Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1281: Chương 1281: Chương 1327




Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1327 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1041. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

Hứa Trúc Linh nhìn thấy bà ấy kinh hoàng bật dậy, cũng bị dọa sợ.

“Con... Con không muốn làm gì cả... mẹ có đói bụng không, con vừa mới gọt quả táo, mẹ muốn uống nước không? Con đi lấy nước cho mẹ.”

Cô đưa quả táo tới, thế nhưng trong mắt phu nhân chính là máu tươi đầm đìa.

Bà thấy cái này rõ ràng chính là đe dọa!

“Cô bỏ ra, cô muốn làm gì với tôi! Cũng bởi vì tôi đánh cô một tát, cô liền ở đây muốn làm càng với tôi ư?”

Hứa Trúc Linh nghe không hiểu, nghĩ rằng đang nói về việc Châu Vũ đẩy bà ấy.

“Châu Vũ cũng không phải là cố ý, con thay cô ấy xin lỗi mẹ. Mẹ, mẹ đối với con thế nào cũng được, mẹ chỉ vừa mới tỉnh tại, đừng quá kích động, con sẽ đi tìm bác sĩ cho mẹ.”

Cô đang định đi tới để bấm chuông, nhưng bị phu nhân quát bảo dừng lại.

“Thả ra, để hết đồ đạc xuống cho tôi… Nếu không thì Cố Thành Trung sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

Hứa Trúc Linh không thể làm gì, chỉ đành bỏ tất cả những thứ trên tay xuống.

Cô vừa mới đặt cây dao gốm sứ ở trên đầu giường, không ngờ phu nhân đã nắm lấy nó không cần suy nghĩ, thậm chí còn cầm lấy trái táo cô vừa mới gọt ném qua.

Hứa Trúc Linh không thể tránh kịp, bị trái táo đập trên trán một cái.

“Mẹ...”

Cô vừa định nói cái gì đó, không ngờ phu nhân lại kích động xốc chăn lên đi xuống giường.

Bà ấy vậy mà đang nắm chặt lấy cây dao chỉ mình.

Hứa Trúc Linh biết được sự việc càng trở nên nghiêm trọng, cô biết rõ phu nhân chán ghét mình, nhưng cũng không nghĩ đến lại chán ghét đến mức thế này.

Thậm chí còn dùng cây dao chỉ về phía mình!

Chẳng lẽ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại bế tắc như vậy sao, cứ mãi giằng co không thể hòa hoãn được một chút nào ư?

“Mẹ... mẹ đang muốn làm cái gì?”

“Cô hỏi tôi làm cái gì? Là cô muốn làm cái gì tôi mới đúng. Tôi biết rõ tròng lòng cô rất hận tôi, nhưng tôi thật sự không ngờ tôi lại ác độc như vậy, cô muốn giết tôi có phải hay không?”

“Con không có...

Hứa Trúc Linh không thể phản bác lại, cô không biết địch ý của phu nhân là đến từ đâu.

Ở đâu mà cô có lá gan dám đi giết người?

Cô lắc đầu tràn đầy bất đắc dĩ, rơi vào trong mắt phu nhân giống như là một ác ma đang cười tàn nhẫn.

“Mẹ, trước tiên mẹ hãy để dao xuống, chúng ta có thể từ từ nói chuyện chứ? Con sợ người tự làm bị thương chính mình!”

Cô tới gần giường bệnh bấm chuông, hy vọng bác sĩ nhanh chóng tới đây.

Chẳng qua cô chỉ mới đến gần vài bước mà thôi, không nghĩ tới phu nhân lại giống như đang mất đi tâm trí của người bình thường, vậy mà chủ động lấy dao muốn đâm cô.

Dù chỉ là cây dao gọt hoa quả bằng gốm sứ nhưng nó thật sự đâm vào máu thịt thì cũng không phải là chuyện đùa.

Cánh tay của cô bị một dao hung dữ mà đâm vào.

Bởi vì đau đớn, theo bản năng liền vùng lên mạnh mẽ.

Phu nhân lực bất tòng tâm bị đẩy ngã ra trên mặt đất, mà dao cũng ở lại trên cánh tay của cô.

Mũi dao đâm vào rất sâu, máu tươi ồ ạt rơi xuống nhuộm đỏ cả quần áo.

Đau...

Đau đớn làm cho toàn thân cô run rẩy, trên trán chảy ra rất nhiều mồ hôi, hít vào một ngụm khí lạnh.

Cô rút con dao ra, máu tươi nhuộm đỏ cả cái áo màu trắng tuyết bằng tơ lụa, giống như là những bông hoa máu nở rộ.

Mà một màn này rơi vào trong mắt phu nhân lại là Hứa Trúc Linh tren tay dính đầy máu tươi, nắm chặt lấy cây dao dang đi về phía mình.

“Cô đừng tới đây, đừng giết tôi, tôi cầu xin cô đừng giết tôi....”

Thậm chí phu nhân ngày càng kích động, dù là Hứa Trúc Linh đứng tại chỗ không có di chuyển, có thể những gì bà thấy nhìn thấy được cũng chỉ là ảo giác.

Bà nhìn thấy Hứa Trúc Linh đang dần tới gần, thấy cô giơ dao lên, hung dữ đâm xuống.

Theo bản năng phu nhân đỡ lấy, hai tay vung loạn trên không trung.

