Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1276: Chương 1276: Chương 1322




Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1322 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1036. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

“Con... bố, đây là một tai nạn... mẹ xảy ra chuyện này trong nhà hàng của con, con không cách nào trốn tránh trách nhiệm.”

Hứa Trúc Linh có chút nói năng lộn xộn, cô không thể để cho Cố Đình Sâm biết là do Châu Vũ làm được, nếu không ông ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Châu Vũ, thậm chí còn liên lụy tới cả nhà cô ấy.

Còn nếu như đó là cô, Cố Đình Sâm có tức giận cũng sẽ không đến mức muốn mạng sống của cô.

Bây giờ cô chỉ có thể cầu nguyện mẹ chồng không sao, ngàn vạn lần đừng xảy ra bất cứ tình huống xấu nào, nếu không cô có chết vạn lần cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

“Trúc Linh... cô thực sự làm tôi quá thất vọng rồi!”

Cố Đình Sâm gõ vào cây gậy.

Cây gậy nặng nề nện xuống sàn nhà, vang lên một tiếng ‘bang’, tại thời khắc này bỗng trở nên thật nặng nề giữa hành lang im lặng.

Hứa Trúc Linh nghe xong những lời này, trái tim run lên dữ dội, khoảnh khắc đó đau tới ứa máu.

Vành mắt cô ửng đỏ, nhìn về phía Cố Thành Trung.

Vẻ mặt anh u ám khó nhìn, dáng vẻ như tâm sự trùng trùng, chắc chắn lúc này anh đang rất lo lắng cho phu nhân.

Cô không biết trong lòng Cố Thành Trung sẽ nghĩ như nào, liệu anh có tha thứ cho cô hay không.

Mặc dù phu nhân không phải là do cô đẩy, nhưng Châu Vũ cũng vì cô mà mới ra tay.

Cô cũng có một trách nhiệm mà không thể trốn tránh được!

Vào lúc này, khi đối mặt với những người nhà họ Cố, trái tim cô giống như có một tảng đá đè nặng lên, đau kinh khủng.

Mọi người đều rơi vào trầm mặc, ai cũng không nói câu nào, tất cả đều căng thẳng nhìn về phía phòng bệnh.

Cứ thế phải một tiếng trôi qua cửa phòng phẫu thuật mới được mở ra.

Phu nhân vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh được đẩy ra ngoài.

Bác sĩ trán đầy mồ hôi, sắc mặt nghiêm trọng, trái tim ai nấy cũng đều run lên, dường như đang nghĩ đến điều gì.

“Phu nhân có cục máu đông trong não, chúng tôi đã rất cố gắng để loại bỏ cục máu đông, nhưng nó vẫn còn sót lại. Cục máu đông ép vào dây thần kinh, rất có thể... rất có thể...”

Bác sĩ nói đến đây liền dừng lại.

Cố Đình Sâm nghệ đến đây, căng thẳng siết chặt cây gậy, run rẩy hỏi: “Rất có thể... như thế nào?”

“Rất có thể trở thành người thực vật.”

Bác sĩ bất lực nói: “Bệnh nhân vẫn có thời gian 48 tiếng để quan sát, người nhà cố gắng nói chuyện với bà ấy nhiều hơn, không chừng có thể sẽ có xoay chuyển. Nếu như trong 48 tiếng mà bà ấy không tỉnh lại, vậy... vậy thì mọi người cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần.”

Cố Đình Sâm nghe được những lời này, thân thể khom xuống loạng choạng, nếu như không có Cố Thiện Linh nhanh tay vững vàng đỡ lấy, e là bây giờ ông đã ngã ra đất rồi.

Mọi người theo bác sĩ đi vào phòng bệnh, Hứa Trúc Linh cũng muốn đi vào nhưng lại bị Tạ Quế Anh đẩy một cái.

Cô ta đẩy rất mạnh, tới mức đẩy cô tới bức tường đối diện.

Bờ vai gầy bị đập mạnh vào tường, đau tới mức cô thở không ra hơi.

“Chỗ này không chào đón cô, nếu cô thực sự lo lắng thì ở bên ngoài đợi đi!” Tạ Quế Anh lạnh lùng nói.

Trong mắt Cố Đình Sâm giờ chỉ có Uý Lam, không còn để ý đến ai khác nữa nên đã đi vào trong từ lâu.

“Quế Anh, cô vào đây trước, để tôi xử lý.”

“Đừng để cô ta vào đây, cô ta chính là thủ phạm đã làm phu nhân bị thương! Anh nhìn vết tay in trên mặt cô ta đi, chắc chắn là phu nhân đã đánh cô ta để đòi lại công bằng cho tôi, nhưng cô ta lòng dạ độc ác, tâm địa oán hận mà đối với phu nhân như vậy!”

“Được, tôi sẽ để cho cô ấy phải giải thích rõ ràng và trả giá.”

Anh nhìn Tạ Quế Anh, quay lưng về phía Hứa Trúc Linh.

Cô nhìn không rõ sắc mặt của anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh.

Cứ như là âm thanh truyền tới từ vực thẳm vô tận của địa ngục vậy, lạnh thấu tận xương, làm cho cả người cô căng cứng.

Tạ Quế Anh tin tưởng gật đầu, trừng mắt hung ác nhìn cô một cái rồi sau đó mới bước vào phòng bệnh.

Khi Cố Thiện Linh và Cố Thành Trung bước đi ngang qua, một giọng nói lạnh lùng, sắc bén như dao truyền đến.

“Chú ba, anh cũng cần một lời giải thích! Hứa Trúc Linh phải cho nhà họ Cố một lời giải thích!”

Lời nói này không nhanh không chậm, nhưng từng từ từng chữ như lưỡi dao sắc bén.

