mẹ lắm rồi, mẹ đừng có mà quá đáng. Con tát Tạ Quế Anh một cái, mẹ cũng tát con một cái, chuyện này coi như xí xóa. Ngoài ra, mẹ đập đồ của con con cũng không ngăn cản, mẹ thấy vui là được, nhưng tiền thì con sẽ đòi một đồng cũng không thể thiếu!”
“Mẹ là người của nhà họ Phó, tuy nhà họ phó xuất thân Hắc đạo, nhưng Phó Minh Nam và Phó Minh Tước đều là người thanh tao nho nhã, không hề thô lỗ quê mùa như vậy. Mẹ la lối om sòm có khác gì mấy bà dì chanh chua cãi nhau ngoài chợ đâu?”
“Cô... cô mở mồm thì gọi tôi là mẹ chồng, nhưng đây là thái độ của con dâu với mẹ chồng hả? Cô thế mà nói tôi là bà già chanh chua!”
Phu nhân cầm lấy túi xách, một tay bị giữ chặt liền đổi qua một tay khác.
Cho dù Hứa Trúc Linh có thành công chặn được, nhưng chiếc túi xách bằng da nặng trình trịch đó vẫn đập trúng đầu cô, làm rối tung mái tóc của cô.
Cái túi đó rất nặng, lại còn có cả kim loại trên đó nên đánh cô rất đau.
Phu nhân cứ như là phát hiện ra một thế giới mới, tiếp tục vung túi xách.
Hứa Trúc Linh không dám đánh trả, trong lòng luôn tự nhắc nhở mình đây là mẹ của Cố Thành Trung.
Cho dù bà ấy có phạm phải lỗi lầm lớn, bản thân cũng phải nhượng bộ.
Bà ấy là bề trên của mình, bà ấy chỉ là phát bệnh mà thôi, hành vi của bệnh nhân có thể tha thứ được.
Nhưng cô không ngờ được là nhân viên phục vụ lại ra tay.
Không biết nặng nhẹ mà đẩy phu nhân một cái.
Phu nhân có tuổi rồi làm sao có thể chịu được. Bà ấy ngã phịch xuống đất, đầu thế mà đập vào chân ghế.
Phu nhân thậm chí còn không kịp kêu đau một tiếng liền lập tức ngất xỉu.
Máu... túa ra từ tóc, nhuộm đỏ một mảng, tí ta tí tách chảy xuống mặt đất.
Nhân viên phục vụ nhất thời bị dọa tới ngây ngốc.
Tim Hứa Trúc Linh bỗng run lên, nhanh chóng tiến lên phía trước kiểm tra, phản ứng đầu tiên là gọi 120.
Nhưng không ngờ tới ngoài cửa truyền tới một giọng nói nhắc nhở, còn có... một giọng nói quen thuộc.
“Thành Trung, anh nhanh lên, phu nhân ở bên trong.”
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, cô còn chưa kịp hiểu trong mắt Cố Thành Trung có ý gì thì người đàn ông đó đã xông lên phía trước, trực tiếp ôm phu nhân vào lòng rồi nặng nề gọi.
“Mẹ?”
“Phu nhân!”
Tạ Quế Anh cũng kinh hãi kêu lên rồi cùng đi qua đây, còn không quên đẩy Hứa Trúc Linh ra.
Cô bị ngã sang một bên.
Cố Thành Trung nhanh chóng bế phu nhân mang đi bệnh viện.
Trong lòng Hứa Trúc Linh thấp thỏm, bật dậy khỏi mặt đất rồi đi theo sau.
“Chị Trúc Linh...”
Nhân viên phục vụ run lẩy bẩy nhìn chính mình, giọng nói phát run.
Hứa Trúc Linh bấy giờ mới nghĩ ra, ở đây còn một người có liên quan.
Cô ấy học chuyên ngành nấu ăn dinh dưỡng tại đại học Đà Nẵng, tên là Châu Vũ. Tin tức của nhà hàng vừa mới tung ra cô ấy liền đến ngay, tiền lương cũng không cần chỉ muốn ở phía sau hỗ trợ cho cô.
Một cô sinh viên 18 tuổi, trong sáng thuần khiết, giống như cô năm đó vậy.
Cô ngàn lần không ngờ tới, bản thân mình sẽ có một ngày trở thành hình mẫu trong mắt người khác, trở thành thần tượng.
Châu Vũ là một cô gái nhưng nhà hàng không đủ nhân viên, có rất nhiều việc bọn họ đều phải tự thân đi làm.
Việc nặng nhọc nào cô ấy cũng giành đi làm, không để bản thân vướng bận chút nào.
Cũng không hề thấy cô ấy tủi thân, mỗi lần trở về, cô đều rất yên tâm giao cho Châu Vũ quản lý nhà hàng.
Lần này, cô ấy làm phu nhân bị thương cũng đều là vì cô.
Cô siết chặt tay cô ấy nói: “Đừng lo lắng, em ở lại đây trông coi cửa hàng giúp chị, chuyện này sẽ không liên lụy đến em đâu, có chuyện gì xảy ra đã có chị gánh hết rồi, không sao đâu.”
Cô khẽ vuốt lên mặt cô ấy, cô ấy sớm đã bị sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi.
Cô thấy vậy cảm thấy hơi đau lòng, véo nhẹ mặt cô ấy.
“Không... hay là chị nói với bọn họ chuyện này là do em làm, em với chị cùng nhau đi. Nếu không... bọn họ nhất định hiểu lầm do chị làm. Em... em không phải cố ý đâu, tại lúc đó bà ấy quá đáng quá, sao có thể đánh chị chứ? Đây là kiểu mẹ chồng gì thế này?”
Hứa Trúc Linh nghe được những lời này, trái tim cứ như được một dòng nước ấm áp chảy qua.
Chỉ bằng những lời này của cô ấy, cô cảm thấy cho dù bản thân có bị Cố Thành Trung hiểu lầm, chịu thêm nhiều oan ức nữa cũng đáng.
Cô cười cười, nói cô ấy đừng lo lắng, cô có thể tự xử lý được.
“Chị qua bệnh viện xem tình hình trước, em cứ ở lại đây đừng đi đâu cả, đợi bệnh tình của phu nhân ổn định hẵng nói. Em cũng đừng có suy nghĩ lung tung, chỉ có thể xử lý được, em không cần xen vào.”
Cô tận lực an ủi mới có thể làm ổn định tâm trạng của cô ấy.
Bấy giờ cô mới vội vã chạy tới bệnh viện.
Phu nhân đã được đẩy vào phòng phẫu thuật, lúc cô đến nơi thì bên ngoài đã đứng đầy người.
Cố Đình Sâm, Cố Thiện Linh cũng đã đến.
Cô vừa xuất hiện, bầu không khí của cả hành lang bỗng nhiên trở nên kì dị và đáng sợ.
Lẽ ra cô phải tiến lên phía trước hỏi thăm tình hình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt từ bọn họ, hai chân cô nặng như đeo chì, một chút cũng không nhúc nhích nổi.
Cô nhìn về phía Cố Đình Sâm, người vốn luôn thương yêu mình, nhưng ánh mắt ông ấy nhìn cô vậy mà toàn là vẻ tức giận và căm thù.
Ông sải bước tiến phía trước, tức giận gầm lên: “Sao cô lại đẩy bà ấy? Tại sao, bà ấy là bậc trưởng bối của cô, bà ấy đã làm sai chuyện gì mà cô đối xử với bà ấy như vậy?”