Tất cả những đồ vật gì có thể chạm bằng hai tay bà đều cầm lấy và ném qua.

Bình hoa, đồ trang sức, sách vở, cái điều khiển từ xa của máy điều hòa.

Hứa Trúc Linh hoàn toàn không có nơi để trốn, chỉ có thể cố hết sức ôm lấy đầu.

Cô cầu mong bác sĩ mau chóng lại đây, bệnh của phu nhân thật sự không rõ.

Phu nhân dần dần lùi vào bên mép cửa sổ.

Bà mở to mắt, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, nhìn Hứa Trúc Linh giống như là kẻ sát nhân hung ác.

“Đừng... Đừng giết tôi...”

Một bước phu nhân đã giẫm vào mảnh vỡ thủy tinh của chén trà, trượt chân một cái, thân thể lung lay ở bên cửa sổ sắp ngã xuống.

Hứa Trúc Linh sợ hãi ngay lập tức xông lên phía trước.

Cả người của phu nhân lật nghiêng ra ngoài, Hứa Trúc Linh kịp thời xuất hiện, nắm chặt tay của bà.

phu nhân tỉnh lại biết mình đang được cứu, ngẩng đầu lên nhìn thấy khóe miệng của Hứa Trúc Linh đang cười âm trầm.

“Aaa...”

Bà hét lên, dưới bầu trời trên bàn tay dính đầm đìa máu của Hứa Trúc Linh.

“Cô... Cô muốn giết tôi!”

“Con không có!”

Cô vốn là nắm lấy rất chặt, hai tay như vậy mà dùng sức, không ngờ phu nhân làm cho trên tay của cô đầm đìa vết thương.

Thậm chí cô bất chấp cả đau đớn, vẫn cố gắng nắm chặt như cũ, cánh tay bị tấm lưới trên sổ mài đến mức đau nhức cũng không quan tâm.

Nếu cô buông tay, lầu cao như vậy thật sự là vô vọng!

phu nhân không muốn chết, tay kia cố gắng kéo cửa sổ lại.

Nhưng có thể trong mắt bà ấy là Hứa Trúc Linh đang tàn nhẫn đóng cửa sổ lại,, không muốn cho bà ta cầm lấy.

“Cô... Cô tại sao lại là người phụ nữ ác độc như vậy? Con trai tôi bị mù mới nhìn trúng cô, cô là đồ đàn bà độc ác! Tôi cho cô biết, tôi cho dù có chết, cũng sẽ biến thành Lệ Quỷ mà ám lấy cô, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, Hứa Trúc Linh! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”

Những chữ cuối cùng, mỗi chữ điều độc ác.

Đó chính là một lời nguyền rủa!

Phu nhân mở to mắt nhìn cô, giống như có thâm cừu đại hận từ trước.

Mà hiện tại Hứa Trúc Linh thầm nghĩ chỉ muốn cứu người, cũng không kịp trả lời vấn đề của bà ấy.

“Mẹ... Mẹ đừng có nhúc nhích, con thật sự chịu không nổi, đừng nhúc nhích...”

Thật sự cô đã dùng hết sức mà kéo, thế nhưng tay càng ngày càng trượt xuống, dần dần cũng không trụ được.

Thời điểm mắt nhìn thấy phu nhân sắp rơi xuống, không nghĩ đến sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn, âm thanh giống như cửa phòng đã bị đá văng.

Sau đó có một người lao đến lập tức bắt lấy tay tay, vững vàng mà bắt lấy tay của phu nhân.

Người phá cửa sắt chính là Cố Đình Sâm!

Hai người hợp lực mà kéo phu nhân từ cửa sổ lên, Hứa Trúc Linh yếu ớt đến mức ngã trên mặt đất, lòng bàn tay vô tình bị mảnh thủy tinh trên mặt đất đâm vào, máu tươi lập tức tiếp tục tràn ra ngoài.

Mà Cố Đình Sâm ôm lấy phu nhân không ngừng an ủi.

Ông cũng không dám tưởng tượng, nếu như mình chậm một bước, sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy cô ấy nữa có phải hay không.

“Bà không sao chứ? Úy Như, bà đừng làm tôi sợ.”

“Hứa, Hứa Trúc Linh muốn giết tôi, cô ta muốn giết tôi...”

Phu nhân hoảng sợ đến mức tột độ, run rẩy nói xong câu đó liền rơi vào hôn mê.

Cố Đình Sâm vội vàng tìm đến bác sĩ, phu nhân đã chuyển nguy thành an tạm thời không có bất kỳ nguy hiểm gì, chỉ cần bà ấy tỉnh lại là tốt rồi.

Mà Hứa Trúc Linh không kịp băng bó từ đầu đến cuối chỉ mong phu nhân không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Khi cô nghe được câu này, xác định phu nhân không sao mới thở dài một hơi.

Cô quay người nhìn về phía Cố Đình Sâm, vừa mở miệng muốn giải thích.

“Ba...”

Nhưng chưa kịp nói ra một chữ đã bị bàn tay của Cố Đình Sâm hung dữ đánh vào.

Tại trước mặt của tất cả mọi người, cái tát rất rất nhanh chóng, khiên cho mặt của cô bị lệch sang một bên, đôi má đỏ lên dưới tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Trong miệng có cảm giác ngọt, đó chính là mùi của máu tươi.

Thậm chỉ chảy ra khóe môi, không thể khống chế được.

Không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.