Anh ấy không có ý hạ giọng xuống, những lời này không chỉ nói cho Cố Thành Trung nghe mà còn là nói cho cô nghe.

Cô nhất định phải trả giá cho sự việc này, nếu không nhà họ Cố nhất định sẽ không bỏ qua.

Đợi mọi người đều đi vào hết, cửa phòng bệnh đóng lại, lúc này trên hành lang chỉ còn lại hai người họ.

“Cố Thành Trung, em...”

Cô còn chưa nói xong, Cố Thành Trung đã sải bước tiến về phía trước, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào cầu thang an toàn bên cạnh.

Bên trong hơi tối, nhưng cửa sổ lọt qua chút ánh sáng có thể nhìn rõ một chút.

Chỉ là khuôn mặt của anh ấy ở ngược sáng, nhìn vào có chút mờ mịt.

Cô không biết lúc này Cố Thành Trung đang nghĩ cái gì, có phải đang rất hận cô không.

Cô tiến lên, giơ bàn tay nhỏ bé ra muốn nắm lấy tay áo anh. Nhưng không ngờ được người đàn ông này lùi lại vài bước, vội vàng kéo ra khoảng cách với cô.

Cảm nhận được sự xa lánh của anh, cô đứng sững sờ tại chỗ, hai chân cứ như đeo chì, làm thế nào cũng không động đậy nổi dù chỉ một chút.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng mình vẫn có thể nhẫn nhịn được sự oan ức, sẽ không rơi nước mắt trước mặt anh, không để cho bản thân thể hiện ra vẻ đáng thương.

Nhưng....

Nhưng vì hiện tại anh lùi lại mấy bước, những cảm xúc đã cố gắng kìm nén của mình không giữ nổi nữa, nước mắt cứ thế tí tách rơi xuống.

“Em xin lỗi... thật sự rất xin lỗi, em không phải cố ý...”

“Anh đã xem camera giám sát rồi.”

Giọng nói trầm thấp và khàn khàn của Cố Thành Trung truyền đến bên tai.

“Anh biết không phải là em, anh đã cho Khương Anh Tùng xác minh ngay từ đầu, sở dĩ em thừa nhận là vì muốn bảo vệ cho nhân viên của em, em sợ bố sẽ không bỏ qua cho cô ấy.”

“Anh... anh đều biết cả rồi.”

“Bởi vì anh biết em sẽ không làm tổn thương tới mẹ, em yêu anh, sẽ không làm tổn thương tới mẹ của anh.”

“Vậy anh... tại sao?”

Hứa Trúc Linh hai mắt ngấn lệ, nhìn anh khó hiểu.

Tại sao anh lại tránh xa cô?

Cố Thành Trung đau đớn nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để áp chế tác dụng của thuốc.

Anh sợ bản thân sẽ không khống chế nổi, cho nên... bạo phát trước.

Anh đột nhiên quay người, siết chặt nắm đấm nện một cú thật mạnh lên tường.

Bụi tường trắng rơi lả tả trên đất, có thể thấy được cú đấm này mạnh tới cỡ nào.

Âm thanh nặng nề đó thực làm người chấn động.

Hứa Trúc Linh lòng bỗng hoảng hốt, lập tức tiến lên muốn xem xét vết thương của anh nhưng anh vẫn cứ lùi lại.

“Không được qua đây!”

Lời nói này vô cùng nghiêm khắc, còn mang theo chút mắng mỏ.

Cô đứng im tại chỗ.

“Rốt cuộc... rốt cuộc có chuyện gì, tại sao anh không cho em tiến lại gần?”

“Anh sợ sẽ làm tổn thương em, thuốc gây ảo giác của Tạ Quế Anh quá mạnh. Cô ta muốn anh sinh ảo giác, nghĩ rằng bản thân anh đã yêu cô ta sâu đậm, anh... tâm trạng của anh rất không ổn định, một khi chuyện nặng nề như vậy xảy ra, anh rất khó kiểm soát tình hình bằng lý trí của mình, rất dễ dàng bị lôi kéo bởi tác dụng của thuốc.”

“Anh sợ.... anh sợ sẽ không khống chế nổi, đem tất cả những cảm xúc tiêu cực bộc phát hết lên trên người em. Anh... anh không thể làm tổn thương em... mẹ cũng là do Tạ Quế Anh, mới đi tìm em, chuyện này anh không có cách nào đứng về phía em, cũng không có cách nào bào chữa cho mẹ...”

“Anh... anh có phải rất vô dụng không?”

Anh quay lưng về phía cô, giọng điệu gấp gáp, cố hết sức nhẫn nhịn.

Hứa Trúc Linh nghe xong những lời này, trái tim cô đau đớn dữ dội.

Phu nhân không phải là do mình đẩy, nhưng sự thật lại do cô.

Mà phu nhân tới tìm cô gây phiền phức, đánh cô, làm nhục cô, cũng là sự thật.

Anh không có cách hoàn toàn đứng về phía cô, cũng không có cách đứng về phía mẹ anh.

Anh ấy muốn lấy lại công bằng, cũng giống như bị kẹp giữa hai lớp bánh quy vậy, cả hai bên đều khó xử.

Bắt buộc phải làm tổn thương một người, đối với anh mà nói việc lựa chọn ai cũng đều là tàn nhẫn nhất với anh.

Nước mắt cô rơi như mưa, lặng lẽ rơi xuống.

Anh ở ngay trước mặt, rõ ràng chỉ cách có mấy bước nhưng bản thân lại không thể tiến lại gần!

Không, cô không sợ bị tổn thương.

Chỉ sợ...

Lúc anh đau buồn, lúc anh cần cô nhất cô lại không thể tiến lên ôm lấy anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.